• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhất Văn còn đang lo lắng cái phương thức giáo dục của lão ba mình, cô cảm thấy bản thân mình quá nuông chiều Nhất Phàm rồi, vì thế mới để Nhất Phàm tùy hứng cùng với cái lá gan luôn làm loạn này, không nghĩ tới lão ba đối với vấn đề mang tính nguyên tắc này còn dung túng hơn so với cô.

Không được, cô cảm thấy mình phải giáo dục Nhất Phàm lại thật tốt mới được, nếu không sau này còn gây ra chuyện tệ hại gì nữa đây.

Thế nên liền cầm di động gọi ngay cho Nhất Phàm.
Hai người ngoài đối với hành vi khác thường này của cô cũng không có biểu hiện lo lắng thái quá gì, tuy là bình thường cũng không thường hay show cái kiểu kỳ lạ này trước mặt các cô, nhưng thật ra Nhất Văn ở đa số các thời điểm, đều là như vậy.
"Mình lại khôi phục độc thân rồi." Lý công tử chính thức thông báo cho Tiêu Dương.

Xuất viện rồi cô liền chia tay với cái cô dẫn chương trình kia, chuyện này cũng khá hợp với tác phong từ trước tới nay của cô, khoảng thời gian quen nhau dài nhất cùng lắn cũng chỉ vài tháng mà thôi.
Tiêu Dương hỏi lấy lệ: "Mục tiêu kế tiếp là ai a?" Trong ấn tượng, đối tượng yêu đương của Lý công tử, bất luận là nam hay nữ, điều đầu tiên khẳng định là có vẻ bề ngoài không tệ, tiếp theo là dỗ dành cô vui vẻ.

Hơn nữa cô là cái kiểu luôn tìm sẵn nhà dưới trước khi chấm dứt một đoạn tình cảm, cuộc sống tình cảm của cô dường như không có thời kỳ cửa sổ.
"À......" Lý công tử mở đầu một từ đầy do dự, "Còn chưa nghĩ ra."
Tiêu Dương có chút ngạc nhiên, "Là nghĩ chưa ra giới tính của đối phương sao?"
"Đàn ông mà, đều cùng một kiểu, không có nghĩa lý gì.

Thay vào đó thì, phụ nữ thú vị hơn nhiều."
Tiêu Dương gật gật đầu, xem ra là Lý công tử biến tính rồi.


"Không phải là năm trước cậu vừa mắt con gái cục trưởng của nhị ca bọn họ hay sao? Tại sao lại không có vế sau nữa vậy?" Năm trước, cũng chính là mùa thu khi Tiêu Dương gặp lại Lâm Mộ Tình, Tiêu Dương nhớ tới Lý công tử có nhắc tới cô con gái của cục trường, cũng nghe nói hai người còn đi ăn cơm chung, nhưng sau đó Lý công tử lại quen với cô dẫn chương trình, vì thế cũng không biết ra sao với con gái cục trưởng nữa.
Lý công tử cúi đầu nhớ lại một chút, "Cái cô kia sao! Hoàn toàn là một trái ớt hiểm, động một chút liền xù lông, mình với không tới đâu."
Nhắc tới xù lông, Tiêu Dương rất tự nhiên mà nhớ tới Lâm Mộ Tình, khóe miệng không khỏi chậm rãi cong lên, nở một nụ cười xinh đẹp từ tận đáy lòng, "So với tính tình của Lâm Mộ Tình còn phải tệ hơn nữa hay sao?"
Lý công tử trầm mặc một trận, vẻ mặt bỗng nhiên đứng đắn rồi giương mắt nhìn về phía Tiêu Dương, "Nói thật thì, mình muốn tìm một người bạn gái như Lâm lão sư vậy.

Mặc dù tính khí có chút lớn, nhưng cũng là kiểu người sẽ không khiến người khác cảm thấy chán ghét; Mặc dù dáng dấp chỉ hơn người bình thường một tí, nhưng cũng nhìn được; Mặc dù có vài lúc thường xuyên thất thần ngẩn người, nhưng cũng là khá dễ thương; Mặc dù......"
Tiêu Dương chính miệng nghe Lý công tử dùng những lời này miêu tả Lâm Mộ Tình, bỗng nhiên trong lòng có chút chua xót.

Thì ra trong mắt người khác, Lâm Mộ Tình là một người như vậy.

Mà ở trong lòng của mình, tại sao lại không thoát ra khỏi sự thật em ấy là em gái của Lâm Mộ Hân, cho tới bây giờ cô đều lấy Lâm Mộ Tình ra so sánh với Lâm Mộ Hân, dường như là sắp quên mất, sự tồn tại của mỗi người đều là độc nhất vô nhị.
Tại sao lúc trước phải bắt đầu chứ? Nếu đã bắt đầu rồi, thì tại sao lại phải chùn bước?
Vì thế nên, cho dù hiện tại Lâm Mộ Hân có đứng trước mặt cô một lần nữa, cô cũng có thể thản nhiên đối mặt.

Tiêu Dương ở tuổi hai mươi bảy, đương nhiên là thích Lâm Mộ Tình rồi.
"Này, Tiêu Dương, cậu hỏi giúp Lâm lão sư mình xem trong trường cô ấy có cô giáo trẻ nào vừa lứa hay không, giới thiệu cho mình với."
"Được, không thành vấn đề." Tiêu Dương thuận miệng đáp lời cô.
Bầu trời bên ngoài, pháo hoa nở rộ, bỗng nhiên Tiêu Dương lại cảm giác thấy có một loại mong chờ được gặp lại Lâm Mộ Hân như lúc trước, nếu trong hiện tại hai người đều có thể thản nhiên đối mặt với nhau, Lâm Mộ Tình không biết tới quá khứ đã qua kia, hẳn sẽ là một chuyện cực kỳ hạnh phúc.

Mặc dù trong lòng Tiêu Dương vẫn không thể nào quên Lâm Mộ Hân được, nhưng cô biết, hai người các cô đã sớm không thể nào tiếp tục được nữa.
Lâm Mộ Tình......!Tha lỗi cho tôi, tôi vẫn chưa thể thẳng thắn hết thảy mọi chuyện đối với em.

Tuy là một sự khởi đầu ngoài ý muốn, nhưng tôi rất muốn bảo vệ đoạn tình cảm này, muốn tiếp tục duy trì nó.
Rạng sáng hai giờ rưỡi trong hơi men nhè nhẹ, cô gửi đi một tin nhắn.

Nhớ em.
××××
Mùng một đầu năm, ăn cơm trưa xong, Lâm Mộ Tình liền nhanh chóng ra ngoài.

Thân tình của nàng luôn rất mỏng, ngoại trừ mẹ và tỷ tỷ, họ hàng thân thích còn lại luôn xa cách.

Từ lúc nghỉ học ở đại học y cho tới nay, dần dần nàng cũng không còn tham gia vào những buổi họ hàng tụ họp, bởi vì năm nào năm nấy cũng bị hỏi lại chuyện kia.

Nàng không muốn giải thích, cũng lười giải thích, nhưng lúc nào cũng có một số ít người không thức thời.
Nàng trở về căn nhà trọ nhỏ của mình, vốn định im im lặng lặng một mình đi siêu thị nấu một bữa ăn, bởi vì là mùng một nên nàng đoán nhà Tiêu Dương nhất địch sẽ có người thân đến chúc Tết, vì thế nên mới không tìm Tiêu Dương.

Sau khi tới siêu thị, thấy trên kệ hàng có quả thanh long đỏ au, liền nhớ tới tên nhị hóa sầu tình Lâm Thanh Hủ.
Lúc điện thoại vừa được chuyển máy, Lâm Thanh Hủ vừa mới rời giường, liên tiếp mấy đêm mất ngủ, cuối cùng sáng sớm nay không chịu được nữa, ngủ thẳng tới bốn giờ chiều.
"Đang làm gì vậy?" Lâm Mộ Tình hỏi.
"Còn chưa rời giường......"
"Không đi thăm người thân à?"
"Không có tâm trạng......!Cậu đang ở đâu vậy?"
"Siêu thị, này, thanh long hôm nay ngon lắm, muốn mình mua vài trái cho cậu hay không?"
"Ừ."
Lâm Mộ Tình nghe thấy giọng Lâm Thanh Hủ không được cảm xúc cho lắm, một bên vừa đi vừa lấy thanh long để vào xe đây, một bên lại nhìn nhìn thử xem có trái cây nào mà Lâm Thanh Hủ thích nữa hay không.

"Đi ăn lẩu không?"
"Ừ."
Cho dù Lâm Mộ Tình tính tình có táo bạo như thế nào đi nữa, đối mặt với xác sống Lâm Thanh Hủ này, cũng không thể ôn nhu được hơn một chút nào.

Tuy là ngày năm mới, nhưng người trong tiệm lẩu cũng không ít hơn bao nhiêu so với bình thường, Lâm Mộ Tình đã cố ý gọi điện thoại đi đặt chỗ trước, lúc Lâm Thanh Hủ đến, Lâm Mộ Tình nhíu nhíu mày, "Đói bụng chưa? Thức ăn mình đã gọi sẵn hết rồi, có thể ăn liền ngay, cậu nhìn thử xem có muốn gọi thêm gì nữa không, uống rượu không?"
Lâm Thanh Hủ trước mặt này, tuy vẫn là Lâm Thanh Hủ, nhưng lại không phải Lâm Thanh Hủ.
Lâm Mộ Tình tự ở trong lòng mình nói câu đó xong, cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng trên thật tế thì đúng thật là như vậy.

Lúc trước, Lâm Thanh Hủ ra khỏi cửa, ngoại trừ những lúc thời gian đặc biệt gấp gáp, bằng không thì cậu ấy luôn đánh bóng bản thân tới thật đẹp rồi mới ra khỏi cửa, bây giờ tóc không chải cũng không tính, mốt trang điểm bảo vật quốc gia đang thịnh hành à? Còn lúc trước nữa, khi Lâm Thanh Hủ cùng Lâm Mộ Tình đi ăn cơm với nhau, gọi món hay thêm rượu đều do cậu ấy sắp xếp, từ lúc nào phải cần tới Lâm Mộ Tình chủ động lên tiếng hỏi cơ chứ?
Ăn được vài miếng, buông đũa xuống, uống một hớp rượu, thở dài một hơi.

Lâm Thanh Hủ tuần hoàn một động tác như vậy.
"Ta nói......!Lâm muội muội......!Muội nói chuyện chút coi?" Lâm Mộ Tình không biết làm sao ứng phó với Lâm Thanh Hủ nữa bây giờ.
"Sinh nhật tỷ đây sớm hơn muội, theo lý thuyết thì muội mới là Lâm muội muội." Lâm Thanh Hủ vô cùng bình tĩnh khi nói.
Lâm Mộ Tình hoàn toàn choáng váng.

Lâm Thanh Hủ thật sự không pha trò luôn, chuyện này thật sự khiến người ta hoàn toàn không tự nhiên mà.

"Không phải là bị từ chối thôi sao? Không sao hết, chân trời không nơi nào không có cỏ thơm, Lâm Thanh Hủ vĩ đại là tiểu cường[1] đánh không chết, kiên cường lên." Nàng nói xong, còn dùng chén rượu của mình uých uých Lâm Thanh Hủ.

[1] Tiểu cường: Con gián
"Lần đầu tiên mình bị người như vậy cự tuyệt." Lâm Thanh Hủ uống hết một ly, lại thay mình cùng Lâm Mộ Tình rót đầy ly lại.
Cô tận lực dùng ngữ điệu nhẹ nhàng thuật lại chuyện đã xảy ra ngày hôm ấy, nhưng có vài chỗ cô vừa kể vừa nghẹn ngào, dường như nói không nên lời nữa, Lâm Mộ Tình nói khó chịu thì đừng kể nữa, cô không nghe, càng muốn nói hết ra thành lời.
Cuối cùng lại lấy một tiếng thở dài để kết thúc câu chuyện.
Mình đã sớm nói qua rồi, đừng nên đi chọc ghẹo Tống lão sư.

Lâm Mộ Tình than một tiếng từ tận đáy lòng mình, không thể nói ra miệng, nàng đau lòng thay Lâm Thanh Hủ, đồng thời cũng vì chuyện cũ nho nhỏ kia của Tống lão sư mà kinh ngạc một trận.
Lúc trước Vương Thiến Thiến còn hiểu lầm mình có ý tưởng gì đó với Tống lão sư nữa, cái giọng điệu kia cộng với cái thái độ đó, rõ ràng là có ý muốn bảo vệ cường đại đối với Tống lão sư đây mà, tại sao lúc ấy nàng không phát hiện ra được cái chuyện này cơ chứ? Nàng cũng biết con đường này không dễ đi, vì thế nên cứ cho rằng là Vương Thiến Thiến lo lắng cho Tống lão sư, bây giờ nghĩ lại, hình như không phải chỉ là lo lắng mà thôi.
Giữa Lâm Mộ Tình với Lâm Thanh Hủ luôn là đánh qua đánh lại, hí ha hí hửng, đột nhiên ưu thương như vậy, nàng cũng không biết nên an ủi như thế nào.


Tình huống nàng dự đoán hoàn toàn không phải là như thế, cho dù là dự đoán tình huống tồi tệ nhất cũng không phải như vậy.

Với tính cách của Lâm Thanh Hủ, cho dù bị Tống lão sư từ chối nặng nề, đại khái cũng chỉ là về nhà khổ sở một đêm, hoặc là gọi mình ra ngoài uống chút rượu than một vài câu, ngày hôm sau lại tiếp tục hiên ngang tìm kiếm một mục tiêu khác.
Đúng rồi, không phải còn có cô bé vị thành niên kia theo đuổi Lâm Thanh Hủ hay sao? "Đừng khó chịu nữa, coi như là Tống lão sư không thích cậu, không phải là còn có nhiều người khác thích cậu nữa hay sao, ví dụ như cái cô bé vị thành niên kia đó, cậu có thể chờ bé con kia lớn lên mà......" Lâm Mộ Tình an ủi cô, bởi vì thật sự không tuyển chọn được người nào khác nữa, gần đây Lâm Thanh Hủ toàn tâm toàn ý đặt hết lên người Tống lão sư, vì thế trước mượn cô bé vị thành niên kia xài xài đỡ vậy.
"Đã nói rõ ràng hết với cô bé kia rồi."
"Cái gì? Cậu mà có thể nói rõ ràng với cô bé kia sao?" Xong rồi, Lâm Thanh Hủ thật sự là biết thái[2] rồi......!Lâm Thanh Hủ do dự không quyết kia làm sao mà làm được điều này vậy?
[2] Biến thái: Biến đổi trạng thái
"Là Tống Nhiên nói giúp mình." Nhắc đến tên Tống Nhiên, cô lại thở dài một hơi.
Tuy là lời tỏ tình hôm đó bị từ chối một cách uyển chuyển, Lâm Thanh Hủ cũng không nhục nhã gì mà bỏ về ngay tức khắc.

Không phải bởi vì Tống Nhiên là đồng nghiệp với Lâm Mộ Tình, mà là bởi vì Lâm Thanh Hủ thật sự rất thích Tống Nhiên.
Lúc cô đi mua xong ly sữa mới cho Tống Nhiên rồi quay lại chỗ ngồi, cô em gái vị thành niên quen biết trên mạng kia đột nhiên lại xuất hiện ở tiệm K gia gia, cười hớn hở chào hỏi với cô, nhưng tới khi nhìn thấy Tống Nhiên, liền khép nụ cười đó lại.

cô bé hỏi đây chính là cô bạn gái mà chị nói sao? Đây là lý do mà chị cự tuyệt em? Lâm Thanh Hủ chưa kịp nói không, dường như Tống Nhiên đã nhìn ra mối quan hệ vi diệu của hai người, mới trả lời thay cô.
Nhìn dáng vẻ khó xử của Lâm Thanh Hủ, lại nhìn nhìn gương mặt non nớt của bé gái này, Tống Nhiên liền thuận thủy nhân tình[3].

[3] Thuận thủy nhân tình: Thuận nước đẩy thuyền; Giúp người khác nhưng vẫn không ảnh hưởng gì tới mình
"Em có thể nói chuyện với chị được không?" Cô bé vị thành niên hỏi Tống Nhiên.
Sau đó Lâm Thanh Hủ liền thức thời tránh ra vài bước, không biết hai người kia nói cái gì, chỉ thấy cuối cùng vẻ mặt cô bé vị thành niên kia rất vui vẻ mà nghe lời, lúc gần đi còn nói với Lâm Thanh Hủ "Chị nhất định phải đối xử thật tốt với Tống lão sư."
Tới lúc Lâm Thanh Hủ quay lại chỗ ngồi, đột nhiên Tống Nhiên nói: "Trừ tuổi tác ra, thật ra đứa bé này rất tốt, tại sao cô không cân nhắc một tí?" Nói xong cô lại nhíu nhíu mày, hình như là nhận ra điều gì đó, cười cười nói: "Nhưng chuyện tình cảm này thì......"
"Em biết." Lâm Thanh Hủ vô lực đáp.

Trừ chị không thích em ra, em cũng tốt lắm vậy, tại sao chị không cân nhắc một tí đi?

Suy nghĩ của tác giả: Tiêu Dương rơi vào giai đoạn rối loạn, nhưng điều này chỉ là mới bắt đầu.
Có điều, xin mọi người yên tâm, hẳn là sẽ không ngược đâu =,=
- --------------
Hết chương 49.
Chúc mừng! Nửa đường rồi (๑˃ᴗ˂)ﻭ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK