Ngô ma ma? Dạ Khê suy nghĩ một lát, gật đầu, "Cho bà ấy vào đi." Nàng chỉnh lại tóc mình, rồi mang giày vào chân.
Ngô ma ma theo Lan Hạ vào đại sảnh, nhìn Dạ Khê tư thế lười nhác, Ngô ma ma cung kính quỳ xuống, "Tiểu thư!"
Dạ Khê nhìn bọc quần áo khoác trên cổ tay Ngô ma ma, nhíu mày, "Ma ma đây là muốn chuyển nhà sao?" Tay chống cằm, đánh giá Ngô ma ma. Bà ta vẫn giữ một dáng vẻ kia, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng trong mắt chứa bao gồm cả tia thuần phục. "Nói rõ!" Dạ Khê nhếch mi hỏi.
Lan Hạ nhìn thoáng qua Dạ Khê, sau đó liếc mắt sang Ngô ma ma, đáy mắt hơi do dự, gọi hai người Lục Lâm Lục La, tính toán muốn rời khỏi.
"Không việc gì, các ngươi cứ ở trong này." Dạ Khê nhìn lướt qua ba người vừa muốn lui ra.
Ngô ma ma đặt bọc quần áo trên tay xuống đất, đưa tay sờ lên gương mặt mình, rồi lột một lớp da từ trên mặt xuống. Làn da già nua vừa kéo đi, gương mặt trắng noãn xinh đẹp lập tức xuất hiện, mái tóc đen mượt buông xuống như làn suối.
Dạ Khê suýt nữa bị sặc nước miếng mà chết, nhìn chằm chằm người trước mắt, cái gì lão bà, rõ ràng chính là một cô nương thanh thuần như nước!
Lan Hạ trợn to con ngươi, thử nháy mắt nhiều lần, còn dùng tay dụi lấy hai mắt mình, lại đưa tay véo véo đôi má, đến khi cảm thấy đau đớn mới nhìn Ngô ma ma phía trước, "Làm sao có thể?" Lão bà bảy tám mươi tuổi đâu rồi!
Mặt nạ da người!
Ngay sau đó, Ngô ma ma cũng xé bỏ lớp da nhăn nheo trên tay đi! Một cô nương như hoa như ngọc xuất hiện trước mắt.
Dạ Khê nhíu mi cười, đảo mắt qua Lan Hạ, nàng còn chưa quên, nghe Lan Hạ từng nói, khi còn bé đã gặp Ngô ma ma, tính theo tuổi tác, cũng chừng mười năm, huống chi lúc đó Ngô ma ma cũng không có được tư thái như thế này.
"Ngươi là ai?" Lan Hạ hoảng sợ chỉ vào người trước mắt, bộ dạng như gặp quỷ, lớn tiếng hỏi.
Nử tử nhếch môi cười, nhìn Dạ Khê, "Tiểu thư!" Nàng hướng Dạ Khê dập đầu ba cái, "Nô tỳ là Vũ, tham kiến tiểu thư!" Rút đi hóa trang, trở về diện mạo vốn có, nàng bái kiến Dạ Khê lần nữa.
"Có ý tứ!" Dạ Khê nhìn mảnh da trên mặt đất, đứng dậy đi lên phía trước, cúi người nhặt lên, lòng vô cùng kinh ngạc, thực sự là da người! Nàng giơ tay nhéo gương mặt Vũ, xác nhận rằng tầng da này không phải đồ giả.
Vũ quái dị bụm mặt, im lặng nhìn Dạ Khê.
Đinh Đang dùng móng vuốt đùa giỡn lớp da kia, mà tiểu Xích lại lăn qua lăn lại ở mặt trên, dường như rất thoải mái.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Lan Hạ chỉ vào Vũ, gấp giọng hỏi, "Ngô ma ma? Ngươi là Ngô ma ma sao?" Lục Lâm, Lục La mờ mịt nhìn mọi người, yên lặng liếc nhau.
"Lan Hạ? Ta là ai chẳng lẽ ngươi không biết?" Thanh âm già nua phát ra từ thiếu nữ thanh xuân, Lan Hạ sợ đến run chân ngã ngồi xuống ghế, ngơ ngác nhìn Dạ Khê, "Tiểu thư, cái này, rõ ràng năm ấy..."
"Lục Lâm Lục La, đưa Lan Hạ về phòng nghỉ ngơi!" Dạ Khê mệnh lệnh.
Không đợi người đến nâng, Lan Hạ nuốt một ngụm nước bọt, chạy trối chết rời khỏi.
"Nàng bị giật mình!" Dạ Khê giải thích.
"Nô tỳ biết." Vũ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, phản ứng của Lan hạ đã nằm trong dự liệu.
"Mọi người đi khỏi, muốn nói cái gì cứ nói." Dạ Khê thẳng người, bộ dáng chăm chú lắng nghe.
"Nô tỳ phụng mệnh âm thầm bảo hộ tiểu thư, cho đến khi tiểu thư chân chính thoát ly Phí gia, mới được phép lộ diện." Vũ ngắn gọn giải thích.
Dạ Khê nháy mắt, tự chỉ vào mũi mình, "Phí Khê, không, ta thật không phải huyết mạch Phí gia?"
Đáy mắt Vũ khinh bỉ, "Bọn họ không xứng!"
Dạ Khê suy nghĩ một lúc, "Vì sao trong lúc sinh tử, không thấy ngươi xuất thủ tương trợ? Nếu đến thủ hộ, vì sao còn để cho..." Dạ Khê đột ngột im miệng, Phí Khê thật sự đã chết!
Vũ nhìn Dạ Khê, rũ mắt, rầu rĩ nói, "Chỉ cần một ngày tiểu thư còn ở Phí gia, chỉ cần người còn là Trưởng nữ Phí gia, nô tỳ không thể xuất thủ!" Nàng dập đầu xuống đất, "Thỉnh tiểu thư tha tội"
Dạ Khê giật giật khóe miệng, tò mò hỏi, "Vũ? Ừ, diện mạo cùng tên gọi rất tương xứng. Bất quá, ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi?"
Vũ ngẩng đầu, có chút nhăn nhó nhìn Dạ Khê, "Ách..." Vũ chần chờ, lo lắng có nên nói thật hay không.
"Ăn ngay nói thật là tốt rồi." Nhìn ra Vũ khó xử, Dạ Khê cười nói.
"Khụ, nô tỳ, kỳ thực, nô tỳ đã..." Vũ vươn năm ngón tay cái, nuốt một ngụm nước bọt, thận trọng nhìn Da Khê, rũ mắt, "Khụ, khụ, tháng trước vừa tròn..."
Nhìn Vũ lúng ta lúng túng, Dạ Khê cảm giác rất thú vị, năm ngón tay, năm tuổi không có khả năng, chẳng lẽ mười lăm? Chắc không phải năm mươi, cô nương như hoa như ngọc năm mươi tuổi?
Thông thường, loại tình huống như này chính là tu luyện cái gì bàng môn tà đạo, cái gì thải âm bổ dương..
.
Dạ Khê vội vã hoàn hồn, cảm giác mình suy nghĩ quá xa, "Khó mở miệng như vậy? Câu hỏi của chủ tử làm ngươi khó xử thế sao?" Dạ Khê lạnh mặt.
Vũ rất sợ chọc Dạ Khê nổi giận, thốt ra, "Năm trăm!"
Phốc xuy----
Đinh Đang vui đùa vô cùng hăng say, nghe được lời Vũ nói, bẹp một cái ngã sấp, tứ chi dang rộng trên nền đất, cứng ngắt trừng trừng nhìn bóng lưng Vũ, mắt mèo lướt qua tia dị thường.
Nhưng tiểu Xích vẫn bình thản tiếp tục trò đùa, tựa hồ lời Vũ nói căn bản không ảnh hưởng đến nó.
Dạ Khê vừa nghe, triệt để sững sờ tại chỗ, năm trăm tuổi? Đùa gì vậy? Xem như ngươi may mắn đi, cùng lắm chỉ hơn một trăm! Trừ phi không phải người! Dạ Khê nghĩ tới đây, lồng ngực lộp bộp một chút, muốn hỏi cái gì đó, nhưng vừa nghĩ đến, liền ngậm miệng.
"Ngươi có võ công?" Nàng chớp mắt dời đi trọng tâm câu chuyện.
Vũ gật đầu, quay đầu nhìn bàn ghế đặt bên cạnh, tay hướng ly trà vươn một trảo, ly trà lập tức vỡ vụn.
Dạ Khê cảm giác cỗ khí tức quái dị, không thuộc về nội lực, rồi gật đầu, "Không tệ, sau này ngươi phụ trách dạy Lục Lâm, Lục La học võ. Tự tìm phòng cho mình đi." Lời này coi như đồng ý lưu lại Vũ.
Vũ cao hứng gật đầu, cảm tạ, đứng lên xoay người rời đi.
Đinh Đang trừng mắt theo phương hướng Vũ ly khai, liền quay đầu lên lên cái bàn trước mặt Dạ Khê, meo meo kêu một tiếng.
Dạ khê miễn cưỡng vén mí mắt ra, cảnh cáo nói, "Chớ trêu chọc nàng!" Nữ nhân này, nàng còn không tin được.
Dạ Khê ngẩng đầu nhìn phương xa, yên lặng.