• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Khê bước đến trước mặt thiếu niên, nhìn thiếu niên quỳ trên một đống lộn xộn, hai tay quờ quạng trên mặt cỏ đầy phấn trắng. Mặc dù hai tay bị cứa chảy máu, thiếu niên cũng không dừng lại.

"Vô dụng !" Dạ Khê nhìn bộ dáng cố chấp kia, nhàn nhạt mở miệng nói.
Thiếu niên nghe được thanh âm Dạ Khê, đột nhiên ngẩng đầu, đôi ngươi như của sói đói nhìn chòng chọc vào nàng, giống như chỉ cần nàng muốn nói thêm một chữ, hắn nhất định sẽ chộp tới.

Dạ Khê cười nhẹ, lúc này thiếu niên khiến Dạ Khê nghĩ đến một dòng chữ, như lang như hổ, tuy rằng chưa đủ khí thế, nhưng vẫn tạm được, "Ngươi bỏ cuộc chưa?" Dạ Khê nhíu mày khoanh tay, một bộ dáng mỏi mắt mong chờ.

Thiếu niên đang còn quơ tay, nghe được câu nói kế tiếp của Dạ Khê, lập tức ngừng lại, hung tợn nhìn Dạ Khê, mím môi, trong mắt lớp màng trong suốt bắt đầu khuếch đại, ngay tại thời điểm sáp thành nước mắt, trong tíc tắc lại biến mất không thấy, hai tròng mắt lại khôi phục thần sắc phẫn nộ, "Cút ngay!" Thiếu niên gắt gao cắn môi, cứ như Dạ Khê thiếu bạc của hắn vậy.

Dạ Khê nhún nhún vai, mà lúc này, Đinh Đang liếc mắt một cái, ghé mặt trên bờ vai Dạ Khê, "Tiểu tử, đừng không biết tốt xấu!" Đinh Đang lần đầu trước mặt người xa lạ mở miệng nói chuyện, tuy rằng chỉ là con mèo con lớn hơn bình thường một chút, nhưng khí thế không thua yêu chút nào.

Nghe được thanh âm, thiếu niên rõ ràng sợ run một chút, sau không dám tin nhìn về phía tiểu hắc miêu trên bờ vai Dạ Khê, tròng mắt trừng lớn, "Ngươi, ngươi, ngươi —— "

Đinh Đang đột nhiên hướng tới thiếu niên há mồm đe dọa, thiếu niên không có chú ý, bỗng chốc quỳ sụp trên mặt đất, lòng bàn tay vục vào mái ngói, ứa máu. Thiếu niên giơ tay lên, nhíu mày liếc mắt một cái.

Dạ Khê nắm lấy cái tai mèo của Đinh Đang, nó ai oán liếc mắt một cái, cúi đầu bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mắt, "Một cái túi da mà thôi, sống không thể mang bên người, chết cũng không thể mang theo, vì một vật chết mà đặt bản thân vào trong nguy hiểm, đáng giá sao!" Nhìn thiếu niên nghe lọt lời mình nói, Dạ Khê câu môi cười.

Thiếu niên nhìn Dạ Khê, sau lại kinh ngạc nhìn trên cỏ nơi nơi đều là bột phấn màu trắng, rũ con ngươi, thần sắc không rõ, đột nhiên một trận gió quái dị thổi qua, bột phấn trên đất bỗng nhiên phiêu tán bay đi, trong nháy mắt, chỉ còn lại những mảnh sành vỡ nát!

Hết thảy quy về bụi bặm. Thiếu niên há mồm, hơn nửa ngày không phát ra một thanh âm.

Dạ Khê không nói gì nữa, xoay người rời đi. Đinh Đang không vui bĩu môi, "Đứa nhỏ này không kém, không thu về dưới trướng, rất đáng tiếc !" Đinh Đang nhìn Dạ Khê, nhẹ giọng nói, "Chỉ là lệ khí quá nặng, bất quá nhiều mấy đi nữa cũng không vượt qua ngươi, mầm non này tốt lắm đấy!"

Đinh Đang đang nói, Dạ Khê bỗng nhiên ngừng lại, Đinh Đang dừng một chút, rốt cuộc nhận thấy dị thường, quay đầu nhìn lên, tự động ngậm miệng, mắt mèo không tự giác loan thành trăng non hình dạng, "Uh, coi như là cái có đầu óc !" Đinh Đang vừa lòng gật đầu. (thật không có tiền đồ =.,=)

Dạ Khê lườm Đinh Đang một cái, đột nhiên xoay người lại, nhìn thiếu niên đi theo phía sau mình, âm thầm nhíu mày.

Thiếu niên ngượng ngùng hơi hơi nghiêng người, ánh mắt lại chấp nhất đặt trên người Dạ Khê, "Ta, ta muốn đi theo ngươi!" Thiếu niên cố chấp nhìn Dạ Khê, sợ nàng không thèm liếc mắt tới mình dù một cái, vội vàng nói, "Ngươi không giống những kẻ khác!"

"Đi theo ta?" Dạ Khê thu liễm ý cười, từ khi nàng trùng sinh tới nay, muốn đi theo nàng cũng có vài người, Lan Hạ đã chết, Lục La cũng đi rồi, Lục Lâm lưu tại Đại Dao quốc, mà Vũ —— Dạ Khê thần sắc tối sầm lại, trong những người này, nàng hài lòng nhất là vũ, bất quá thật đáng tiếc, "Vậy ngươi dựa vào cái gì khiến ta thu lưu ngươi? Chỗ của ta không chứa chấp người rảnh rỗi!" Dạ Khê nói xong, chờ mong nhìn thiếu niên trước mắt.

Thiếu niên cúi đầu, chờ một lát, sau liền ngẩng đầu, nhìn Dạ Khê, "Ta sẽ trở thành cường giả!"

Đinh Đang lắc đầu, mở miệng nói, "Tính tình rất mạnh mẽ, tuy rằng có chí lớn là tốt!"

Thiếu niên cắn môi trừng mắt Đinh Đang, ý trách cứ nó nói nhiều, sau nhìn về phía Dạ Khê, "Ta không cho là trở thành bán yêu chính là sự sỉ nhục! Cho dù không thể biến ra bản thể, nhưng bán yêu cũng có nhều chỗ mà yêu cũng không sánh được, không chỉ có phương diện yêu lực!"

Dạ Khê nghe xong lời nói của hắn, nét bình tĩnh trên mặt lúc này mới lộ ra ý cười nhẹ, "Có thể từ miệng ngươi nghe được những câu này, thật là có chút ngoài ý muốn!" Tính tình tuy rằng nhìn như lỗ mãng, nhưng hắn cũng có chính kiến riêng, tuy chưa thể khống chế tốt cảm xúc bản thân, cũng là một nhân tài hiếm có.

Dạ Khê nhẹ giọng cười, tiếng cười có chút mờ ảo, "Được!" Dạ Khê nhìn kích động trong mắt hắn, nâng khóe môi, "Ta lại cho ngươi một cơ hội suy xét." Nhìn thấy thiếu niên muốn nói chuyện, Dạ Khê tiếp tục nói, "Ngươi không cần phải gấp gáp trả lời. Một khi ngươi quyết định đi theo ta, ta sẽ không cho phép sự phản bội tồn tại, nếu là ngươi có tâm tư này, vậy chớ có trách ta không nói tình nói lý đã xử quyết ngươi!"

Nghe mấy lời này, thiếu niên tức khắc cảm giác được một cỗ khí phách cường đại hướng mình đánh tới, trực tiếp áp bản thân không thở nổi, thiếu niên cố gắng ép trái tim đang run rẩy của mình ổn định lại, nhưng vẫn không ngăn được cơn rét run dọc sống lưng, mồ hôi lạnh túa ra, thẳng đến khi cảm giác áp bách biến mất, hắn mới có thể thở dài nhẹ nhõm.

"Cứ nghĩ kĩ đi, một khi quyết định, ngươi không có cơ hội hối hận!" Dạ Khê thanh âm thanh lãnh, con ngươi lại đánh giá thiếu niên.

Hắn cúi đầu, quần áo đen bẩn trên người nhăn nheo không còn nguyên trạng, trên tay còn ẩn ẩn máu, không lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng nhìn Dạ Khê, trịnh trọng gật đầu, "Ta sẽ không hối hận!"

"Tiểu tử, ngươi lựa chọn rất áng suốt!" Đinh Đang tán dương gật đầu, sau đứng lên, run run đầu.

Dạ Khê nhàn nhạt nở nụ cười, "Tên?" Nàng hỏi.

Thiếu niên bỗng nhiên giơ tay gãi gãi ót, phi thường ngại ngùng hơn nửa ngày mới phun ra một chữ, "Hoa!"

Phốc xuy ——

Đinh Đang nghe kỹ xong liền trượt xuống từ trên vai Dạ Khê, nhảy phịch xuống đất rồi đứng thẳng dậy, nó ngửa đầu, quái dị nhìn thiếu niên, đuôi mèo không ngừng đong đưa, "Tiểu tử, ngươi gọi là Hoa? Cá tính, tên ngươi thật sự là cá tính!" Đinh Đang đặt mông ngồi dưới đất, rồi vươn chân trước, bắt chước con người dựng thẳng ngón cái, "Tuy rằng ngươi cùng Hoa còn có chút khoảng cách."

Dạ Khê trừu trừu khóe miệng, một đại nam nhân thế nhưng gọi là Hoa? Đùa giỡn gì vậy, tối thiểu diện mạo xinh đẹp một chút mới xứng với chữ Hoa này đi? Bất quá nghĩ lại lúc nãy trong người hắn có ba bông hoa ăn thịt người chui ra, Dạ Khê tương đối trầm mặc .

Nghe xong lời nói Đinh Đang, thiếu niên cẩn thận quan sát Dạ Khê, đột nhiên gò má đỏ bừng lên, rồi lan xuống cổ, nhanh chóng gục đầu xuống, hận không thể đem đầu nhét vào bên trong ngực.

"Khụ khụ khụ!" Đinh Đang tựa hồ phản ứng quá khích, đã ai từng gặp qua mèo ho khan chứ, hiện tại vị này chính là, Đinh Đang giống như bạch tuộc nằm bẹp trên mặt đất, đầu không ngừng cùng mặt đất thân mật tiếp xúc.

"Ta, không biết, tên gọi là gì mới hay!" Thiếu niên hiếm khi lộ ra nét nữ nhi ngượng ngùng.

Dạ Khê nhíu mày, nàng tất nhiên hiểu được ý trong lời nói của hắn, tên này, là hắn nhất thời nghĩ ra ! Dạ Khê đánh giá thiếu niên, "Nhuệ, tên của ngươi, hi vọng ngươi về sau có thể lợi hại như bảo kiếm ra khỏi vỏ."

Thiếu niên chấn động nhìn Dạ Khê, không dám tin mấp máy cánh môi, Nhuệ? Thiếu niên trong lòng lặp lại chữ này, trên mặt dần dần lộ ra ý cười thoải mái.

Đinh Đang đứng lên, phi phi ói ra hai ngụm đất, lắc lắc cho đất trên người bớt đi, không vui trừng mắt Nhuệ đang cười cười toe toét, "Bình sứ trong ngực ngươi lúc nãy chứa cái gì vậy? Là tro cốt của ai?" Đinh Đang cố ý nói đến trọng tâm câu chuyện.

Thiếu niên tươi cười trực tiếp cứng ngắc ở trên mặt, kinh ngạc quay đầu nhìn cái bình đã vỡ vụn, "Đó là phụ thân ta!" Thiếu niên rầu rĩ nói.

Dạ Khê lắc đầu, trừng mắt cảnh cáo Đinh Đang, rồi xoay người, "Sắc trời không còn sớm, cần phải trở về!" Dạ Khê quay đầu bước đi.

Đinh Đang hừ lạnh một tiếng, hung hăng trừng mắt với Nhuệ, "Tiểu tử, không thể quá kiêu ngạo, ngươi còn chưa được học gì đâu!" Đinh Đang ngẩng đầu ưỡn ngực, tâm tình vô cùng tốt hướng Dạ Khê chạy theo.

Nhuệ sửng sốt một lát, tự nhiên cũng hiểu tâm địa đen tối của Đinh Đang, sắc mặt đen như đít nồi, cũng không dám chần chờ, chạy nhanh đuổi theo Dạ Khê.

Thời điểm trở lại khách điếm đã là chạng vạng, Dạ Khê cho Nhuệ ở một gian phòng khác, dặn tiểu nhị chuẩn bị tốt quần áo sạch sẽ cho Nhuệ tắm rửa.

Dạ Khê ngồi bên bàn, qua một lát, Nhuệ sau khi tắm rửa sạch sẽ đã bước vào, đi đến trước mặt Dạ Khê, trịnh trọng đối với Dạ Khê cúi cúi thân mình, cũng không tính quỳ xuống.

Dạ Khê cũng không có để ý, chỉ chỉ mỹ thực đang tỏa hương trên bàn, "Cùng nhau dùng cơm!" Dạ Khê chỉ chỉ ghế dựa đối diện, "Bộ dáng cũng thật là thanh tú!" Dạ Khê nhấp một miệng trà, thật vừa lòng với Nhuệ lúc này.

Nhuệ đã khôi phục lạnh lùng, chỉ là nghe được lời nói Dạ Khê, trên mặt còn có chút màu đỏ mất tự nhiên, người cũng không có khách khí, nghe theo lời nói của Dạ Khê trực tiếp ngồi ở đối diện, cầm lấy đôi đũa lang thôn hổ yết mà tấn công thức ăn.

Nhìn tướng ăn chướng tai gai mắt của Nhuệ, Đinh Đang dứt khoát ngẩng đầu lên, phiết miệng, "Chưa nói ngươi là bán yêu, ăn thành bộ dạng này, thật là chỉ có ngươi thôi!" Đinh Đang tà tà liếc mỹ thực trên bàn, bỗng chốc mất khẩu vị, ghé vào một bên nhìn Nhuệ, không vui chu chu miệng với Dạ Khê.

"Vài ngày nhịn cơm rồi?" Dạ Khê mở miệng hỏi.

Nhuệ cố sức nuốt xuống một miệng đồ ăn, lại uống một ngụm canh, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Dạ Khê, "Hơn mười ngày không có ăn cơm." Nhuệ nói xong, lại vùi đầu ăn ngon lành.

Dạ Khê cũng chỉ ăn mấy miếng, rồi nhẫn nại chờ đợi Nhuệ ăn uống no đủ.
"Đủ rồi!" Đinh Đang nhìn thức ăn trên bàn trở thành hư không, rầu rĩ phun ra một chữ, "Đừng nhìn ngươi còn nhỏ, khẩu vị thật là không nhỏ!"

Nhuệ thoải mái thở ra một hơi, tự động xem nhẹ lời nói của Đinh Đang.

" Bản thể của cha mẹ ngươi là gì?" Dạ Khê tò mò hỏi, "Trừ bỏ hoa ăn thịt người, còn có cái gì?"

"Là sói!" Nhuệ chưa kịp trả lời, Đinh Đang trực tiếp mở miệng nói, "Bất quá, thật đáng tiếc, không có truyền lại cho ngươi tính hung ác cực hạn của loài sói!" Đinh Đang nhìn thoáng qua Dạ Khê, rồi lại nhìn về phía Nhuệ.

Nhuệ ngây người một lát, bình thường không có ai có thể nhìn ra được bản thể của bán yêu, mà tiểu miêu trước mắt này, thật ra có bản lĩnh gì? Nhuệ trừng mắt Đinh Đang, suy tư cẩn thận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK