Trước đây có một cô bé, dáng vẻ cô bé không xinh đẹp, gia thế cũng bình thường, tính cách lại có chút hướng nội.
Trừ bỏ thành tích học tập xôn xáo hơn một tí, trên người thật sự là không còn ưu điểm gì.
Có lẽ chính bởi vì như thế, nên ở trường cô bé không thể thân quen với bạn học nào cả.
Nhưng cô bé chưa bao giờ để tâm, không thèm để ý ánh mắt khinh thị của người khác đối với mình, cũng không để ý đến lời trào phúng của người khác đối với mình.
Bước sang giai đoạn trưởng thành, cô bé không có những khao khát về tình yêu tươi đẹp như những người khác, nhưng ẩn ẩn trong đáy lòng cũng có từng nghĩ đến, trong tương lai có thật sẽ có một người như vậy, có thể nhìn thấu tâm hồn tốt đẹp của cô bé.
Cô bé lên đại học, cuối cùng cũng quen biết được với vài người bạn không tệ.
Cô bé vẫn là chú vịt con xấu xí của năm nào, nhưng bạn bè cũng không bởi vì điều đó mà xem thường cô bé.
Chính như thế, cũng khiến cô bé cứ lầm tưởng đó chính là mong muốn cá nhân của bản thân mình, tiếp tục duy trì hình tượng như thế của mình cũng không có gì là xấu cả.
Sau đó, trong lớp có một số người nói lời lẽ xấu về cô bé, bạn bè bất bình thay cô bé, thậm chí còn rơi nước mắt vì chuyện này, khi đó cô bé mới hơi chút giác ngộ lên một ít, học giỏi cũng không thể chứng minh được điều gì, chỉ có thể chứng mình rằng năng lực học tập của mình cao hơn so với người khác mà thôi.
Trong cái thế giới đánh giá quyển sách qua bìa sách thế này, những thứ ấy không thể bù đắp khuyết điểm của bề ngoài được.
Vì thế lần đầu tiên, cô bé phải giảm cân, phải thay đổi ý niệm xinh đẹp trong đầu.
Chỉ tiếc là không kiên trì được bao lâu, chắc hẳn là vì lý do muốn thay đổi không đủ mạnh đi.
Mùa hè trước khi bắt đầu vào năm ba, là một kỳ nghỉ hè khó quên nhất trong nhân sinh của cô bé.
Cho đến nay, cô bé đều viện cớ học tập là chính nên chưa từng muốn bắt đầu yêu ai đó.
Nhưng nhìn bạn bè mình từng người từng người một đều rơi vào bể tình, khiến cô bé cũng có xúc động muốn yêu đương thử một lần trước khi tốt nghiệp, giống như lời nói của một người bạn cùng phòng, đừng để tuổi trẻ chỉ là những trang giấy trắng.
Khi ấy bên cạnh cô bé đúng lúc có sự xuất hiện của một cậu bạn nam, bình thường hai người hay cùng đến khu tự học, cùng đi thư viện.
Cậu bạn nam ấy cũng không cười nhạo cô bé như những người khác, ngược lại giống như bạn bè vậy, thường kể cho cô bé một số chuyện vui chuyện buồn, bởi vì cô bé chính là một thính giả im lặng và bảo mật.
Cô bé rất vui khi ở chung với cậu bạn ấy, vì thế mà có lần còn tưởng rằng mình đã thích cậu, bởi vì mỗi khi cả hai cùng đi qua cung đường tình nhân nổi tiếng của trường, cô bé nghe được nhịp tim mình nhảy đến cực kỳ dồn dập.
Nhưng cô bé vẫn chỉ đều thầm mến cậu bạn nam mà thôi, đơn giản là bởi vì chuyện học hành, nên luôn giữ im lặng mà theo dõi, thầm lặng mà yêu mến.
Chưa từng có suy nghĩ là phải để lộ phần tình cảm này ra bên ngoài, hoặc giả là ghép chữ thành lời mà nói ra.
Thẳng đến mùa hè năm đó, hai người họ hẹn nhau cùng đi du lịch Tân Cương.
Ở trước sa mạc rộng lớn vô ngần kia, dưới ánh hoàng hôn quá mức xinh đẹp, nắng chiều tà rọi lên gò má thanh tú của cậu ấy, chiếu sáng nụ cười chói mắt đến phá lệ của cậu.
Cô bé nhất thời động lòng, thốt lời yêu.
Lại chỉ đối lấy khoảng trầm mặc cùng một tiếng thở dài của cậu bạn nam.
Tâm của cô bé từ từ chùn xuống, cô bé đoán rằng, mối tình thầm mến của mình phải chết yểu rồi.
Không nghĩ tới đối phương lại đâm thêm một nhát lên cái thi thể này lần nữa.
Cậu bạn nam nói: "Cậu rất tốt, chỉ là......!mình không thích......!mình vẫn cho rằng chúng ta là bạn bè, cậu làm như vậy khiến mình cảm thấy đó là gánh nặng."
Đều là lấy cớ mà thôi.
Phần lớn đàn ông đều thích phụ nữ xinh đẹp, cô bé biết rất rõ, cô bé còn tưởng cậu bạn nam đó chính là người có thể nhìn ra nội tâm tốt đẹp của mình, nhưng kết quả lại thật khiến cô bé thất vọng.
Nhưng cũng sẽ nghĩ tới, nếu dáng vẻ mình xinh đẹp hơn một chút, có phải là cậu ấy sẽ chấp nhận mình hay không?
Sau khi từ Tân Cương trở về, hai người không thường xuyên liên lạc với nhau nữa, cô bé đau khổ suốt một tuần, rất đau, cũng chính là lúc chính thức hạ quyết tâm phải thay đổi.
Cô bé thầm nhủ với mình để không thua kém, nhất định không được vấp ngã trên con đường này một lần nữa.
Trời sinh phái nữ đều là dân nghiệp dư, vì thế nên một khi đã hạ quyết tâm, rất dễ dàng giảm xuống ngay, những ngày nghỉ kia, cô bé đã gầy trọn xuống mười kg.
Cuối cùng thì cô bé cũng có thể giống với những người bạn đồng trang lứa, mặc lên những bộ cánh đẹp, sống một cuộc sống bình thản dưới ánh mắt tán dương của người khác.
Mọi người đều kinh ngạc không thôi với sự chuyển biến của cô bé, không ai biết cô bé là vì một đoạn tình cảm chưa kịp nở hoa liền héo úa mà chuyển biến.
Nhắc tới đúng là cần nên cảm ơn cậu bạn nam kia.
Sau khi cô bé thay đổi chính mình, không thể nói rõ là đã đẹp hơn bao nhiêu phần, nhưng cũng đủ để hấp dẫn lại cậu con trai đã từng cự tuyệt mình khi ấy.
Cậu bạn nam nói với giọng tiếc nuối: "Nếu bây giờ em mà tỏ tình với anh, anh nghĩ mình sẽ đồng ý.
Đáng tiếc......"
Lúc cô bé nghe được thì trong nháy mắt cũng cảm thấy có chút tiếc hận, bởi vì cậu bạn nam ấy đã có bạn gái mới, cho dù cô bé có thích cậu ấy đến đâu đi nữa cũng không thể phá hoại tình cảm người khác được.
Nhưng thấp thoáng cũng có chút đắc ý.
Bởi vì mọi người nhìn thử mà xe, vì cô bé trở nên xinh đẹp hơn, nên cậu con trai ấy mới thích cô bé.
Cô bé đã dùng hành động mà chứng minh, bề ngoài đúng thật là rất quan trọng.
Xung quanh không ngừng có người theo đuổi cô bé, đều bị cô bé lấy các loại lý do mà cự tuyệt, cô bé thầm nhủ với mình là vì mình đang chờ cậu con trai đã bỏ lỡ với mình khi ấy, vì thế nên cô bé vừa cố gắng học tập vừa một mạch chờ đợi.
Đợi đến khi tốt nghiệp, cuối cùng thì hai người kia cũng chia tay, cô bé nghĩ thầm lần này chung quy mình cũng có thể đứng bên cạnh cậu ấy rồi, đột nhiên, cậy ấy lại truyền ra tin kết hôn.
Cậu ấy nói, tuy là anh không thích, tuy là đối phương không phải quá xinh đẹp, nhưng đối phương có thể giúp được anh trên con đường sự nghiệp, thật ra thì anh vẫn luôn thích em.
Cậu ấy không yêu cầu cô bé phải chờ cậu ta, nhưng cô bé lại nói: "Cậu đi đi, đi kết hôn đi."
Có lẽ, em vẫn sẽ chờ đợi.
Sự thật chứng minh, cô bé đã sai lầm thêm một lần nữa, trên cái thế giới xem trọng vật chất này, vẻ bề ngoài có thể ăn thay cơm được, nhưng lại chưa chắc đổi được người mà bạn yêu.
Cô bé vẫn kiên cường chờ đợi, dù sao đó cũng là mối tình đầu và là mối tình đẹp nhất.
Hơn nữa cộng thêm số lượng bài vở chồng chất cùng nguyện vọng muốn đọc hết tất cả các quyển sách có trong thư viện, cũng đủ để khiến cho cô bé không có thời gian đi yêu người khác được nữa.
Qua vài năm, cậu bạn ấy cũng đi đến bước ly hôn, cuối cùng cũng nhớ tới người con gái luôn im lặng dõi theo mình, có thể cô bé ấy đã không còn tình cảm với cậu.
Khi cậu muốn được ở bên cạnh cô bé một lần nữa, cô bé đã không cảm giác được sự rung động như thuở ban đầu, khi cậu nói lời yêu với cô, trong lòng cô bé cảm thấy thật tự giễu thay mình.
Nhìn mà xem, cuối cùng thì anh ấy đã quay lại, quay lại còn có nghĩa lý gì nữa?
Một khắc đó cuối cùng cô bé đã hiểu ra, sự quật cường cùng lòng kiên trì rất nhiều năm qua của mình, không phải bởi vì mình yêu thương cậu ta sâu đậm đến bao nhiêu, mà đó chẳng qua chỉ là muốn tranh đua hơn kém nhau mà thôi.
Tâm của cô gái ấy đã chết lặng từ sớm rồi, đã chết dưới ánh tà dương duy mỹ trên sa mạc kia, đã chết dưới một câu nói như từng dao xuyên tim mình, đã chết hoàn toàn mất rồi......!
Câu chuyện xưa có chút dài, Lâm Thanh Hủ đã sớm lẳng lặng uống hết ly Cola của cô, mà ly sữa trước mặt Tống Nhiên cũng đã mất đi độ ấm từ sớm.
"Tâm của cô gái ấy đã chết lặng từ sớm rồi." Tống Nhiên lặp lại những lời này.
Từ trước tới nay cô không nhắc gì tới chuyện yêu đương, bởi vì đang chờ đợi người kia, sau lại rất rõ ràng mà cự tuyệt người đó, cô vẫn như vậy, không nhắc gì tới chuyện yêu đương, bởi vì cô phát hiện ra mình thật sự không biết làm thế nào để yêu một người, đồng thời cũng không có người nào có thể khiến cô yêu được.
Lâm Thanh Hủ vẫn cho rằng quá khứ của Tống Nhiên chỉ là một khoảng trắng, không nghĩ tới lại có một câu chuyện cũ đau xót này.
Cô không lời gì nói được.
Xúc cảm trong lòng đan xen lẫn nhau, lại không biết nên có một phản ứng như thế nào, hoặc giả chỉ là nói một câu gì đó.
Một khuôn mặt bàng hoàng.
"Lâm Thanh Hủ?" Tống Nhiên nghẹ giọng gọi cô.
Cô vội vàng đứng lên: "Sữa lạnh rồi, em đi mua ly mới."
××××
Lúc Tiêu Dương về đến nhà, đầu tiên là trò chuyện vài câu với ông ngoại một lát, vì thế mới không có thời gian gọi điện thoại cho Lâm Mộ Tình.
Lúc cô rời đi, cậu cô đang cùng ông ngoại thương lượng chuyện hôn sự của biểu ca, ba cô như một người ngoài ngượng gạo mà ngồi ở đó, không ai muốn hỏi ý kiến của ông, không ai muốn nghe ý kiến từ ông, đương nhiên, ông cũng không muốn cho ý kiến gì.
Đôi lúc Tiêu Dương cảm thấy ông thật đáng thương, mười mấy năm qua cũng chưa từng chân chính bước chân vào cái nhà này, nếu đổi lại là cô, chắc cô đã bỏ đi từ sớm rồi, cô không hiểu tại sao ông phải kiên thủ[1] đến thế.
Vì tiền sao? Hay là vì cô con gái ông vẫn không yêu thương này?
[1] Kiên thủ: kiên quyết – tuân thủ
Kết thúc cuộc đối thoại với Lâm Mộ Tình, cả nhà cùng ngồi vào bàn dùng cơm, trong phòng thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười nói, ba của Tiêu Dương, Tiêu Hãn, vẫn im lặng ngồi ở vị trí của mình.
Ngẫu nhiên Dương Tử An sẽ nói một hai câu với ông, ông cũng rất khách sáo mà đáp vài câu.
Phần lớn thời điểm, ông giống như là một người vô hình vậy, tính luôn cả Tiêu Dương thì đa số người trong phòng không ai để ý đến ông cả.
Bên ngoài luôn có những lời đồn, nói rằng nếu Tiêu Hãn không làm ở Dương Trình, thì có thể có được rất nhiều cơ hội phát triển tốt hơn.
Không rõ tại sao ông vẫn còn ở lại, đã không trọng người tài, vậy mà còn chết cũng không rời, cũng không biết Dương Trình có ưu đãi gì cho ông hay không, có thể khiến cho Tiêu tài tử một thời tài cao khí ngạo trong giới kiến trúc trở nên khúm núm như vậy.
Tiêu Dương cũng không hiểu được, nhưng cô cũng không muốn tìm hiểu.
Ông ấy không thương yêu gì mình, thì tại sao mình lại phải đi quan tâm tới ông ấy cơ chứ?
Tiếng chuông nửa đêm vừa vang lên, điện thoại của Lý công tử liền gọi tới, gọi Tiêu Dương đến hội sở của cô cùng ăn tiệc mừng năm mới.
Thương thế của cô đã tốt hơn nhiều rồi, những ngày hết bệnh ngồi dưỡng thương kia cũng đã qua hết rồi, tiếp tục vui vẻ thôi.
Lúc Tiêu Dương đến, thì Nhất Văn cũng vừa tới, nhưng khác với dáng vẻ của Lý công tử, Nhất Văn ngồi dựa lưng vào salon, mái tóc đen dài mềm mại kai xõa trên vai, khi cô cúi đầu hơi chút, trong nháy mắt liền trượt xuống, che hết nửa khuôn mặt, mang theo cái tràng khí mà bình thường không hay bộc lộ ra ngoài với các cô, hình như sắp bùng nổ rồi.
Nếu không phải biết rõ cái người ngồi đó là Nhất Văn, Tiêu Dương nhất định sẽ nghĩ rằng mình gặp phải ma rồi đó.
"Sao không gọi Lâm lão sư tới chung vậy?" Lý công tử nhìn ra phía sau của Tiêu Dương, đúng thật là chỉ có một người đến.
Vẻ mặt Tiêu Dương có chút giật giật nhẹ, bắt đầu từ lúc nào, Lý công tử hết chống đối với Lâm Mộ Tình rồi? "Trễ như vậy rồi cũng đừng nên gọi em ấy nữa, mình để em ấy ngủ sớm chút."
"Ôi chời, cái người săn sóc như vậy, là Tiêu Dương à?" Ánh mắt Lý công tử đầy kinh ngạc, cái người trước mặt này hình như không phải là Tiêu Dương mà cô quen biết kia đâu.
Tiêu Dương không để ý tới cô, mà hỏi ngược lại: "Nhất Văn bị sao vậy?"
"Đang lo lắng."
"Lo lắng cái gì?"
"Thì chính là cái chuyện Nhất Phàm đẩy người ta xuống lầu kia đó, cậu còn nhớ không? Ba Nhất Văn không biết nghe ai nói, làm Nhất Văn sợ tới nỗi phải nói Nhất Phàm đừng về nhà, tàng hình vài ngày cho ba cậu ấy nguôi giận trước đã.
Kết quả là ba cậu ấy hỏi cậu ấy sao không báo sớm cho ông biết, Nhất Văn ậm ậm ừ ừ nói là sợ ông nổi giận, ba cậu ấy nói, chuyện đó có gì mà phải tức giận? Như vậy mới là con cái nhà họ Kiều chứ! Sau đó Nhất Văn liền buồn bực......" Lý công tử nói xong còn thở dài một hơi, trong lòng tràn đầy hâm mộ a, nếu ba cô có thể được khai sáng như ba của Nhất Văn vậy, cô nhất định sẽ đi làm tất tần tật mọi chuyện xấu......!
Nhất Văn nghe thấy Lý công tử nhắc tới chuyện này, chợt ngẩng đầu lên: "Đây là cái kiểu cha mẹ gì cơ chứ!"
Suy nghĩ của tác giả: Đi qua đi lại đừng quên lưu lại hoa hoa cỏ cỏ a ~~~
- --------------
Hết chương 48.
Cuối tuần vui vẻ!!.
Danh Sách Chương: