"Tiểu thư yên tâm, vẫn còn cơ hội trở về." Trịnh ma ma cười ôn hòa, nhìn bóng lưng Dạ Khê nói.
Đáy mắt Dạ Khê lóe lên tia sáng, buông rèm cửa sổ xuống, vừa quay đầu, vẻ mặt đã bị khiếp nhược thay thế, "Đúng, đúng vậy!" Dạ Khê vụng trộm nhìn thoáng qua Phí lão phu nhân, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, tựa như chuột thấy mèo.
Phí lão phu nhân cau mày, ánh mắt cất dấu lệ quang, liếc qua Trịnh ma ma bên cạnh, khẽ lắc đầu. Trịnh ma ma còn muốn nói gì đó, thế nhưng khi nhìn thấy biểu tình của Phí lão phu nhân, lập tức đem lời nói đến miệng nuốt ngược trở về.
Dạ Khê ủ rũ cụp đầu xuống, tựa hồ như đang vùi vào cái ổ của chính mình, hận không thể đem bản thân lui vào một góc không ai nhìn thấy. Cho dù nàng không thấy tận mắt, vẫn có thể nhận biết rành mạch cảm xúc Phí lão phu nhân đang biến hóa.
"Sư phụ, Phí lão phu nhân nhiều lần đến kính Phật, cũng không thấy người xuất môn đưa tiễn, vì sao lần này không giống?" Tùy Không đứng bên cạnh Tùy Duyên, vẻ mặt tò mò hỏi.
"Đúng vậy, sư phụ, tuy rằng không rõ vì sao lúc trước Khê Nhi bị sát hại, thế nhưng chắc chắn thoát không khỏi liên quan với người Phí gia, tại sao người còn muốn đem Khê Nhi giao cho Phí lão phu nhân? Như vậy không phải đưa dê vào miệng cọp sao? Khê Nhi còn nhỏ như vậy..." Một hòa thượng đau lòng hỏi.
Những người khác cũng gật đầu phụ họa, Dạ Khê tuy rằng thường ngày không thích nói chuyện cùng mọi người, nhưng ai cũng đều yêu thương đứa nhỏ này, đều thật tâm đối đãi nàng.
Tùy Duyên nhìn thần sắc mọi người, cười thần bí, "Đây là mệnh của nàng, là con đường nàng phải đi, ai cũng ngăn cản không được!" Nhìn xe ngựa không còn tung tích, Tùy Duyên ngẩng đầu nhìn bầu trời, quay lưng ra lệnh các hòa thượng, "Kể từ hôm nay, đóng cửa chùa, từ chối hết thảy khách đến thăm, Phật Quang Tự vâng theo quy củ, không can dự chuyện hồng trần!" Tùy Duyên nghiêm túc nhìn chúng tăng, "Tất cả lui xuống chuẩn bị đi!"
"Lão phu nhân, đến rồi!" Xa phu hồi bẩm, cửa xe ngựa lập tức mở ra.
"Khê Nhi, đến nhà, lại đây, theo tổ mẫu về nhà!" Phí lão phu nhân mỉm cười nói với Dạ Khê đang trốn trong góc, thậm chí còn đưa tay ra, ý muốn dắt tay nàng.
Dạ Khê chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh, như nai con đang hoảng sợ, khẽ lắc đầu.
"Tiểu thư yên tâm, lão phu nhân sẽ bảo vệ tiểu thư, người không cần lo lắng." Trịnh ma ma đi lên, nửa lôi nửa kéo đem Dạ Khê từ trên xe ngựa xuống dưới, dắt đến bên cạnh lão phu nhân. Dạ Khê rúc cổ, chậm chạp ngẩng đầu, bất ngờ nhìn đến những khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ đứng ở cửa.
Trong lòng cười nhạt, quay đi quay lại một vòng, lại trở về! Ánh mắt lạnh như băng âm thầm đảo qua tỳ nữ trốn trong góc, Dạ Khê âm trầm siết chặt nắm tay, vậy mà rất nhanh, đem tâm tình thu liễm vào trong, lẫn trốn phía sau Trịnh ma ma, dường như không dám gặp người lạ.
"Tiểu thư thế này là sao, những người này người đều không biết?" Trịnh ma ma ngẩn ra, cũng đem thần sắc bọn tỳ nữ người hầu đối diện thu vào đáy mắt, dẫn Dạ Khê đi theo Phí lão phu nhân vào nhà chính.
Thời điểm tỳ nữ nhìn thấy Dạ Khê, như bộ đáng gặp phải quỷ, hình như đã ăn trúng một con ruồi chết, vô cùng xấu xí.
"Ta đã rất lâu không về bổn gia." Phí lão phu nhân ngồi ghế chủ vị, ánh mắt sắc bén đảo qua gã sai vặt cùng tỳ nữ, quay sang hỏi lão quản gia, "Toàn bộ người ở đây sao?" Giọng nói băng lãnh, khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Lão quản gia cúi người đáp, "Theo mệnh lệnh của lão phu nhân, toàn bộ tôi tớ người hầu Bích Tạ các đều ở đây ." Lão quản gia nhìn lướt qua Dạ Khê, đáy mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa.
Dạ Khê nhu thuận đứng bên cạnh Trịnh ma ma, đầu cúi thấp, sợi tóc lòa xòa vừa vặn che khuất gương mặt, nhìn không rõ ràng thần sắc lúc này. Bích Tạ các? Nàng âm thầm nhíu mi, không phải là bài trừ?(bìxié - bài trừ cách đọc gần giống với bì xiè-Bích Tạ)
Ngay lúc nàng đang trầm mặc, gã sai vặt, tỳ nữ đang chảy mồ hôi lạnh liên tục trước mắt, quỳ xuống, hướng về phía lão phu nhân dập đầu.
"Các ngươi đều do Phí gia chọn ra, được đến chăm sóc tiểu thư, vậy mà các ngươi lại đem cốt nhục Phí gia ta quăng đi!" Phí lão phu nhân nặng nề vỗ bàn, "Ta cho các ngươi chiếu cố người, không phải kêu các ngươi trông coi phạm nhân!" Lệ quang bắn về một tỳ nữ trong đó. Lúc này, có người cầm cành mận gai ném xuống mặt đất, trên đó, còn có vết máu khô khốc.
"Lão, lão phu nhân!" Tỳ nữ hoảng sợ ngồi xụi lơ trên mặt đất.
"Giỏi! Thật to gan, ở địa bàn Phí gia ta, dám hoành hành ngang ngược như thế!" Phí lão phu nhân quát lớn.
Dạ Khê nguy hiểm híp mắt, tỳ nữ trước mắt, đối với Khê Nhi thật sự, là kẻ đã dùng cành mận gai quất vào người nàng.
"Khê Nhi ngoan, đến đây, nói cho tổ mẫu, bọn họ đối với con không tốt sao?" Phí lão phu nhân quay đầu nhìn Dạ Khê, sắc mặc biến đổi còn nhanh hơn thời tiết, ngay lập tức trở về bộ dạng từ ái.
Dạ Khê khiếp nhược nhìn bà ta, ánh mắt run rẩy đảo qua tất cả mọi người, run sợ né tránh phía sau lưng Trịnh ma ma, bộ dạng như gặp phải quỷ.
"Tiểu thư không phải sợ!" Trịnh ma ma an ủi.
Phí lão phu nhân nhìn lão quản gia, "Nếu không có năng lực tận tâm, chính là kẻ vô dụng của Phí gia!" Phí lão phu nhân khoát tay áo, mặc dù bà không nói gì, thế nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, những người này sẽ không sống nổi.
"Lão phu nhân, tha mạng..."
"Nô tỳ không có làm, nô tỳ không có làm, tha mạng..."
"Không, không...nô tỳ tân tâm, tận tâm..."
"Nô tài..."
Trong lúc họ cầu xin tha thứ, gia nô sớm tiến lên chặn miệng, đem toàn bộ lôi ra ngoài phòng.
Phí lão phu nhân nháy mắt với Trịnh ma ma, Trịnh ma ma sắc mặt không đành lòng, vẫn không thể tránh được, "Tiểu thư, lão nô mang tiểu thư nhìn một chuyện thú vị." Trịnh ma ma đưa Dạ Khê vào một gian phòng tối, trong phòng đặt hơn mười cái ghế gỗ, những người vừa bị mang lôi ngoài đang bị trói trên ghế.
Dạ Khê âm thầm nhíu mày, lão bà này mang mình tới đây muốn làm gì?
"Hành hình!" Trịnh ma ma ra lệnh, roi không chút khách khí vung lên, tiếng vang "phịch phịch" như kèn lệnh từ địa ngục truyền ra.
Sắc mặt Dạ Khê lạnh lẽo, cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vết máu bẩn trên mặt đất, Phí lão phu nhân rốt cuộc có tâm tư gì? Muốn một hài tử ba tuổi không rành thế sự xem người bị đánh bằng roi? Cảm giác được con ngươi Trịnh ma ma luôn đảo quanh trên người mình, tâm Dạ Khê căng thẳng.
Tay nắm thật chặt tay áo Trịnh ma ma, nhát gan trốn tránh sau lưng bà ta, nhưng Trịnh ma ma sớm có chuẩn bị, căn bản không cho phép Dạ Khê có cơ hội tránh né. Cơ thể Dạ Khê run lên, miệng phát ra tiếng nức nở, tận lực làm cho mình thay đổi thành sợ hãi và hoảng loạn.
Trên băng ghế, người bị trói chặt từng chút từng chút bị roi quất vào, căn phòng kín rất nhanh bị mùi máu tươi nhuộm đẫm, từng người vốn vẫn còn đang run rẩy, lại liên tiếp nức nở hít vào một hơi.
Trịnh ma ma cúi đầu nhìn người bên cạnh, trong mắt lóe lên tia không muốn, thế nhưng vẫn hạ ngoan tâm, nháy mắt với người trong phòng, lập tức những người này kéo nhau đi ra, Trịnh ma ma chợt dùng sức, đẩy Dạ Khê đang hoàn toàn không có phản ứng ra xa.
Bịch-- răng rắc--