Lăng Thiếu Đường đã xuất viện được 2 ngày, sức khỏe của ông hiện tại rất tốt nên quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ để nhận lại con trai.
"Mọi người đã đến đủ chưa? "
"Dạ...đủ! Chỉ còn một mình nhị thiếu gia!" Thuộc hạ thân tín của Lăng Thiếu Đường nói.
"Được rồi! Đợi thêm lát nữa.... Nếu nó vẫn không tới thì thôi vậy! "
Từ bên ngoài một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, đi bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp. Họ không ai khác chính là Lăng Thiên và Hạ Tử Di. Hôm nay cô hơi căng thẳng vì phải xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy, nhất là Lăng Thiếu Đường - người mà cô phải gọi một tiếng ba chồng. Dù sao ông đã từng phản đối chuyện kết hôn này!
"Con đến rồi? "
"Hôm nay ba có nhã hứng mời vợ chồng con đến đây....chắc không phải là chuyện nhỏ! " Lăng Thiên vẫn lạnh lùng khi nói chuyện với Lăng Thiếu Đường.
"Đúng vậy... Lát nữa con sẽ biết! "
Lăng Thiếu Đường nói rồi đi về phía lễ đài
"Lăng gia chúng tôi xin cảm ơn tất cả mọi người đã bỏ ra chút thời gian đến thăm gia bữa tiệc này! Lý do tôi tổ chức bữa tiệc ngày hôm nay là vì.... Tôi đã tìm được đứa con trai thất lạc hơn 20 năm qua!"
"Tiểu Vũ! Con lên đây! " Ngừng một lát, Lăng Thiếu Đường nhìn về phía người đàn ông đang đứng gần đó.
Lý Tín theo lời của Lăng Thiếu Đường bước đến cạnh ông.
"Chào tất cả mọi người có mặt ở đây! Tôi là Lăng Hạo Vũ, Cảm ơn mọi người đã đến bữa tiệc hôm nay! "
(Từ giờ gọi Lý Tín là Lăng Hạo Vũ lun nha!)
Hạ Tử Di nhìn chằm chằm vào người đang đứng phát biểu ở trên.
Đó không phải là bác sĩ Lý sao? Anh ta là con riêng của ba chồng cô hay sao?
"Lăng Thiên! Đây là Hạo Vũ... Hai đứa đã gặp nhau lúc còn nhỏ! Con nhớ chứ? " Lăng Thiếu Đường ở trước mặt Lăng Thiên nói về Lăng Hạo Vũ.
"Đương nhiên con biết! "
"Hạo Vũ là anh con... Anh em con nên thân thiết như lúc nhỏ vậy..! "
Chưa để Lăng Thiếu Đường nói hết câu, Lăng Thiên vội từ chối.
"Con chỉ có một người anh! Và anh ấy chết rồi... Ba đừng dùng anh ta thế chỗ của anh cả!" Nói xong thì Lăng Thiên bỏ đi.
Giữa bữa tiệc, Hạ Tử Di cảm thấy hơi mệt nên ra vườn đi dạo một chút.
"Bác sĩ Hạ? Là cô sao?"
Lăng Hạo Vũ vốn không thích nơi đông người nên cũng ra ngồi đi dạo, không ngờ lại gặp Hạ Tử Di.
"Bác sĩ Lý.... À không tôi phải gọi anh là anh Lăng rồi! "
"Sao cô không vào bên trong? "
"Tôi thấy hơi mệt nên mới ra ngoài một lát! Anh cũng vậy sao?"
"Ừm... Cô cũng được ba tôi mời đến sao?" Mặc dù biết cô là vợ Lăng Thiên nhưng anh vẫn giả vờ như không biết.
"Tôi...đi cùng chồng! "
"Không lẽ.... Chồng cô là... Lăng Thiên?"
"Đúng vậy! Bây chúng ta....là người một nhà rồi! " Hạ Tử Di nở nụ cười
"Phải.. Người một nhà!"
"Cũng không còn sớm nữa.... Xin phép tôi đi trước! " Hạ Tử Di vừa lướt qua thì đột nhiên một trận khó chịu, chóng mặt ập đến. Cô choáng váng muốn ngã nhào xuống đất thì Lăng Hạo Vũ kịp đỡ người cô lại.
"Cô không sao chứ? Sao thân thể lại yếu như vậy? " Lăng Hạo Vũ lại không giấu được sự quan tâm dành cho Tử Di.
"Lăng Hạo Vũ! Anh đối với vợ người khác có hứng thú như vậy sao?" Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền tới khiến cô giật mình. Hạ Tử Di vội vàng đẩy Lăng Hạo Vũ ra.
"Lăng Thiên! Lâu rồi không gặp! " Lăng Hạo Vũ bình tĩnh nhìn Lăng Thiên đang đứng đối diện mình.
"Đúng.... Lâu rồi chúng ta không gặp! Nhưng tôi không phải nói chuyện này! Lăng Hạo Vũ.... Xin anh hãy để tâm chuyện mình làm một chút! Cô ấy là vợ tôi.... Không phải anh không biết chứ? " Lăng Thiên vừa nói vừa tự nhiên ôm eo Hạ Tử Di khiến cô có chút ngượng.
"Tôi đương nhiên là biết! Chỉ là cô ấy không cẩn thận ngã.."
"Tôi không cần anh lo chuyện đó! Anh nên nhớ mình là ai! "
Lăng Hạo Vũ chỉ cười, nụ cười gượng ép
"Vợ cậu? Vậy cậu đã từng quan tâm cô ấy chưa? Nếu có.... Tại sao cô ấy không khỏe lại không biết!"
"Sao anh lại biết là tôi không quan tâm cô ấy? " Lăng Thiên vừa nói vừa nhìn Tử Di.
"Di Di..... Em và con không được khỏe! Anh đưa em về nhà được không? "
Anh ta đang nói cái gì vậy? Lại ở trước mắt người khác gọi cô là Di Di! Còn nói với giọng dịu dàng đó! Trống ngực Hạ Tử Di đang đập thình thịch.
"Được.. " Cô nói nhỏ.
Lăng Thiên nắm tay cô đi ngang qua trước mặt Lăng Hạo Vũ.
"Tử Di.... Em nhất định là không hạnh phúc đúng không? Hãy cho anh thêm chút thời gian.... Anh sẽ bắt Lăng Thiên trả lại mọi thứ, kể cả em!"
~~~~*~~~~
"Lăng Thiên, em muốn đi dạo một chút! "
"Được... Anh đi cùng em!" Lăng Thiên nhìn cô cười. Nụ cười ấm áp từ trước đến nay chưa từng có.
Dưới ánh trăng đẹp đẽ, bọn họ nắm tay nhau đi một đoạn khá dài nhưng không ai mở miệng nói gì cả. Một cơn gió nhẹ thổi qua làm Tử Di hơi lạnh. Chưa kịp nói gì thì một chiếc áo khoác đã phủ lên vai cô. Mùi hương quen thuộc lại bao phủ Hạ Tử Di. Cô dừng bước.
Anh thật sự là đang quan tâm cô hay sao? Hay chỉ là vì cô mang thai nên anh mới có những hành động dịu dàng như vậy? Ánh mắt anh nhìn cô đã nói lên điều đó. Nhưng mà không thể vì như vậy mà cho rằng anh thích cô! Hôn nhân giữa bọn họ là sự ép buộc, không phải tự nguyện!
Anh ta đã cưỡng ép cô, bắt cô làm những chuyện mà mình không thích... Nhưng sao Tử Di lại cảm thấy mình không còn bài xích Lăng Thiên nữa. Sao cô lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ thích anh rồi sao?
Hạ Tử Di chợt nghĩ đến Lưu Minh...trong lòng Tử Di cảm thấy đau. Anh ấy đã cùng cô vượt qua bao nhiêu chuyện buồn vui, từ lúc gặp Lưu Minh cô đã quyết định cả đời này chỉ yêu một mình anh! Sao cô có thể quên chứ? Cô còn yêu Lưu Minh.
"Đang nghĩ gì vậy? " Lăng Thiên ôm cô vào trong ngực rồi nâng gương mặt kia lên hỏi.
"Không có gì! " Lúc Lăng Thiên ôm, cô lại thấy mình rung động. Sao có thể như vậy chứ? Cô có còn yêu Lưu Minh không?
"Di Di.... Nói cho anh biết, ở bên anh em có vui vẻ không? " Đầu ngón tay thon dài từ tóc mai trên trán cô đến một đôi lông mày trời sinh, trượt xuống chóp mũi nho nhỏ, chút son kia càng làm đôi môi đỏ mọng thêm kiều diễm ướt át. Hỏi ra những lời này, Lăng Thiên biết mình thật sự là giả vờ ngớ ngẩn rồi. Cô hận anh như vậy, cùng anh ở chung một chỗ sao có thể vui vẻ được? Thì ra là anh đã đem lời nói của Lăng Hạo Vũ nghe được để ở trong lòng. Thì ra là anh lại quan tâm cô có vui vẻ hay không.
"Anh cảm thấy em vui vẻ không?" Rốt cuộc, nghẹn ngào nói ra, nhưng vẫn là cảm thấy nặng nề và khó chịu! Giữa bọn họ không nên đi tới bước này. Nếu như chẳng qua là đường ai nấy đi không phải là rất tốt sao? Tại sao phải dây dưa đến tình cảm?
"Anh muốn cho em vui vẻ, có được không?" Anh ôm chầm cô, ông chặt cô trong ngực. Cằm đặt trên đỉnh đầu cô, hương tóc nhẹ không ngừng truyền vào trong chóp mũi khiến lòng anh thức tỉnh. Lần đầu tiên, anh cảm thấy sợ, sợ nghe được cô lạnh nhạt từ chối mà xa cách. Anh muốn cho cô vui vẻ, hạnh phúc, cho cô tất cả những thứ cô mong muốn, có được không?
Anh ta đang nói cái gì? Cho cô vui vẻ? Anh ta không biết sao? Sau khi chọn ở bên anh ta, vui vẻ của cô đã không có ở đây. Vui vẻ của cô chính là bị anh ta tước đoạt, anh ta tại sao có thể cho cô vui vẻ? Hạ Tử Di ở trong lòng không ngừng cười khổ, không biết là cười bản thân mình ngốc hay là anh ngốc