Cùng lúc đó, công kích từ Trác Thụy Long ở ngay trước mắt, có điều, chiêu thức mạnh mẽ của hắn tựa như đánh vào vải bông, như đá chìm đáy biển, không chút phản ứng.
Hai tay Dạ Khê vòng trước ngực, châm chọc nhìn, mà đồng thời, nàng khống chế bàn tay, một chưởng đánh ra, vòng khí bảo hộ quanh thân nhanh chóng ngưng kết trong lòng bàn tay, bắn về hướng Trác Thụy Long cùng Phí Hi.
Trác Thụy Long, Phí Hi đồng loạt bị đánh ra xa hơn mười thước, Lục Lâm, Lục La khoái trá cười rộ lên.
Lan Hạ trầm mặt nhìn thoáng qua Dạ Khê, che dấu cảm xúc nơi đáy mắt, nhếch miệng đứng một bên.
Dạ Khê ra cửa, ngẩng đầu nhìn bảng tên trước mặt - Xích bá phủ! Bỗng nhiên, nàng nở nụ cười, nàng giờ đây, cùng Phí Gia đã không còn một chút quan hệ! Lại cúi đầu nhìn hai tay mình, nàng lướt mắt nhìn sang hướng bên kia, chỉ thấy được hai bóng lưng mờ ảo. Bóng nam tử áo trắng đẩy chiếc xe lăn dần đi xa, Dạ Khê mỉm cười.
Đi trên đường phố, gặp đội kỵ mã trong cung chạy vụt qua, phương hướng chính là Xích bá phủ. Dạ Khê xoay người nhìn, cười quỷ dị, "Tân nương mất một cánh tay, có phải rất thú vị hay không?"
"Meo meo - " Móng vuốt của Đinh Đang che mất đôi tròng mắt đen tựa minh châu của nó, bộ dạng như đang nói điều gì với Dạ Khê.
Dạ Khê nhếch mày, rồi cười khan, "Hóa ra là vậy! Chuẩn bị tinh thần, trò hay kế tiếp, nhất định đặc sắc vạn phần."
***
Hiện tại, Xích bá phủ đã loạn đến không còn hình dạng.
Phí lão phu nhân được người ta đặt trên giường, Xích bá phủ lớn đến như vậy, lại không có lấy một người hầu hạ. May thay, lúc trước công chúa Trác Cầm bị thương có cử thái y đến điều trị, như vậy cũng giảm bớt chút phiền phức. Thái y chữa trị cho Phí lão phu nhân, đem vết thương băng bó kỹ, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, tại nơi ở của mình, tại sao có thể bị thương thành thế này?
"Thái y!" Trác Thụy Long ôm Phí Hi vào, đặt ở một chiếc giường khác.
Nhị phu nhân tiến lên nhìn, suýt nữa ngất đi, "Nữ nhi, nữ nhi!" Cánh tay Phí Hi giống như sợi mì mềm nhũn gắn trên người nàng, nửa người toàn là máu, trên cổ vẫn còn vết hằn để lại, sắc mặt nàng trắng bệch tựa người chết.
Xác định tính mạng Phí lão phu nhân không còn gặp nguy hiểm, thái y nhanh chóng đến kiểm tra thân thể Phí Hi. Nhìn cánh tay phải này, hắn lắc đầu đáng tiếc, "Tam hoàng tử, cánh tay của Nhị tiểu thư không chắc chắn có thể giữ được. Còn nếu không chặt đứt kịp thời, sợ rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng!" Thái y quay sang Trác Thụy Long hồi báo.
Tim Trác Thụy Long thoáng ngừng đập, hắn âm trầm nhìn thái y, gằn giọng quát "Cái gì gọi là không chắc?", "Ngươi có phải là thái y không?"
"Vết thương quá nặng, xương bả vai vỡ vụn, cánh tay này đã thật sự tàn phế!" Thái y bạo gan nói, "Nếu không làm vậy, sợ rằng..."
Đầu óc Nhị phu nhân trở nên hỗn loạn, lồng ngực bà đau thắt, bàn tay dính máu vuốt ve gò má Phí Hi, nơi đáy mắt là nỗi căm hận tận xương tủy, bà cố lấy hết dũng khí mà nói, "Thỉnh thái y bằng mọi giá phải cứu lấy nữ nhi của ta!" Nước mắt ào ào chảy xuống.
Trác Thụy Long đóng lại con ngươi, nhìn thoáng qua Phí Hi, rồi phẩy tay buông xuôi.
Lúc này, Phí lão phu nhân bỗng hét to, ngồi thẳng người dậy, mắt trái vốn được băng bó lại từ từ rỉ máu.
Đại lão gia, Đại phu nhân vội vàng chạy tới xem, dò hỏi, thế nhưng Phí lão phu nhân làm sao nghe được lời bọn họ nói!
Bà ta há hốc miệng, máu từ khoang miệng tràn dần ra ngoài, thái y khẩn trương lại gần kiểm tra. Nhưng dù hắn có tận lực châm kim, bắt mạch thế nào đi chăng nữa, cũng không thể ngăn cản dòng máu loãng trào ra nhanh chóng.
"Chuyện gì vậy?" Tam lão gia gấp gáp.
"A!" Tam phu nhân dùng khăn tay che miệng, tay chỉ hướng miệng Phí lão phu nhân, "Có thứ gì đó!"
Mọi người nhìn qua, tầm mắt đi theo dòng máu loãng, từ miệng Phí lão phu nhân chui ra một con sâu lớn chừng nắm tay hài tử! Sâu toàn thân là máu rơi trên mặt đệm, giãy dụa một hồi, sau đó xẹp dần xuống, nước mủ xanh biếc hôi thối chảy ra!
Tam phu nhân cùng Đại phu nhân vừa nhìn sang, lập tức hét thảm một tiếng rồi ngã xuống. Đại lão gia, Tam lão gia, Nhị lão gia không biết làm sao, ngay cả thái y cũng lực bất tòng tâm.
Con sâu vừa rời khỏi, cơ thể Phí lão phu nhân tức khắc như khí cầu hết hơi, mềm nhũn ngã xuống đất. Vừa lúc, Phí Hi đột ngột mở to mắt, tay trái sờ mặt mình, sợ hãi la lên.
Trong phòng, loạn thành một đoàn.
Đội kỵ mã dừng trước cổng Xích bá phủ, một tiểu công công từ trong phủ vội vàng chạy ra, hồi báo. Vị công công ngồi trên xe ngựa nhìn tấm bảng Xích bá phủ, sờ sờ vật bên hông, thở dài lắc đầu, "Đáng tiếc, đáng tiếc a, trở về đi!" Ngựa quay đầu, đội kỵ mã vùn vụt chạy đi.
Phí Hi phun một ngụm máu, rồi ngã xuống.
***
Dạ Khê trở lại tòa viện, bảo những người khác lui xuống nghỉ ngơi. Vừa đẩy cửa vào phòng ngủ, nàng đã nhận ra không khí khác thường. Khựng một lát, nhìn kỹ liền rõ ràng trong phòng đã xuất hiện một người nữa.
Bánh xe xoay tròn, con ngươi bình thản nhìn chằm chằm Dạ Khê, trên tay nam tử áo tím cầm quyển sách thường ngày nàng hay xem. Hắn ném sách lên giường, tay chống cằm, quan sát Dạ Khê, đáy mắt chớp hiện tinh quang.
Dạ Khê hít sâu một hơi, đóng cửa lại, đây là nhà người ta, nàng nhịn! Dạ Khê ngồi trên ghế, chần chờ một lúc, "Vừa rồi, đa tạ ngươi!" Nàng nâng mắt nhìn nam tử áo tím vẫn đang chuyên tâm soi xét mình.
"Muốn tạ ơn ta thế nào đây?" Nam tử thích thú nhếch mày nhìn Dạ Khê.
Dạ Khê híp mắt, đồng tử trong lướt qua tia sáng lạnh, nâng môi, "Làm sao tạ ơn?" Nàng đứng dậy, chậm rãi bước về phía nam tử, rồi dừng lại trước mặt hắn, cúi người xuống, đưa tay chạm lên gương mặt nam tử.
Con ngươi nam tử áo tím thẫm lại, giơ bàn tay bắt được tay Dạ Khê, nhẹ nhàng vuốt ve, tựa hồ vô cùng yêu thích.
Dạ Khê cau mày, cố gắng rút trở về.
Nam tử áo tím sờ chiếc nhẫn đeo trên ngón tay cái Dạ Khê, cố ý ngón tay của chính mình lộ ra ngoài, hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc đặt cùng một chỗ, va chạm, "Thân là tôi tớ, phải biết nghe lời!" Nam tử bỗng buông tay.
Dạ Khê cảm giác có một dòng khí đẩy nàng ngồi xuống giường. Dạ khê nhíu mày, vốn muốn đứng lên, nam tử kia đã đến trước giường, như tấm lưới vô hình bao vây lấy Dạ Khê, nàng không thể động đậy được nữa.
Ngón tay thon dài trắng nõn cầm hai bàn tay Dạ Khê đặt bên hông mình, "Vật nhỏ!" Nam tử nói, "Máu tanh rất thích hợp với ngươi!" Bàn tay lướt đến trước mặt Dạ Khê, mềm nhẹ vuốt ve.
"Dạ Khê nhíu mày, "Ta không thích ngươi!"
Bàn tay đang di chuyển dừng một lúc, một ngón tay đã che đi ánh mắt Dạ Khê.
Nàng nhắm mắt lại, trong đầu thầm nguyền rủa một tiếng, "Ngươi rốt cuộc là ai?" Toàn thân từ trong ra ngoài đều là quỷ khí! Nam nhân trước mắt, Dạ Khê nàng, chết tiệt lại thấy từ trong đáy mắt của hắn chỉ có lạnh nhạt cùng hờ hững, vậy mà biểu hiện bên ngoài chính là loại yêu thích không muốn buông tay dành cho sủng vật! Nàng, một hoàng hoa khuê nữ đến từ ngàn năm sau, lại bị người ta xem như sủng vật à?