Make.
Love, là phương pháp tốt nhất để níu kéo trái tim của một người, nhưng đồng thời, cũng là biện pháp vô dụng nhất.
Tiêu Dương cấp thiết hôn Lâm Mộ Tình, âu yếm, tiến nhập vào.
Lâm Mộ Tình cũng không nói "Em muốn được ở một mình để bình tĩnh một chút", cũng không nói "Tạm thời đừng nên gặp mặt nhau đi, em muốn từ từ điều chỉnh tâm tình mình lại", thậm chí cũng không nói "Xa nhau tạm thời đi, hai người chúng ta đều cần phải từ từ suy nghĩ lại." Mà rất trực tiếp, rõ ràng nói ra ba chữ - "Chia tay đi".
Mặc dù nói bình tĩnh một chút, cùng lắm cũng là im lặng chờ tình cảm chết mòn dần mà thôi, nhưng ít ra cũng sẽ khiến người khác ôm một tia hy vọng, nhưng hy vọng sẽ có ngoại lệ, hy vọng sau khi bình tĩnh lại rồi sẽ có kết quả tốt hơn.
Nhưng một câu kia của Lâm Mộ Tình, đã trực tiếp dập tắt hết thảy mọi hy vọng.
Tiêu Dương không muốn cứ như vậy liền chấm dứt.
Nếu nói chia tay là bởi vì không còn yêu nữa, vậy thì cô không còn lời nào để nói.
Nếu chỉ là do không thể gắng gượng được nữa, vậy đó tuyệt đối chỉ là một cái cớ mà thôi.
Đầu ngón tay của cô càng tiến vào sâu hơn nữa, tốc độ càng lúc càng nhanh, lực đạo lại vừa đủ.
Thế nhưng Lâm Mộ Tình không cho cô phản ứng mà cô muốn.
Không nghênh hợp nhưng cũng không phản kháng.
Là điều ngược tâm nhất.
Tiêu Dương không tin nàng vẫn còn có thể tiếp tục chịu đựng được nữa, ra sức khiêu khích.
Tựa như những bộ tiểu thuyết đã viết tới nát bấy kia vậy – ngoài miệng nói không cần, nhưng thân thể lại rất trung thật.
Ngoài miệng vừa nói lời chia tay, thế nhưng thân thể lại rất không kiềm chế được mà bắt đầu có phản ứng.
Cuối cùng Lâm Mộ Tình cũng có hành động, có điều động tác của nàng không phải là choàng hai tay lên cổ Tiêu Dương, để kéo gần khoảng cách, mà là đưa một tay xuống dưới đè lại động tác tay của Tiêu Dương đang ở trong cơ thể của mình.
Cuối cùng Lâm Mộ Tình cũng mở miệng nói chuyện, chỉ là những lời này của nàng cũng không giống với những lời mà người yêu hay nói với nhau trên giường, mà rất bình tĩnh, rất vô tình – dục, mỗi chữ đều như một gáo nước lạnh tạt lên người Tiêu Dương vậy.
Nàng nói: "Tiêu Dương......!đủ rồi......"
Đủ rồi, đừng tra tấn lẫn nhau nữa......!
"Như vậy là đủ rồi sao? Phần dưới của em vẫn còn rất ướt mà, em xác định mình thật sự không cần sao?" Tiêu Dương vẫn không muốn chịu thua, rõ ràng Lâm Mộ Tình vẫn có cảm giác, tại sao phải làm trái với con tim em ấy chứ?
"Tiêu Dương!" Thanh âm Lâm Mộ Tình nghiêm khắc hẳn lên, nắm chặt lấy cổ tay của Tiêu Dương, dùng sức kéo ra ngoài, chẳng sợ sẽ làm thương đến bản thân mình.
Nàng lắc đầu không ngừng, Thật sự là đủ rồi, Tiêu Dương......!Đừng như thế nữa......!Dương nên biết, ngay cả khi như vậy, cũng là vô ích."
Tiêu Dương chống cự, không chịu rút tay từ trong người nàng ra, không màng đến chuyện tiếp tục như vậy sẽ khiến Lâm Mộ Tình bị thương.
Nàng kéo cô một phần, cô liền tăng thêm một phần sức mà tiến vào.
Lâm Mộ Tình vì sự đau đớn này mà khẽ nhíu mày, nhưng cái đau của cơ thể cũng không thể nào so với cái đau trong tim được.
Bởi vì một miệng vết thương hở, luôn dễ lành hơn rất nhiều lần.
"Tiêu Dương......"
Tiêu Dương không cho nàng có cơ hội tiếp tục từ chối, thốt ra những lời đã kiềm nén trong lòng: "Lâm Mộ Tình! Em có nghĩ tới cảm nhận của tôi hay không? Chỉ bởi vì một câu nói của chị em, chỉ bởi vì quá khứ của tôi với chị ấy, mà em gạt bỏ hết cả thảy mọi thứ giữa hai người chúng ta?"
Cả người Lâm Mộ Tình sững sờ.
Đây không phải chỉ là vấn đề do có ai nói ra nói vào, vấn đề giữa hai người chúng ta mãi mãi không phải là vì vấn đề đó, vấn đề ấy cùng lắm chỉ là một mồi lửa mà thôi.
Em muốn làm như thế nào với Dương à? Nói ra cũng có ích lợi gì chứ? Đã quyết định chia tay, sao không vui vẻ cùng nhau đi? Tiêu Dương, Dương không nên làm như vậy mới đúng......!
"Lâm Mộ Tình, em rất ích kỷ! Em luôn hoài nghi tình yêu của tôi đối với em, thế nhưng, hành động vô pháp vô thiên của em, tôi cũng không cảm nhận được em yêu tôi được bao nhiêu......" Tiêu Dương gần như là thét rống lên khi nói những lời này.
Nét bình tĩnh, tao nhã lúc trước không sót lại một chút gì cả.
Lâm Mộ Tình rất muốn tranh luận với cô, rất muốn phản bác lại mà nói "Dương còn muốn em yêu Dương như thế nào nữa? Em lúc nào cũng muốn đem hết tất cả những điều tốt đẹp cho Dương cả, những chuyện này, Dương hiểu được bao nhiêu phần chứ?"
Nhưng trước mắt không phải là thời điểm để tranh cãi.
Tiêu Dương bị một câu chia tay của nàng mà tức giận đến mất hết sự bình tĩnh, nàng cũng không thể nào điên theo Tiêu Dương được, nếu làm thế, càng khiến tình huống hiện nay thêm phần hỏng bét hơn mà thôi.
Lúc cần ngây thơ thì nên ngây thơ, cần chín chắn, thì cũng nên làm tốt phần chín chắn ấy.
Lâm Mộ Tình buông bàn tay đang nắm lấy cổ tay của Tiêu Dương ra, lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi, nàng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cố gắng để bản thân mình tỉnh táo hơn.
Hai người cứ như vậy mà giằng co qua lại với nhau.
Chỉ là, thân thể vẫn còn tương liên chặt chẽ cùng nằm trên người với nhau, mạch đập nhè nhẹ từ đầu ngón tay của người kia truyền đến, nhắc nhở Lâm Mộ Tình không nên mềm lòng, đây chính là lúc giải thoát lẫn nhau rồi.
Bỗng nhiên nàng nâng tay xoa xoa mặt Tiêu Dương, bất ngờ khi bị thấm ướt bởi những giọt nước mắt, nàng nhìn Tiêu Dương, ánh mắt dần dần trở nên nhu hòa hơn, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ bướng bỉnh vậy, Lâm Mộ Tình nói: "Tiêu Dương, ở trên giường thì không thể nào nói chuyện đạo lý với nhau được.
Em cũng không cần lý sự gì với Dương khi ở trên giường......!Cứ như vậy đi......"
Bỗng nhiên Tiêu Dương nở nụ cười, "Tôi hỏi một em một vấn đề cuối cùng."
"Được......"
"Em có dám nói em không còn yêu tôi nữa hay không?"
"......"
Lâm Mộ Tình không cách nào trả lời được.
Làm sao mà hết yêu được chứ? Chẳng những không phải bởi vì không yêu, mà là bởi vì yêu Dương trước, nên mới phải đau đến như vậy......!
Cả hai người, mấu chốt cuối cùng của họ, không phải là do cái quá khứ khó quên kia, cũng không phải là do có sự tồn tại của người thứ ba, từ đầu đến cuối, đều là bởi vì thiếu đi sự nhìn nhận thẳng thắn lẫn nhau.
Đối với nhân sinh, chúng ta có nhiều chuyện không biết.
Đối với người yêu cũ của người mình yêu, chúng ta luôn muốn được biết càng nhiều càng tốt, nhưng lại luôn không thể nắm bắt hết được.
Có một số chuyện, em không nói, tôi không nói, đối phương vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được.
"Tôi không tán thành lời chia tay này!" Đây là kết luận cuối cùng của Tiêu Dương.
Chưa kịp đợi Lâm Mộ Tình tiếp tục nói lý, Tiêu Dương đã dùng hành động để phát tiết sự bất mãn cùng tính bướng bỉnh của cô.
Cô cúi đầu áp sáp vào Lâm Mộ Tình hơn nữa, tiếp tục nhấn mạnh quan điểm của mình, "Tôi không đồng ý."
Mỗi một câu không đồng ý, cô hạ xuống một nụ hôn lên trên người Lâm Mộ Tình, lưu lại một vết tích từ nụ hôn đó.
Không một chút ôn nhu.
Mỗi một vết hôn ngân được sinh ra, đều mang theo một cơn đau chớp nhoáng hoặc nặng hoặc nhẹ.
Lúc lưỡng tình tương duyệt, em cắn tôi một cái, tôi cắn lại em một cái, là tình thú[1].
[1] Tình thú: Thú vui trong tình yêu
Đến khi, dục – hỏa, đốt lên người rồi, em cắn tôi một cái, tôi cắn lại em một cái, là tình dục[2].
[2] Tình dục: Dục vọng trong tình yêu
Vậy còn bây giờ thì sao?
Nơi mà cả hai chặt chẽ tương liên vào nhau, bởi vì thời gian dài mà khô khốc mất rồi, nương theo động tác của Tiêu Dương, từng cơn đau đớn như xé rách truyền khắp toàn thân, Lâm Mộ Tình không khỏi dựa theo bản năng mà cắn lên bả vai của Tiêu Dương.
Toàn bộ đều bắt đầu từ trên giường, vậy cũng chấm dứt từ trên giường thôi.
××××
Trước lúc tan tầm, Lâm Thanh Hủ đã nhận được điện thoại của Lâm Mộ Tình, vốn tính nếu Lâm Mộ Tình không gọi qua, cô cũng định gọi đi để tám chút chuyện tối hôm qua.
Điện thoại vừa chuyển máy, Lâm Thanh Hủ mang khuôn mặt hi hi ha ha hỏi: "Ái chà? Đừng nói là hai người các cậu vừa rời giường đó chứ? Chu choa, đây là play high tới cỡ nào rồi a."
Điện thoại bên kia cả nửa ngày cũng không thấy có động tĩnh gì.
Lâm Thanh Hủ nói "Alo" vài tiếng vào trong điện thoại, còn tưởng rằng do tín hiệu không tốt, cố ý chạy tới đứng bên cạnh cửa sổ"Alo" một tiếng, vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Đến khi định cúp máy, cuối cùng cũng truyền tới giọng nói của Lâm Mộ Tình, "Thanh Hủ......!Cậu đến đây một chút có được không?"
"Tiêu Dương đâu?" Nói xong, Lâm Thanh Hủ liền thấy hối hận, đây không phải là rõ rành rành ra rồi à, nếu Tiêu Dương mà có ở đó, gọi cô đi qua làm cái giống gì nữa chứ! Vì thế vội vàng sửa lời lại, nói: "À, qua, tan tầm mình liền qua ngay, vừa lúc hôm nay không có chuyện gì."
"Cậu không có hẹn với Tống lão sư sao?"
"Hôm nay chị ấy có việc, cậu chờ mình nha, mình lập tức qua liền ngay." Cảm xúc của Lâm Mộ Tình có chút không đúng cho lắm, Lâm Mộ Tình không nói rõ ra là như thế nào, nhưng trong văn phòng có nhiều người như vậy, cô cũng không thể nào đi hỏi được, hết thảy chỉ còn có thể đợi cô tan tầm, rồi qua đó xem sao mới biết được.
Lúc Lâm Thanh Hủ mở cửa bước vào, Lâm Mộ Tình còn đang nằm trên chiếc giường còn lưu lại mùi hương của Tiêu Dương, bất đồng là, nàng đã sớm mặc quần áo vào.
Chỉ là không đành lòng đứng lên mà thôi, không bỏ được hơi thở kia, rõ ràng còn nhiều thứ không bỏ được như vậy, nhưng vẫn ngoan tuyệt quyết tâm cắt đứt hết toàn bộ vướng bận.
"Làm gì mà còn nằm ì ra đó vậy? Cửa sổ cũng không mở, đèn cũng không bật, cậu bị làm sao vậy?"
Lâm Thanh Hủ vừa bước vào cửa liền bắt đầu luyên thuyên không ngừng, đấy là thói quen, không đổi được.
Đợi một lúc vẫn không thấy Lâm Mộ Tình đáp lời, Lâm Thanh Hủ định tiếp tục hỏi nữa, nhưng chợt nghe thấy Lâm Mộ Tình nói: "Mình nói chia tay với Tiêu Dương rồi."
"Vì lý do gì chứ!" Tiếng thét chói tai của Lâm Thanh Hủ vượt quá mức trưởng tượng của cả hai người.
Lâm Mộ Tình vẫy vẫy tay, ý bảo cô ngồi xuống bên giường, cả ngày nay nàng chưa ăn gì, bây giờ đã không còn sức đâu mà lớn tiếng nói chuyện nữa.
Đợi đến khi Lâm Mộ Tình đem toàn bộ mọi chuyện nhẹ nhàng kể lại hết ra, bỏ đi rất nhiều cảm xúc cá nhân, sau khi nói xong, trời cũng đã tối mất rồi.
Năm đó lúc Tiêu Dương xuất ngoại, cũng là nhờ có Lâm Thanh Hủ ở bên cạnh nàng.
Ấn tượng khắc sâu của Lâm Thanh Hủ, chính là Lâm Mộ Tình kéo tay cô lại, hỏi: "Tại sao cậu ấy phải đi chứ? Mình còn chưa kịp nói mình thích cậu ấy nữa mà."
"Có phải là nếu như vụ tai nạn xe kia không xảy ra, thì sẽ không cần xuất ngoại hay không? Đều do mình......"
Một đoạn thời gian dài sau đó, Lâm Mộ Tình mới thoát ra khỏi cái nỗi đau ấy.
Lâm Thanh Hủ vẫn đều đặt hết vào trong mắt, chỉ là khi đó còn nhỏ, các kiểu an ủi kia hiển nhiên cũng ngây thơ cùng không hiệu quả rồi.
Ít nhiều gì thì Lâm Thanh Hủ cũng có thể cảm nhận thấy tâm lý chênh lệch của Lâm Mộ Tình, chuyện mình luôn tin tưởng vững chắc, bỗng nhiên có một ngày phát hiện thì ra nó là sai; Người bạn luôn yêu, bỗng nhiên có một ngày nói với bạn rằng lúc đầu quen bạn là vì một người khác.
Loại cảm giác này tự nhiên sẽ không dễ chịu gì, Lâm Thanh Hủ không dám nói mình hiểu được nàng bao nhiêu phần, huống hồ Lâm Mộ Tình đem những chuyện này nói ra cũng không trông mong Lâm Thanh Hủ có thể hiểu được, chỉ là cần thiết có một đối tượng lắng nghe mà thôi.
Nghĩ lại lúc Tiêu Dương xuất hiện khi đó, Lâm Thanh Hủ cũng đã từng nói qua với Lâm Mộ Tình, "Tiêu cậu rồi" như vậy đó, giờ phút này cô có chút hối hận với cái miệng quạ đen của mình.
Quả nhiên là bị Tiêu Dương tổn thương một lần nữa rồi sao? Lúc này đây, cô thật sự không biết phải làm thế nào để cứu Lâm Mộ Tình được nữa.
"Cậu làm gì mà mang cái dáng vẻ này vậy, người chia tay là mình mà." Lâm Mộ Tình trêu chọc Lâm Thanh Hủ, còn cố ý mỉm cười một cái.
"Cậu nếu mà......!trong lòng có gì khó chịu, liền khóc ra hết đi." Lâm Thanh Hủ rất không chịu nổi khi nhìn nàng như vậy.
"Tại sao mình phải khóc chứ, là mình bỏ Tiêu Dương mà, có soái hay không? Vì trả thù năm đó trong lúc vô tình mà cô ấy đã tạo nên thương tổn đối với mình, ha ha, mình một chút cũng không đau khổ, nhưng thật ra Tiêu Dương mới khó ở hơn đó......" Lâm Mộ Tình cười cười xong, liền khóc lên.
Lâm Thanh Hủ không nói thêm những lời an ủi, cũng không có đưa khăn giấy để nàng lau nước mắt.
Mà hỏi nàng: "Cả ngày không ăn cơm rồi đúng không? Lúc trước mình đã nói qua những gì với cậu rồi hả? Phụ nữ không biết nấu cơm cũng đừng lo, nhưng tốt xấu gì cũng phải biết nấu mỳ, như vậy nửa đêm có đói bụng cũng không cần phải nhờ người khác.
Cậu nhìn xem, ngay cả nấu mỳ cũng không biết, đói rồi chứ gì, đáng lắm."
Lâm Mộ Tình lau nước mắt, "Có cậu nấu là được rồi mà, nếu không thì gọi cậu tới làm gì chứ."
"Được, được, mình đi nấu mỳ cho cậu."
"Phải thêm quả trứng."
Lâm Thanh Hủ cười đáp: "Được, mình thả quả trứng cho cậu."
Vừa xoay người đi, Lâm Thanh Hủ thoáng thấy nước mắt của Lâm Mộ Tình càng ngày càng nhiều, cũng không nói gì nữa.
Bởi vì Lâm Thanh Hủ biết, không ai giúp được Lâm Mộ Tình cả, những lúc này, chỉ có thể dựa vào chính cậu ấy để vực dậy bản thân mình mà thôi.
- --------------
Suy nghĩ của tác giả: Nói ngược mà ta, thật sự thì không ngược chút nào cả đâu.
Editor: Make love – chắc ai cũng hiểu, nhưng lý do mình để tiếng Anh mà không dùng tiếng Việt vì mình cho rằng nghĩa tiếng Việt không được rõ nghĩa cho lắm.
Thế nhưng trong tiếng Anh thì khác, có sự phân biệt rất rõ ràng giữa make love và have s.x.
Nếu have s.x chỉ là cần sự thỏa mãn, vậy make love chính là mang yếu tố lãng mạn đặt lên hàng đầu.
- --------------
Hết chương 75.
Lại cuối tuần, chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ!.
Danh Sách Chương: