Đây là một hôn lễ khá long trọng.
Phần lớn khách quý đến dự lễ đều thuộc giới quyền quý trong thành phố, tin tức còn nổi bật hơn cả hôn lễ của Tổng giám đốc Dương Trình lúc trước.
Khi tiếng piano du dương vang lên, người dẫn dắt hôn lễ bắt đầu mời cô dâu của buổi tiệc tiến vào, ánh mắt của mọi người dường như đều đổ dồn hết về một bên thảm đỏ bên kia.
Lâm Mộ Hân khoác tay ba chị tiến vào lễ đài, khóe miệng tràn đầy nét cười hạnh phúc.
Ngày hôm nay, chị cũng là cô dâu hạnh phúc nhất.
Dưới âm hưởng của piano, Lâm Mộ Hân bước từng bước chân kiên định vào, chị liếc mắt nhìn về phía người chơi piano, nụ cười càng thêm xán lạn.
Đi được một khoảng, chị dừng bước dưới cổng vòm hoa, mỉm cười nhìn về phía người đang tiến gần mình, An Gia Minh.
Anh đi dọc theo hàng lan can hoa hồng, đi được vài bước thì dừng lại, từ trên lan can hái xuống từng đóa hoa hồng, lại bước tới thêm vài bước, lại hái thêm một đóa hoa hồng nữa, đến khi anh bước đến trước mặt Lâm Mộ Hân, trên tay vừa cầm đúng mười đóa hoa hồng đỏ.
Dường như muốn bảy tỏ sự chân tình cùng niềm hy vọng với Lâm Mộ Hân.
Em là người mà cả đời anh yêu nhất.
Anh muốn mãi mãi bảo vệ em, yêu em, thương em, để em vĩnh viễn có thể lưu lại nụ cười như thời khắc này vậy.
Tiếng nhạc piano vang lên, Lâm ba chuyển tay con gái mình vào tay chàng rể, thanh âm du dương hài hòa.
Cặp tân hôn bước lên sân khấu dưới tiếng chúc phúc của đại đoàn thể.
Trên màn chiếu, chạy từng hình ảnh về cuộc sống hạnh phúc của hai người họ.
Tất cả mọi người vỗ tay vì họ, tung hô vì họ
Nhưng với Tiêu Dương, từ đầu đến cuối, chỉ nhìn vào một góc sáng ở bên kia sân khấu, người con gái đệm nhạc piano.
Trong mắt cô, người kia, còn đẹp hơn cả Lâm Mộ Hân trên sân khấu lớn.
Rất nhiều người cho rằng cô sẽ không xuất hiện ở buổi lễ này mới đúng, liền ngay cả bản thân cô, cũng từng do dự qua có nên tham dự hay không.
Dù sao trong nhóm bạn học của Lâm Mộ Hân cùng An Gia Minh, có vài người đã biết nội tình.
Mặc dù những người đó không nói ra, nhưng không đồng nghĩa là sẽ không có cơ hội cho những lời đồn thổi.
Thế nhưng, cô muốn gặp Lâm Mộ Tình.
Vài lần hẹn gặp, vài lần từ chối.
Tiêu Dương không biết bản thân mình có thể tiếp tục duy trì đến khi nào được nữa.
Suy cho cùng thì, cô cũng chỉ là muốn gặp Lâm Mộ Tình mà thôi, nhưng ngay cả cơ hội ngồi cùng bàn ăn một bữa cơm cũng khó mà có được.
Còn ngay lúc này, Tiêu Dương là thay mặt biểu ca tới, cô cùng cậu mình Dương Hồng Văn đến dự lễ.
Cậu cô nhanh chóng bắt chuyện với ba của An Gia Minh, cô chỉ an vị ở đó lẳng lặng nhìn Lâm Mộ Tình.
Mặc kệ người khác có phát hiện ra hay không, cũng mặc kệ nhị công tử tập đoàn nào đó đang mở lời kêu gọi hợp tác kinh doanh với cô.
"Tiêu Dương này......" Cậu cô gọi một tiếng.
Tiêu Dương ừ một tiếng, vẫn tiếp tục nhìn.
Cậu cô đành phải xấu hổ ho khan vài tiếng, nói: "Con làm gì mà không đáp lời vậy?"
"Dạ?" Lúc này Tiêu Dương mới liếc mắt nhìn qua nam kính mắt đang ngồi kế mình, hỏi: "Thật ngại quá, vừa rồi anh nói đến đâu rồi?"
Nam kính mắt cũng có chút xấu hổ, cười cười, nói: "Không có gì, hôn lễ này tổ chức thành công thật, rất có sức hấp dẫn, tôi cũng quên khi nãy mình đang nói gì mất rồi."
Tiêu Dương cười nhẹ một cái, tiếp tục nhìn Lâm Mộ Tình đang cúi đầu chơi đàn.
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng biết là Lâm Mộ Tình còn biết chơi cả piano.
Chưa từng được biết, thì ra Lâm Mộ Tình chơi piano lại tốt đến như thế này.
Vì thế nên......!bởi vì có chơi piano, mới có thể có cái lần đó, cái đêm đầu tiên kia, kỹ thuật lại tốt đến như vậy rồi.
Tiêu Dương nhớ lại chuyện trước đây, lộ ra nụ cười thấu hiểu.
Từ góc độ của cậu cô khi nhìn qua, khó có thể nhận ra cuối cùng là Tiêu Dương nhìn tỷ tỷ hay nhìn muội muội.
Thế nhưng bất kể là nhìn ai đi chăng nữa, cũng không có cái biểu cảm mà ông mong muốn.
Không phải là con bé này phải đau khổ mới đúng hay sao? Dương Hồng Văn cảm thấy nói không nên lời.
Lấy sự hiểu biết của ông về Tiêu Dương, hẳn là không có cách nào mỉm cười chúc phúc người chị, cũng không có cách nào đối mặt với cô em vừa mới chia tay nhau mới đúng, vì thế nên ông mang cô đến, thật ra cũng chính là muốn nhìn ra phản ứng của cô.
Chỉ là Tiêu Dương không cho ông có được cái ý nguyện đó.
Ông luôn trông ngóng có lúc Tiêu Dương sẽ mắc sai lầm trong công việc, đánh mất thực quyền, giải phóng mối hận treo ngay đầu tìm mình.
Nhưng rất đáng tiếc là, Tiêu Dương không phải là người sẽ bị chuyện tình cảm là ảnh hưởng đến năng lực phán đoán.
Ít nhất là chưa phải lúc này.
Bàn tính nhỏ trong lòng Dương Hồng Văn bắt đầu nhảy những con số khác.
.
ngôn tình hay
Tiêu Dương dùng dư quang khéo mắt mình liếc nhìn ông một cái.
Cười đến ý vị thâm trường.
xxxx
Sau khi Lâm Mộ Tình kết thúc bản nhạc, liền quay lại vị trí ngồi của mình, tiếp tục nhìn ngày hạnh phúc của tỷ tỷ.
Nghi thức hôn lễ tiếp tục tiến hành, Lâm Mộ Tình chăm chú nhìn lên sân khấu.
Nhìn người phụ nữ hoàn mỹ dưới vầng sáng hoa lệ kia.
Có đôi lúc, nàng rất hâm mộ tỷ tỷ, nội tâm nàng cũng khao khát có một cuộc sống như thế, nhưng nàng biết, mình làm không được.
Dù cho nàng có kết hôn sinh con đi chăng nữa, cũng sẽ không vui vẻ.
Mặc cho nàng có gặp được người đàn ông rộng lượng như An Gia Minh đi nữa, chính nàng cũng cảm thấy bản thân sẽ không mở lòng được.
Sau này không thể ở cùng với Tiêu Dương được nữa, nàng cũng sẽ không lập gia đình.
Bởi vì, nàng biết, rồi bản thân mình sẽ hối hận.
Nàng nhìn vào tỷ tỷ hạnh phúc như vậy, bỗng nhiên cảm thấy an tâm.
Nàng thầm nghĩ, thật ra tên của cả hai đã sớm quyết định vận mệnh của các nàng.
Chị là ánh mặt trời, tỏa sáng khắp muôn nơi rồi.
Riêng em, chỉ muốn dành mảnh tinh quang[1] cho người đó, như vậy là đủ rồi.
Chỉ là, người đó......!nay ở nơi nào rồi?
Lâm Mộ Tình nghĩ nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm giác thấy có người ngồi xuống ngay bên cạnh nàng, hơi thở đàn ông quen thuộc.
Khỏi suy nghĩ cũng biết đó là ai.
"Suýt chút nữa là anh đã không nhận ra em mất rồi, khúc piano khi nãy thật sự chơi rất hay, nhớ không lầm thì mấy năm em không chơi piano rồi, anh còn nghĩ là tài năng bị bỏ phí rồi nữa." Thái độ của Khang Kiến đối với nàng vẫn luôn bao dung thân thiết, hoàn toàn không để tâm đến những chuyện đã xảy ra trước đó, Lâm Mộ Tình đã nói những câu nói đả kích gì tới hắn.
Hắn luôn rất rộng lượng xem như chưa có gì xảy ra cả.
Nhưng đấy không phải là điều mà Lâm Mộ Tình cần.
Lâm Mộ Tình nghe hắn khen tặng, khẽ mỉm cười, cũng không đáp lời.
Chỉ là theo hướng lễ phép mà nhìn hắn một cái, hắn vĩnh viễn vẫn mặc một bộ tây trang tươm tất.
"Cuối cùng thì cậu muốn nói cái gì đây hả? Khang Kiến, cậu vốn dĩ không phải là người như vậy, tại sao sau khi lớn lên lại thay đổi tới thành ra như vậy cơ chứ? Càng ngày càng khiến mình cảm thấy xa lạ hơn hẳn." Lâm Mộ Tình biết con người trưởng thành dần theo độ tuổi, có rất nhiều thứ nhất định cũng sẽ thay đổi, ví dụ như tình cảm, ví dụ như lý tưởng.
Nàng hoài niệm một Khang Kiến chỉ đơn giản là thích mình như lúc trước.
Không lấp liếm nhiều chuyện như vậy, không nhiều chuyện giấu đầu hở đuôi như vậy.
Bỗng nhiên Khang Kiến cầm cái di động ra, trong album ảnh tìm ra một tấm ảnh đưa tới trước mặt Lâm Mộ Tình, nói: "Anh cảm thấy lúc em mặc thế này chính là đẹp nhất, là tự tin nhất."
Trong ảnh chụp là năm Lâm Mộ Tình mười tám, mười chín tuổi.
Một màu trắng, áo blouse của bác sĩ, đang đi cùng bạn học, ôm sách vở bước dọc đường lớn khu hàng cây vườn trường.
Là một tấm ảnh chụp tràn đầy sức sống thanh xuân.
"Cái này chụp khi nào? Sao mình không có ấn tượng gì với nó hết vậy?"
"Có một lần đến học viện tìm em, ừ......!chụp tấm ảnh này." Khang Kiến cũng vô cùng hoài niệm khi nhớ về khi ấy.
Khi đó mặc dù Lâm Mộ Tình không chấp nhận hắn, thế nhưng cũng không quen biết với ai khác.
Cũng......!không gặp phải Tiêu Dương.
Lâm Mộ Tình lộ vẻ thoải mái, nói: "Đều là chuyện cũ qua lâu lắm rồi."
"Thật ra thì cũng tựa như em chơi piano vậy thôi, ngừng chơi hết bao nhiều năm cũng không ảnh hưởng gì tới kỹ thuật chơi của em, nếu bây giờ mà em đi học lại hẳn cũng không có gì là muộn màng cả, lúc trước thành tích của em tốt đến như vậy, nếu không tiếp tục cầm dao giải phẫu nữa, thì thật sự là đáng tiếc thật."
Lâm Mộ Tình bị hắn chọc cười, nếu mọi chuyện trên trái đất này đều đơn giản như những gì hắn nói như vậy, thì hạnh phúc cũng chẳng phải là chuyện ghê gớm gì rồi.
"Cậu là muốn mình cần dao giải phẫu......!ở trên người cậu cắt vài đường hay sao?" Nàng trêu Khang Kiến.
"......" Khang Kiến giật mình, nửa ngày cũng nói không nên lời.
Lâm Mộ Tình tiếp tục chế nhạo hắn: "Mình nghe nói có một vị bác sĩ sau khi tốt nghiệp vẫn không ai dám tìm người đó làm phẫu thuật, anh ta rất buồn, vì không có cơ hội chứng tỏ bản thân mình.
Để tỏ lòng ủng hộ đối với anh ta, để anh ta có khả năng chứng minh thực lực của mình, bà nội cậu ta chủ động đưa ra ý định muốn anh ta giúp bản thân làm phẫu thuất cắt bỏ đoạn ruột thừa."
Nói tới đây, Lâm Mộ Tình ngừng lại một chút, nhướng mày nhìn về phía Khang Kiến, "Nhớ không lầm thì năm cậu tốt nghiệp đại học kia có ý định cắt, như vậy thì...!Cậu là muốn hiến dâng......" Nàng nói xong, tầm mắt còn cực kỳ lưu manh nhìn xuống phía dưới.
Khang Kiến cuống quít sửa sang lại vạt áo vest, giải thích nói: "Người kia làm sao có thể đánh đồng với cậu được cơ chứ? Cậu là con gái của Lâm phó viện trưởng, lại là em gái của bác sĩ Lâm, nếu em mà nhận được giấy phép hành nghề, chỉ sợ tới khi đó bệnh nhân còn phải xếp hàng đến khám."
"Cậu xem đó như đang bán rau cải à......" Lâm Mộ Tình bất đắc dĩ cười cười, không tiếp tục nhắc tới đề tài đó nữa, bởi vì trên sân khấu đã có một màn cao trào mới.
Trải qua buổi tối hôm qua tâm sự với tỷ tỷ xong, tâm lý của Lâm Mộ Tình đã sinh ra một ít biến hóa.
Mặc dù nàng không ủng hộ cách làm của tỷ tỷ, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, nếu đổi lại là nàng, có lẽ cũng sẽ không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn được, cũng sẽ làm như vậy đi.
Về phần Khang Kiến nói, cũng không phải là nàng chưa từng suy nghĩ qua.
Lúc trước nàng quyết định đi dạy học là vì muốn qua những tháng ngày bình thản, rời xa xã hội, từ chối cạnh tranh, sống trong thế giới của riêng mình.
Trên thực tế thì đó cũng chính là một loại trốn tránh.
Bởi vì nàng cũng không nắm chắc được rằng bản thân mình sau khi tốt nghiệp có phải sẽ có thể trở nên vĩ đại giống như tỷ tỷ được hay không nữa.
Nếu nói mọi người ai cũng có suy nghĩ cá nhân của riêng mình, như vậy suy nghĩ cá nhân của Lâm Mộ Tình, đại khái chính là không muốn cạnh tranh với tỷ tỷ đi.
Khang Kiến vừa nói như vậy, bỗng nhiên nàng có chút dao động.
Có điều, sự nghiệp cùng tình yêu, thật sự có thể đạt được sự bình đẳng lẫn nhau sao?
Tiêu Dương ở đây, nữa vẫn chăm chú nhìn rất lâu rồi.
Không phải là Lâm Mộ Tình không biết, chỉ là không có nhìn về phía Tiêu Dương mà thôi.
Dường như nàng vẫn chưa điều chỉnh được tâm trạng của mình, lúc này nàng chỉ có thể nhịn xuống xúc động muốn qua nói chuyện với Tiêu Dương, đừng nên tạo thêm hy vọng cho Tiêu Dương nữa.
"Khang Kiến, tí nữa sau khi hôn lễ chấm dứt, cậu ở lại hỗ trợ đi." Bỗng nhiên Lâm Mộ Tình đưa ra một yêu cầu như vậy.
Khang Kiến còn đang nghĩ tới câu lỡ lời của bản thân, còn đang buồn bực, nghĩ đến có lẽ Lâm Mộ Tình lại càng sẽ không để ý tới mình nữa.
Không nghĩ tới đột nhiên Lâm Mộ Tình lại nói chuyện với hắn, còn là một câu ở lại hỗ trợ như vậy, nhất thời hắn cảm thấy trăm hoa đua nở mất rồi.
Vội vàng đồng ý ngay: "Không thành vấn đề, về công hay tư anh đều phải ở lại cả."
Hắn còn đang âm thầm đắc ý, nhưng đến khi hắn nhìn thấy Tiêu Dương ở cách đó không xa, trong lòng lại có chút mất mát.
Lý do Lâm Mộ Tình có thái độ khác thường như vậy, đại khía là vì......!để Tiêu Dương nhìn thấy đi.
Cho dù là như vậy......!Hắn càng cảm thấy mất mát, thì lại càng cảm thấy đây chính là một dạng cơ hội.
Sau đó, hắn gật đầu cười nhẹ với Tiêu Dương, mang theo chút ý đồ ra oai, sau đó còn cực kỳ phối hợp mà vươn tay khoát lên lưng ghế tựa của Lâm Mộ Tình đang dựa vào kia.
Tựa như cách mà Tiêu Dương từng ra oai với hắn ta vậy.
Lâm Mộ Tình biết nhất định là Tiêu Dương đang nhìn, vì thế cũng không có kháng cự lại.
Cô ấy hẳn nên biết từ sớm, chỉ có tình yêu mới có thể khiến con người ta tràn đầy hy vọng, rồi lại có thể khiến ta triệt để thất vọng hoàn toàn đến như vậy.
[1] Thật ra với tên hai chị em, Hân trong Lâm Mộ Hân mang nghĩa là ánh hừng đông, còn với Tình trong Lâm Mộ Tình thì mang nghĩa (trời) trong, quang đãng, tinh quang.
- --------------
Hết chương 81..
Danh Sách Chương: