Hạ Thược Quân đã sớm tỉnh táo lại, nàng ta dù có lúc hơi lỗ mãng, nhưng lại không phải kẻ ngu ngốc, tự nhiên có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của Hạ lão phu nhân. Hạ Thược Quân mím môi, bất mãn trong lòng càng lúc càng lớn, thế nhưng lí trí lại dằn xuống cơn giận dữ xông lên, "Tổ mẫu, tôn nữ chỉ bị thương nhẹ thôi!"
"Con nói cái gì?" Nhị phu nhân vừa nghe Hạ Thược Quân phủ nhận, sắc mặt trở nên khó coi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt Hạ Thược Quân, "Con sợ cái gì chứ, có tổ mẫu vì con làm chủ, con rốt cuộc kiêng kị điều gì?" Nhị phu nhân thấy Hạ Thược Quân vẫn không có ý nói ra, đứng lên, tức giận véo một cái trên người Hạ Thược Quân!
"Nhà lão Nhị, ngươi nổi điên cái gì vậy?" Hạ lão phu nhân mắng Nhị phu nhân, "Nó là nữ nhi của ngươi, ngay trước mặt ta, còn dám động thủ?" Hạ lão phu nhân sa sầm mặt, liếc mắt qua Dạ Khê, trong đầu bắt đầu suy đoán, thần sắc không rõ lườm Nhị phu nhân.
"Nương! Rõ ràng do các nàng, là lỗi của họ, dựa vào cái gì muốn Nhị phòng nén giận bỏ qua, dựa vào cái gì?" Nhị phu nhân thấy Hạ lão phu nhân rõ ràng là thiên vị kẻ ngoại lai kia, không nén được lửa giận trong lòng, rống to, "Nó là cháu gái của ngài, mà người này..." Nhị phu nhân chỉ vào Dạ Khê hung hãn nói, "Nàng chẳng qua là một xú nha đầu không rõ lai lịch, ngài dựa vào cái gì mà che chở nàng, nương, ngài không thể bất công như như thế!" Nước mắt Nhị phu nhân ào ào rơi xuống.
Sắc mặt Đại phu nhân trầm xuống, "Đệ muội, nương tự nhiên có đạo lý của mình, ngươi đây là ý gì? Muốn uy hiếp nương sao? Ngươi hiếu kính trưởng bối như vậy?" Đại phu nhân xuất ra khí thế đại tẩu, mắng Nhị phu nhân.
"A phi!" Nhị phu nhân trừng Đại phu nhân, "Ngươi cũng muốn giả vờ làm người tốt ở chỗ này sao, nhìn ngươi thường ngày giả vờ bộ dạng ôn nhu hiền thục, đã như vậy, vì sao không cho Đại ca nạp thiếp? Hừ, cũng không gì hơn cái này, trước mặt người này một mặt, sau lưng lại là một bộ mặt khác."
"Nhà lão Nhị, câm miệng!" Hạ lão phu nhân mắt thấy Nhị phu nhân càng nói càng quá đáng, trực tiếp ngăn cản, thế nhưng Nhị phu nhân lúc này đã bị tức giận đến mê muội đầu óc, còn lí trí cái gì. Những lời này, bà muốn vì mình phát tiết một lần.
"Nương, mấy năm nay con vì nhà này làm việc không ít, nỗ lực không kém một ai, ngài dựa vào cái gì, dựa vào cái gì luôn hướng về Đại tẩu. Lão gia vì nhà này cũng đóng góp không ít, ngài vì sao luôn luôn dạy quở trách hắn. Nhìn hắn cũng không vừa mắt, Nhị phòng chúng ta có điểm nào so ra kém Đại phòng, muốn nói một điểm, cũng chính là Đại ca sinh sớm hơn Nhị gia ít ngày mà thôi! Đại ca chẳng qua chỉ chiếm lấy một cái danh hào lão đại."
"Im miệng!" Hạ lão phu nhân cầm ly trà bên cạnh, tức giận ném về phía Nhị phu nhân, nét mặt không chút nào lưu tình.
Nhị phu nhân sợ hãi vội vàng né đi, nhưng vẫn bị ly trà đập phải thái dương, đau đớn lập tức truyền đến, Nhị phu nhân nghiến răng ôm trán, không dám tin nhìn Hạ lão phu nhân, từ khi về Hạ gia đến nay, lần đầu tiên bà phải chịu loại vũ nhục đến vậy! Nhị phu nhân còn muốn nói gì, nhưng mà nhìn thấy biểu tình lão phu nhân hung ác, thân thể run lên, cẩn thận cúi đầu.
"Hừ, tốt, tốt, tốt!" Hạ lão phu nhân mạnh mẽ nói, chỉ là cơn tức giận đang cố kiềm nén khiến cho người ta sợ hãi, "Lão nhị dạy dỗ thê tử thật tốt!" Hạ lão phu nhân cười châm chọc, "Người đâu! Gọi Nhị lão gia tới! Ngay lập tức!" Sắc mặt Hạ lão phu nhân u ám, "Một lão bà ta đây không giáo huấn được ngươi, ta lại muốn hỏi một chút, chi thứ hai của các ngươi tận hiếu như thế này sao?"
Nhị phu nhân vừa nghe Hạ lão phu nhân muốn đi thỉnh lão gia nhà mình, lập tức hoảng loạn, vội vã quỳ xuống, đổi giọng cầu xin tha thứ, "Nương, con dâu bị quỷ ám, chỉ là con dâu quá tức giận, xin nương đừng nóng giận, lão gia..." Từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu ào ào rơi xuống như mưa trút nước, "Nương, con dâu mấy năm nay khổ đến mức nào, ngài đã biết đến, đã biết a!"
Đại phu nhân nhìn bộ dạng Nhị phu nhân hiện giờ, không đành lòng, ngẩng đầu nhìn Hạ lão phu nhân, có vẻ muốn nói giúp. Thế nhưng ngay lúc vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt cảnh cáo từ Hạ lão phu nhân bắn tới, Đại phu nhân lập tức câm miệng không dám nói chuyện. Quan sát thần sắc Hạ lão phu nhân, biết bà nhất định có suy tính của riêng mình, cũng không phản ứng thêm gì nữa, chỉ an tĩnh ngồi một bên, trao đổi ánh mắt cùng Dạ Thược Mẫn và Dạ Khê.
Dạ Khê vuốt lông Đinh Đang, nhìn Hạ lão phu nhân, lão bà này rất thông minh, mượn tay mình dạy dỗ thùng thuốc nổ Nhị phu nhân! Dạ Khê bình tĩnh quan sát Hạ lão phu nhân, lão bà này tuy rằng không thể làm người ta yêu thích, có điều so sánh với một Phí lão phu nhân không có đầu óc, đương nhiên là khôn ngoan hơn rất nhiều.
Nhị lão gia hấp tấp chạy tới, vừa vào nhà liền thấy Nhị phu nhân khóc đến thở không ra hơi, sau đó là Hạ Thược Quân ngồi trên ghế, cúi thấp đầu không nói một lời, một tay đang dùng sức ôm cánh tay bị băng bó. Phía bên kia là Đại phu nhân sắc mặt nghiêm túc, còn có Hạ Thược Mẫn cùng Dạ Khê đứng bên cạnh.
"Nương!" Nhị lão gia nhíu mày, chào hỏi Hạ lão phu nhân.
"Minh nhi, nương già rồi, không dạy dỗ các ngươi được! Cho nên đôi cánh của các ngươi đã đủ cứng cáp rồi!" Hạ lão phu nhân vỗ bàn, lớn tiếng nói.
Nhị lão gia nhảy dựng, cúi đầu nhìn thê tử khóc thút thít, vội vã giải thích, "Nương sao lại nói như vậy, ngài là trưởng bối, nhi tử hiếu thuận còn không kịp!" Nhị lão gia hung hăng trừng Nhị phu nhân, trong lòng mắng thầm, nữ nhân này rốt cuộc gây tai họa gì, vậy mà chọc nương giận đến như thế kia!
"Hừ! Lão bà ta không nhận nổi!" Hạ lão phu nhân châm chọc nói, "Người đã già, không còn dùng được!" Lại hít sâu một hơi, "Nếu chê ta xử sự bất công, sau này, việc lớn bé trong Nhị phòng các ngươi, ta không hề nhúng tay, các ngươi sống hay chết, về sau không cần hỏi đến ta!" Hạ lão phu nhân mím môi, đáy mắt hiên tia không đành lòng,nhưng vẫn trợn mắt cứng rắn ép buộc mình phải quyết tâm, "Vậy thì ở riêng, việc bên nào bên ấy lo liệu!"
"Nương!" Nhị lão gia không ngờ rằng Hạ lão phu nhân sẽ nói ra những lời này, giống như một khối thuốc nổ nặng nề, đột ngột nổ tung trong lòng hắn, ở riêng? Đùa gì thế? "Ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì ngu xuẩn, khiến nương tức giận đến mức như vậy!" Nhị lão gia tức giận một cước đạp Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân trong lòng đau xót, ngã trên mặt đất, "Lão gia! Ta không có! Ta không nói gì cả!" Nhị phu nhân ủy khuất cắn chặt môi, bà chỉ nói vài câu, phát tiết một chút tâm tình mà thôi, vì sao nương lại nói nặng lời đến thế? Nhìn Nhị lão gia bày ra bộ mặt dữ tợn, rồi lại kinh ngạc nhìn Hạ lão phu nhân, nhìn Hạ lão phu nhân vừa bình tĩnh vừa nghiêm túc, đáy lòng trào dâng cảm giác bị tính kế.
Hạ lão phu nhân nhắm mắt lại, "Đi thỉnh lão gia!" Sau đó quay qua nói với người bên cạnh.
"Nương!" Nhị lão gia thấy Hạ lão phu nhân không giống nói đùa, lòng chợt căng thẳng, "Nhi tử nếu làm sai điều gì, ngài cứ việc nói thẳng, ngài tại sao muốn làm như vậy? Ngài định vứt bỏ nhi tử sao?" Nhị lão gia nhìn chằm chằm Hạ lão phu nhân.
Bàn tay Hạ lão phu nhân run lên, nhắm mắt lại, không nói nữa, dường như đang chờ đợi Hạ lão thái gia đến.
Dạ Khê lại vô cùng kinh ngạc, Hạ lão phu nhân này vậy mà có thể kiên quyết hạ ngoan tâm, trách không được người ta thường nói gừng càng già càng cay! Vuốt lông Đinh Đang, nhìn sang Hạ Thược Quân vẫn trầm mặt không nói, nữ nhân kia từ đầu tới cuối đều không nói thêm một chữ, rốt cuộc đang suy tính cái gì?
Đại phu nhân nhìn Hạ lão phu nhân không phải có ý đùa giỡn, kiềm chế nỗi khiếp sợ trong lòng, quay đầu nháy mắt với người ngoài cửa, sau đó nhìn Hạ lão phu nhân, không chờ Hạ lão phu nhân cảnh cáo, mở miệng, "Nương, đệ muội nếu như có lỗi gì, ngài nói đôi câu là được, không thể vì vậy mà làm thương tổn thân thể, tóm lại đều là người một nhà, mọi việc dễ dàng thương lượng, máu hòa tan nước, huống chi trực hệ Hạ gia ta cũng chỉ có hai phòng mà thôi!"
Nhưng mà Hạ lão phu nhân vẫn nhắm hai mắt, đối với tất cả lời nói chẳng quan tâm.
Hạ Thược Quân ngẩng đầu lên, hung tợn trừng Dạ Khê, sau đó nhìn Hạ Thược Mẫn, "Chia thì chia, sợ cái gì, nương, chúng ta còn sợ cái gì nữa!"
"Ngươi im miệng cho ta!" Nhị lão gia thấy Hạ Thược Quân nói lời ngỗ nghịch ra khỏi miệng, quăng cho Hạ thược Mẫn một cái tát, "Ngươi còn ngại việc này chưa đủ loạn! Câm miệng cho ta!"
"Được rồi!" Hạ lão thái gia tới, người vừa xuất hiện, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, "Ầm ĩ cái gì chứ?" Ngẩng đầu nhìn Hạ lão phu nhân nhắm mắt ngồi ở chính vị, trầm mặt đến bên cạnh Hạ lão phu nhân, ngồi xuống.
"Cha!" Nhị lão gia nhìn Hạ lão thái gia, "Cha, ngài xem nương đi!" Nhị lão gia khóc không ra nước mắt. Mà lúc này Đại lão gia cũng nghe tin vội vã chạy tới, vừa vào phòng liền cảm giác được không khí trong phòng không bình thường. Đón được ánh mắt của Đại phu nhân, lòng Đại lão gia trầm xuống.
"Việc trong nhà các người, thứ cho ta không phụng bồi!" Dạ Khê ôm Đinh Đang, xoay người rời khỏi, nàng cũng không có tâm tình ngốc ở chỗ này.
"Ngươi đứng lại!" Hai mẫu tử Nhị phu nhân cùng Hạ Thược Quân đồng loạt cùng nhất trí, vội vàng gọi Dạ Khê lại. Hạ Thược Quân đỡ Nhị nhân đứng lên, "còn muốn chạy? Nằm mơ đi!" Hạ Thược Quân đặt Nhị phu nhân tựa lưng vào ghế, lửa giận tích tụ trong bụng triệt để bạo phát, "Ta muốn ngươi chết!" Nàng ta rốt cuộc bùng nổ, hai mắt bỗng trừng lớn, hơi thở trên người thay đổi trở nên hung bạo, sau đó lấy một cây chủy thủ từ trong ngực, hướng về phía ngực Dạ Khê đâm tới.
Dạ Khê híp mắt cười, thật xem nàng như quả hồng mềm, tùy ý người ta khó dễ?
"Dạ Khê, cẩn thận!" Hạ Thược Mẫn vốn định ra tay ngăn cản, thế nhưng lại bị Đại phu nhân phía sau giữ lại, khiến Hạ Thược Mẫn bị cầm chân.
Những người còn lại không hề có ý định ngăn cản, ngay cả Hạ lão phu nhân và Hạ lão thái gia cũng không đứng ra, Đại lão gia cau mày, Nhị lão gia vẫn giữ vẻ mặt mê man như trước.
Dạ Khê xoay người đứng tại chỗ, thấy Hạ Thược Quân tức giận tấn công về phía mình, nhìn xung quanh không một ai muốn ra mặt, động tác xoa đầu Đinh Đang chậm dần, lực đạo cũng ngày càng mạnh. Ngay lúc thanh thủy thủ vừa đâm vào thân thể Dạ Khê, Đinh Đang trong tay đột nhiên xông ra nhanh như tia chớp, không chút lưu tình, móng sắc ghim sâu vào gương mặt Hạ Thược Quân.
Mọi người chỉ cảm thấy có thứ gì vụt qua trước mắt, căn bản không thể nhìn thấy Đinh Đang làm thế nào xuất kích, chỉ một cái chớp mắt, Đinh Đang đã trở lại trong lòng Dạ Khê. Mà kết quả là, hai gò má vốn mịn màng như nước của Hạ Thược Mẫn, sinh ra thêm hai hố máu đỏ tươi!
Hạ lão phu nhân trừng lớn hai mắt, liên tục sai người đi gọi dược sư! Ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Dạ Khê, "Cho dù Hạ gia có gì không phải, đó cũng là chuyện riêng của Hạ gia, thế nhưng người Hạ gia bị khi dễ, thì không thể dễ dàng bỏ qua như vậy!" Như đang giải thích lí do cho Dạ Khê rõ.
Dạ Khê căn bản không đặt Hạ lão phu nhân vào mắt, chỉ giễu cợt nhìn Hạ lão thái gia, tựa hồ muốn nói, - Xem đi xem đi, đã nói với ngươi từ sớm, muốn ta ở lại, hậu quả sau đó ta không chịu trách nhiệm!
"Người đâu!" Với Hạ Thược Quân, cho dù nàng ta phạm phải lỗi tày trời, nhưng không tới lượt một người ngoài động thủ, còn ngay trước mặt bọn họ, hơn nữa là trên địa bàn Hạ gia.
"Được rồi!" Hạ lão thái gia trừng mắt Hạ lão phu nhân, thấy Hạ lão phu nhân còn muốn mở miệng, "Gọi dược sư xem thế nào, Dạ Khê, ngươi về trước đi!"
"Dạ Khê!" Hạ Thược Mẫn mím môi, nhìn Dạ Khê rời đi, quay đầu gỡ tay Đại phu nhân, "Hạ Thược Quân, nếu ngươi không quá mức hung hăng càn quấy, nếu ngươi không có ý định thương tổn Dạ Khê, Đinh Đang làm thế nào tấn công ngươi?" Hạ thược Mẫn nhìn Hạ Thược Quân, cười châm chọc, "Nghe lời thì thế nào? Ngoan ngoãn thì thế nào?" Lần đầu tiên Hạ Thược Mẫn dùng loại khẩu khí này nói chuyện trước mặt mọi người, ngay cả Đại lão gia và Đại phu nhân đều biến thành bộ dạng không dám tin, vẻ mặt hoài nghi người trước mắt này rốt cuộc có phải nữ nhi của bọn họ hay không?
"Dựa vào cái gì, ngươi dựa vào cái gì? Hạ Thược Quân, từ nhỏ đến lớn, ngươi khoa trương bướng bỉnh, mọi người đều phải nhường nhịn ngươi. Cho dù giết người, cũng có người khác vì ngươi chùi đít (-__-|||), ha ha, Đại phòng ta rốt cuộc thiếu Nhị phòng cái gì? Dựa vào cái mà không biết xấu hổ nói mình vì Hạ gia cả đời cống hiến? Nhị thẩm, ngươi tự hỏi lòng mình đi, ngươi đã làm được chuyện gì cho Hạ gia?"
Hạ Thược Mẫn nhìn Hạ lão thái gia cùng Hạ lão phu nhân, "Tổ phụ, tổ mẫu, dù là yêu, nhưng thế sự biến ảo khôn lường, cũng sẽ bùng nổ một khi không chịu đựng được nữa, hai người cứ mặc cho thẩm thẩm(thím) gây rắc rối cho Hạ gia như vậy sao?"
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Sắc mặt Nhị phu nhân trở nên xấu xí, bị một tiểu bối nói thành như vậy, không giận là không thể nào.
"Nói bậy?" Hạ thược Mẫn đột nhiên cười nhạt, "Ngươi xem ai nấy đều như kẻ ngốc sao, mấy năm nay ngươi tham ô bao nhiêu tiền, đều ném ra bên ngoài?" Hạ thược Mẫn hạ mí mắt, cắn môi, cười lạnh một tiếng, "Người ngoài? Không biết ai mới là người ngoài! Ngươi cho là ngươi làm những việc dơ bẩn kia rất bí mật phải không?"
"Mẫn nha đầu!" Hạ lão phu nhân cau mày, hôm nay bà nghiêm khắc hạ quyết tâm, nói ra chuyện phân gia, vốn tất cả sẽ theo dự liệu của bà phát triển. Thế nhưng, vì sao hết lần này đến lần khác lại lệch khỏi quỹ đạo? Mà mấu chốt sự việc lại xảy ra hiện trên một người không có khả năng nhất! Hạ lão phu nhân nhìn Hạ Thược Mẫn lúc này, u ám thở dài một hơi.
Hạ lão thái gia nhìn Hạ Thược Mẫn, "Mẫn nha đầu, con muốn nói gì?" Hạ lão thái gia mở miệng hỏi, đảo mắt qua Hạ lão phu nhân bên cạnh, "Các ngươi rốt cuộc còn có chuyện gì gạt ta?"
"Mẫn nhi!" Đại phu nhân nhìn nữ nhi nhà mình muốn gây họa, khẩn trương ngăn cản.
"Nương, dựa vào cái gì bọn họ phạm sai lầm, tại sao lại liên lụy đến chúng ta?" Hạ Thược Mẫn nhìn Đại phu nhân, "Con chịu đủ rồi, đủ rồi, nương à!" Hạ Thược Mẫn bỗng rống to.
Hạ Thược Mẫn nhìn như tính tình nhu nhược, thế nhưng trong khung quả thực rất cố chấp, chỉ cần nàng đã nhận định, căn bản không người nào có thể ngăn cản, "Nương, cứ như thế này, Hạ gia sẽ không xong!" Hạ Thược Mẫn quét mắt nhìn toàn bộ người trong phòng, "Nhị thẩm, các người tự hỏi lòng, ngươi có dám nói mấy năm nay thật sự hết lòng ân cần đối đãi Hạ gia, không có mảy may làm chuyện có lỗi với Nhị thúc, có lỗi với Hạ gia không?"
"Ta đương nhiên dám!"
"Dám?" Hạ Thược Mẫn nở nụ cười, "Ngươi dám nói, Hạ thược Quân là cốt nhục Hạ gia? Ta nhẫn nại kìm nén hơn 15 năm, lại bị một người ngoài khi dễ 15 năm!" Hạ Thược Mẫn cười tự giễu.
"Ngươi nói nhăng nói cuội cái gì vậy!" Nhị lão gia vừa nghe, đầu ầm ầm sắp nổ, giận dữ nhìn Hạ Thược Mẫn.
Hạ Thược Mẫn không trả lời, chỉ châm chọc nhìn Hạ Thược Quân ngốc lăng ngã trên mặt đất, mỉa mai nơi đáy mắt càng thêm sâu.
Mọi người trong phòng đều nhìn về Hạ Thược Quân, máu trên mặt còn đang tiếp tục chảy, nhưng mà, trên gò má vì mất máu quá nhiều mà hơi trở nên tái nhợt, theo dòng máu tươi, có chất lỏng màu trắng bắt đầu từ trên mặt Hạ thược Quân ứa ra.
Nhị lão gia thấy vậy, kinh sợ không biết làm sao, trước mắt chợt sáng chợt tối, lỗ tai đã không nghe được âm thanh gì nữa. Đại lão gia lần đầu tiên nghe được loại chuyện này, khiếp sợ không hề che dấu, Đại phu nhân cũng như vậy. So với sự kinh ngạc của mọi người, Hạ lão phu nhân đương nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều. Người đã từng trải qua bao tang thương như Hạ lão thái gia cũng không vì vậy mà nổi giận.
"Đây là cái gì?" Nhị lão gia đột nhiên bóp cổ Nhị phu nhân, kéo người từ dưới đất đứng lên, "Ngươi là một tiện nhân!"
"Không phải! Không phải đâu lão gia!" Nhị phu nhân hoảng sợ nhìn Nhị lão gia sắc mặt không rõ, "Ngươi, ngươi hãy nghe ta nói, nghe ta nói!"
Còn muốn giải thích gì nữa? Chứng cứ ngay trước mắt, Hạ gia là bộ tộc Thược dược thuần chủng, máu trên người là màu đỏ tươi, có màu sắc khác xuất hiện, trừ phi là ngoại loại!
"Không- đây không phải sự thật- " Hạ Thược Quân nhìn dịch thể màu trắng dính trong tay, điên cuồng hét to.
***
Dạ Khê quăng ngã thị vệ Hạ gia, bình yên vô sự ra khỏi đại môn, nghe thấy thanh âm không cam lòng rống giận phía sau lưng, kéo Đinh Đang đối mặt nhìn mình, "Ngươi lại làm được 'chuyện tốt' gì rồi? " Dạ Khê nhếch mày, tuy rằng hỏi thế, lại không có một chút ý tứ trách cứ.
Đinh Đang liếm đầu ngón tay Dạ Khê, mở miệng nói, "Chẳng qua chỉ giúp bọn họ nhìn rõ ràng mà thôi! Ta là hảo tâm giúp đỡ, là giúp đỡ đấy có được hay không!" Đinh Đang nghiêm túc nói.
Dạ Khê bĩu môi, hảo tâm? Mới là lạ! Có điều, Hạ gia xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan đến nàng. Hạ Khê dần biến mất trong đám người.