• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Khê chau mày lại, có phải nam nhân cổ đại đều thích ôm nữ nhân như thế này không hả? Trừng mắt bạch y nam tử, "Ôm đã đủ chưa?" Dạ Khê nhíu mày chất vấn.

Tôn Phượng nhìn Dạ Khê trong lòng, lộ ra một chút ý cười, "Là ta cứu ngươi, thế nhưng một câu cám ơn cũng không có?" Tôn Phượng không tính nới tay đã thế còn ôm chặt hơn một chút, "Tiểu thư khuê các như ngươi thật là có ý tứ a" Tôn Phượng mỉm cười nói.

Quang minh chính đại ăn đậu hủ nữ nhân! Dạ Khê trừng mắt nam nhân “hình người dạng chó” này, âm thầm cầm chủy thủ rút ra từ trong áo, "Là bản thân ngươi xen vào việc của người khác!" Dạ Khê ngửi thấy được một cỗ hương hoa hồng, bỗng nhiên câu môi, một tay đạt dưới cằm Tôn Phượng, hí mắt nhìn, "Ngươi thực ra cũng có vài phần tư sắc! Vào trong tiểu quan quán cũng là hàng thượng phẩm, hẳn là có thể bán với giá tốt a!" Dạ Khê tự nói xong, đánh giá nhìn Tôn Phượng, tựa hồ lo lắng nên bán giá bao nhiêu mới có lời đây.

Tôn Phượng vừa nghe lời nói của Dạ Khê, khóe mắt bắt đầu run rẩy lợi hại, tiểu quan quán? Cái cô gái này trong óc đến cùng đang nghĩ cái gì! Dứt khoát buông Dạ Khê ra, lui về phía sau vài bước, quái dị trừng mắt Dạ Khê, "Ngươi đến cùng có phải là nữ nhân hay không?"

"Ta nếu không phải là nữ nhân, chẳng lẽ ngươi là nữ nhân?" Dạ Khê đột nhiên khủng bố nhìn khuôn mặt như mỹ nữ kia của Tôn Phượng, "Cha mẹ ngươi không nhắc đến với ngươi, ngươi so với nữ nhân còn đẹp hơn hay sao?" Dạ Khê đùa giỡn đánh giá Tôn Phượng.

Nhìn đôi mắt đánh giá quét lên quét xuống không kiêng dè của Dạ Khê, Tôn Phượng cả người khó chịu, hắn so với nữ nhân còn đẹp hơn? Này không phải là nói hắn giống nữ nhân? Tôn Phượng nháy mắt âm trầm xuống, hắn bình sinh hận nhất chính là người khác nói hắn giống nữ nhân!"Ngươi —— "

Meo ô ——

Đột nhiên, Đinh Đang một thân đầy máu đi tới trước mặt Dạ Khê, một đôi mắt ủy khuất ba ba trừng nàng, lên án Dạ Khê là chủ nhân không chịu trách nhiệm, đem tiểu miêu “yếu ớt” mhư nó để ở nơi toàn là quái vật!

"Đừng nhìn ta, tiểu thư nhà ngươi là bị người ta kìm kẹp mang đi !" Dạ Khê nhắc nhở Đinh Đang, sau xoay người hướng con đường lúc đến mà đi.

Đinh Đang xoay người, hung thần ác sát trừng mắt Tôn Phượng, thở phì phì muốn phốc đi lên, vừa nghe đến tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy bóng lưng rời đi của Dạ Khê, nhanh chóng chạy theo, sợ nàng lại “bỏ rơi” nó.

Tôn Phượng dở khóc dở cười nhìn Dạ Khê rời đi, bàn tay bất giác vuốt qua nơi Dạ Khê chạm vào, "Nữ nhân?" Trong ánh mắt phụt ra một cỗ ánh sáng khác thường, "Một khi đã như vậy, ta sẽ cho ngươi biết, ta đến cùng có phải là nam nhân hay không!" Tôn Phượng tiếp tục theo sau.

Dạ Khê trở lại trong viện kia, khoảnh khắc đẩy cửa ra, đập vào mắt là một cỗ huyết tinh khí nồng đậm, trong con ngươi là hình ảnh thi thể đầy đất, các nàng cả người toàn là máu, trên mặt lộ ra thần sắc hoảng sợ, hiển nhiên là bị kinh hách cực độ, quét mắt một vòng có thể thấy được không một ai còn sống sót!

Tôn Phượng đi theo sau, nhìn những phần chân tay bị chặt đứt thì ngốc lăng một lát, thủ đoạn thực ngoan độc! Không hề có một người được toàn thây! Hơn nữa hắn còn có thể cảm nhận được sát khí lưu lại, đủ thấy được đối phương hung ác đến nhường nào.

Dạ Khê không để ý đến cái đuôi phía sau, nhìn quanh một vòng phát hiện ở đây chỉ thiểu mỗi Phí lão yêu bà! Lão già kia dứt khoát muốn giết nàng, nhưng lại Dạ Khê lại rõ ràng cảm giác được sự mâu thuẫn của lão yêu bà! Đến cùng là tại sao? Dạ Khê ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm giác canh giờ không sai biệt lắm, xoay người hướng tới hoa viên mà đi.

Tôn Phượng hai tay vòng trước ngực, liếc mắt thi thể phía sau một cái, cúi đầu nhìn lướt qua tiểu hắc miêu đang lườm mình, nhún nhún vai, “ Từ nhỏ đến lớn còn chưa có nếm qua tư vị của thịt mèo nướng a! ” Tôn Phượng như có đăm chiêu nhìn Đinh Đang, đánh giá.

Đinh Đang dựng hết cả lông mao, từ trên đất nhảy lên một cái tát về phía khuôn mặt Tôn Phượng, hắn cấp tốc tránh qua, Đinh Đang liền rơi vào khoảng không.

“ Ngươi thế nhưng thật sự có thể nghe hiểu tiếng người sao? ” Tôn Phượng giống như phát hiện được chuyện thú vị.

Đinh Đang vững vàng rơi xuống đất, quay đầu trừng mắt Tôn Phượng, sau hai ba bước liền chạy đi.

Tôn Phượng lộ ra một tia cười thú vị, ngẩng đầu nhìn trời ------ về sau thật sự sẽ không nhàm chán đây !

Dạ Khê trở về trong đám người, mọi người như trước cũng nhau trò chuyện việc nhà, nhóm thế gia tử nữ tốp năm tốp ba đứng cùng nhau, nói chuyện vô cùng thân thiết, Dạ Khê quét một vòng, thấy Lan Hạ đang tìm người trong đám đông, câu môi cười.

Lam Hạ vội vàng xuyên qua đám người đi tới bên cạnh Dạ Khê, trong mắt đều đã muốn ngập nước, “ Tiểu thư người đã đi nơi nào, đến ngay cả Đinh Đang cũng không thấy, ngài làm nô tì lo muốn chết a! ” Lan Hạ thiếu chút gấp đến giơ chân, hiển nhiên là rất sốt ruột.

“ Ta đây không phải là rất tốt sao? ” Dạ Khê xoay người, tìm một nơi yên lặng, “ Bảo ngươi hỏi thăm sự tình, giờ sao rồi? ” Dạ Khê, tầm mắt lại ở trong đám người tìm kiếm cái gì.

Lan Hạ hít sâu một hơi, “ Đã tra rõ ràng ” Lan Hạ nhìn trái nhìn phải, ghé vào tai Dạ Khê hồi bẩm. Lan Hạ đang định nói cái gì, cùi đầu vừa vặn nhìn đến Đinh Đang cả người ướt sũng, toàn thân nước nhỏ giọt đi tới, này không phải là trọng điểm, trọng điểm là trên đuôi Đinh Đang lưu lại vết máu, Lan Hạ há miệng, thật lâu mới phản ứng lại, chỉ vào Đinh Đang, trừng mắt Dạ Khê, có chút không biết làm sao.

Dạ Khê thở dài, may mắn không để Lan Hạ nhìn thấy một sân toàn xác chết kia! “ Đuôi! ” Dạ Khê lắc đầu, trừng mắt cái tên Đinh Đang đầy một mặt lấy lòng kia.

Đinh Đang vung đuôi ngắm một cái, mắt mèo nhíu lại, dùng sức vung đuôi lần nữa, đuôi lập tức sạch sẽ, quay đầu hướng Dạ Khê nhếch miệng cười, tỏ vẻ bản thân thông minh.

Tôn Phượng ôm ngực nhìn một màn này từ xa, cũng âm thầm nở nụ cười.

“ Còn ở đó cười ngây ngô cái gì? ” Tân Nghĩa Hữu đi tới, vỗ bả vai Tôn Phượng, theo tầm mắt Tôn Phượng nhìn qua, cũng không nhìn thấy gì kì lạ, “ Thụy Long tìm ngươi đã nửa ngày! Ai, ai, ai, ta còn không có nói xong đâu! ” Tân Nghĩa Hữu đuổi theo Tôn Phượng mà đi.

Ngay tại lúc mọi người đang nói chuyện phiếm sôi nổi, trong viện đột nhiên xuất hiện vài vị lão giả, thoạt nhìn đức cao vọng trọng, tạo cho người ta một cảm giác đầy uy nghiêm. Mọi người đều mạc danh kỳ diệu nhìn, không biết sao lại như vậy.

Một lát sau, Phí lão phu nhân được tỳ nữ nâng hạ cũng xuất hiện, ánh mắt âm trầm đảo qua trên người Dạ Khê, sau nhìn về phía mấy lão giả kia, “ Không biết chuyện gì đã làm phiền các vị trưởng lão dòng họ đến đây! ” Phí lão phu nhân thanh âm có chút cứng ngắc.

Dạ Khê nhìn qua mặt Phí lão yêu bà, hai tròng mắt thoáng qua một tia châm chọc, ánh mắt sắc bén tiếp tục thổi qua mấy cái lão già này, quanh thân tản ra một tia sát ý.

“ Nếu như không đến, Phí đại gia tộc chúng ta sẽ xảy ra đại sự! ” Lão giả xin lỗi nhìn thoáng qua khách nhân chung quanh, trực tiếp đi vào chính sảnh.

“ Mong các vị thứ lỗi, Xích Bá phủ chiêu đãi không chu toàn, ngày sau nhất định sẽ đăng môn bái phỏng! ” Đại lão gia đứng ra, hướng khách nhân nhận lỗi.

Tuy rằng mọi người không hiểu được đã phát sinh sự tình gì nhưng cũng biết được trong đại gia tộc nhà nào không có một số chuyện không thể đưa ra ánh sáng? Mọi người hiểu biết tình huống, đều tự giác cáo từ rời đi.

Ngoài Trác Cầm đang ở trong Xích Bá phủ nghỉ ngơi, Trác Thụy Long, Tôn Thượng cùng Tân Nghĩa Hữu đều ở lại.

“ Thế nhưng còn có sự tình khiến ngươi hứng thú, cái này thật không dễ dàng a! ” Tân Nghĩa Hữu đứng ở bên cạnh Tôn Phượng, cười nói.

Toàn bộ trong viện chỉ còn lại có mấy vị lão giả, Phí lão phu nhân cùng đoàn người Dạ Khê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK