• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau khi ở thư viện N đại ngẫu ngộ với Tống lão sư, Lâm Thanh Hủ cẩn thận cân nhắc lợi hại một phen, cố ý vài ngày không xuất hiện trước mặt Tống Nhiên nữa.

Cô nói, đây là sách lược, để Tống lão sư người ta thấy sự chậm rãi.

Bằng không liền có vẻ như là cô cố ý, dễ dẫn đến phản cảm.

Lần trước trong thư viện, Lâm Thanh Hủ đã uyển chuyển bày tỏ một phần ý nguyện của mình, bị từ chối làm người yêu cũng không hề gì, chị sẽ không đi cự tuyệt một người bạn đó chứ!
Còn về sau, từ từ sẽ đến.

Cô nghĩ, lúc này không thể tiếp tục nóng vội như vậy nữa, đôi khi cảm giác yêu thích phải để đối phương chậm rãi đi cảm nhận mới được.

Siêu thị ở cư xá ngày cuối tuần, ngập tràn tiếng la hét của trẻ nhỏ, tiếng quát tháo của người lớn, còn có giọng nói của mấy em gái PG mặc váy ngắn quảng cáo sản phẩm nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi.

Tóm lại, chính là một chữ ------ ồn.

Lâm Thanh Hủ phụng mệnh lão mẹ đi mua nước tương, tiện thể mua luôn đồ ăn vặt cho tuần tiếp theo khi đi làm.

Chỉ là tiếng ồn trong siêu thị ồn hết sức, cô chỉ muốn chạy nhanh đi mua xong rồi về ngay, não căng hết sức rồi.

Khu gia vị luôn được các trung lão niên hoan nghênh nhất, Lâm Thanh Hủ cẩn thận kéo chiếc xe đẩy hàng, trái né phải tránh, cuối cùng cũng chen được một vị trí nho nhỏ trong giữa rừng người.

Cô nhìn lướt qua hết các mặt hàng trên kệ, không thấy cái loại nước tương mà mẹ mình yêu cầu.

Gian nan xoay người qua bên kia, đợi người bên kia giải tán gần hết, cô mới tìm ra.

Đang tính vươn tay ra lấy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người nói chuyện ở bên cạnh, còn giống như là đang nói chuyện với cô nữa.


"Cô đừng nói là Trùng hợp vậy nữa chứ?" Một giọng nữ từ phía sau phát ra, đánh bại thanh âm tranh cãi ầm ĩ của xung quanh, thẳng đến bên tai Lâm Thanh Hủ.

Thanh âm này sao nghe quen tới như vậy cứ? Tại sao nghe giống Tống lão sư vậy? Lần trước ở thư viện, đúng thật là cô có nói với Tống lão sư Trùng hợp vậy, Tống lão sư. Đừng nói là Tống lão sư thật đó chứ?
Lâm Thanh Hủ theo bản năng xoay người lại, bị dọa tới mức lui về sau một bước, suýt nữa bị nước bọt của mình sặc chết, "Tống lão sư......!Sao chị lại ở đây?" Thành phố này cũng nhỏ thật đó.

Mình còn chưa chuẩn bị tinh thần để gặp mặt nhau nữa mà! Trong lòng nhị hóa nhảy đành đạch lên, lúng túng lấy tay níu chặt cái đầu tóc bông cải.

Tống Nhiên liếc nhìn cô một cái, nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia không vui, "Lời này hẳn là tôi hỏi cô mới đúng chứ?" Làm gì mà đi đi đến đâu cũng gặp cô ấy vậy?
Vẻ mặt Lâm Thanh Hủ vô tội.

"Em đến mua chút đồ thôi."
Thật ra thì từ lúc Tống Nhiên còn đang ở một khoảng cách chừng mười mấy mét, liền phát hiện ra Lâm Thanh Hủ, chính là do cái đầu tóc Teddy kia của Lâm Thanh Hủ quá bắt mắt rồi, cũng khiến người ta thấy khó quên thật.

Lúc ấy Tống Nhiên đã nghĩ, tại sao cô ấy lại ở đây vậy? Tại sao còn đứng ngay khu quầy gia vị nữa chứ? Cô mới không tin Lâm Thanh Hủ là cái kiểu người sẽ vào bếp, nói gì tới mua đồ gia vị? Thế nên không thể nào không hoài nghi, có phải Lâm Thanh Hủ đây là đang cố ý theo dõi mình hay không?
Lâm Thanh Hủ nhận ra Tống Nhiên đây đại khái là đang hiểu lầm mình gì đó rồi, vội vàng cầm một chai nước tương lắc lắc trước mặt Tống Nhiên, "Em đấn mua cái này."
Lâm Thanh Hủ không làm động tác này còn đỡ, Tống Nhiên cúi đầu nhìn thấy là nước tương, càng cảm thấy là Lâm Thanh Hủ đang lừa mình.

Lâm Thanh Hủ trong ấn tượng của cô, là một người rất trung thực, sẽ không nói dối, suy nghĩ thêm một chút, trong lòng không khỏi có chút tức giận.

Nhưng Tống Nhiên lại cảm thấy cơn giận của mình có chút không nói rõ được, đơn giản là cái gì cũng không nói nữa, kéo chiếc xe đây rời khỏi đó.

Trong lòng Lâm Thanh Hủ một trận oan ức cực kỳ, mình thật sự chỉ đến mua nước tương thôi mà ah ah ah ah! Tống lão sư chị đừng đi mà......!
Cô vội vàng ném chai nước tương vào trong xe đẩy, nhanh bước theo.

"Tống lão sư, mẹ em tối nay phải làm món cá, nên bảo em đến mua nước tương." Lâm Thanh Hủ cực lực giải thích.

"Cô nói chuyện đó với tôi làm gì?" Tống Nhiên mới không thèm lọt vào cái tròng này.

"Thật đó!"
Tống Nhiên không để ý đến cô, tiếp tục dạo bước một mình.

Lâm Thanh Hủ cảm thấy không cần thiết phải quấn quýt lấy cái đề tài rắc rối này nữa, chỉ biết càng tô càng đen mà thôi, không bằng nói chuyện khác đi.

Cái siêu thị này là mở trong tiếu khu, như vậy chứng tỏ nhà Tống Nhiên chắc cũng ở gần tiểu khu này rồi, thật không ngờ hai người các cô có duyên phận đến thế, nhà còn gần như vậy.

Vì thế nên đổi đề tài ngay, "Tống lão sư, nhà chị cũng ở gần khu này? Nhà em ở Tân Thành 1 khu 211 – nhà 401."
Tống Nhiên nghe cô ở một bên nói luyên thuyên đâu đâu, có cảm giác khóc không ra nước mắt, "Tôi không muốn biết nhà cô ở đâu......"

"À, vậy nhà chị ở khu nào vậy?"
"Tôi cũng không nghĩ là sẽ nói cho cô biết nhà tôi ở đâu......"
"À." Lâm Thanh Hủ liếc liếc mắt nhìn vào chiếc xe đẩy hàng của Tống Nhiên, bên trong trừ bỏ rau củ quả thì chính là trái cây, tiếp theo nói nói vài chuyện không liên quan, "Tống lão sư, chị cũng vào bếp?"
Tống Nhiên ừ một tiếng, tiếp tục lựa hoa quả, cũng không biết cái người kế bên khi nào mới chịu tránh đi chỗ khác.

Vốn cô cho rằng sau khi Lâm Thanh Hủ bị mình cự tuyệt rồi, cùng lắm thì lúc gặp mặt thì cúi đầu chào một cái mà thôi.

Không nghĩ tới, Lâm Thanh Hủ làm như đem chuyện ấy quên mất tăm vậy, vẫn thường xuyên xuất hiện ngay trước mặt mình.

Đây rốt cuộc là có ý đồ gì đây? Cô đã từ chối rồi, sẽ không đồng ý lần nữa đâu nha!
Lâm Thanh Hủ vẫn đi tò tò kế bên Tống Nhiên, Tống Nhiên cũng sẽ không dạo qua khu ăn vặt, mấy món cô muốn mua vẫn chưa mua được.

Thật vất vả lúc đi ngang qua khu khuyến mãi khoai tây chiên, Lâm Thanh Hủ vội vàng lấy mấy túi nhét vào trong xe.

Tống Nhiên liếc mắt nhìn một cái, nhịn không được nhắc nhở: "Mấy thứ này ăn ít một chút, cô xem cô gầy đến vậy."
Trong lòng Lâm Thanh Hủ nhất thời cảm thấy ấm áp lên hẳn, rất nghe lời mà đem khoai tây trả lại chỗ cũ, đây tính như là Tống Nhiên quan tâm cô sao? Tính không, tính không?
Sau khi thanh toán, Lâm Thanh Hủ tay trái cầm chai nước tương, tay phải nhanh chóng đoạt lấy cái túi mua sắm trên tay Tống Nhiên, "Tống lão sư, túi rất nặng, em cầm giúp chị nha."
Tống Nhiên không bắt bẻ, rõ ràng cô ấy đã đoạt lấy mất rồi, mới nhớ tới phải hỏi sự đồng ý của mình hay sao?
××××
Buổi chiều mẹ của Lâm Thanh Hủ gọi Lâm Mộ Tình đến nhà ăn cơm, cơm nước xong, hai vị Lâm muội muội cùng nhau thần thần bí bí tiến vào phòng Lâm nhị hóa thì thầm to nhỏ.

Lâm Thanh Hủ nói: "Cậu biết không? Mình hôm nay không ngờ lại gặp được Tống lão sư, ngay cả ông trời cũng giúp mình nữa mà!"
Lâm Mộ Tình nói: "Mình rất nhớ Tiêu Dương, muốn gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng lại sợ quấy rầy đến công việc người ta, làm sao bây giờ đây?"
Lâm Thanh Hủ lại nói: "Bây giờ đã gần biết nhà chị ấy ở đâu rồi, cậu nói mình có nên tiếp tục lấy lòng nữa không? Hay là chậm thêm chút nữa?"
Lâm Mộ Tình lại nói: "Cậu có cảm thấy đôi lúc mình rất dính người hay không? Luôn muốn biết Tiêu Dương đang làm những gì, có nhớ tới mình hay không?"
Lâm Thanh Hủ lắc lắc đầu, "Mình phải lấy được một điểm tựa cái đã, trước tiên nên nhắn cái tin nhắn tùy tiện tán dóc trước cái."
Lâm Mộ Tình gật gật đầu, "Nếu không phải Tiêu Dương, mình cũng không biết thì ra mình là kiểu dính người đến vậy, ừ......!gửi cái tin nhắn trước đã."
Hai người hoàn toàn là đang độc thoại với nhau, nhưng lại rất vi diệu mà giao lưu cực trôi chảy.

Cuối cùng còn tìm ra biện pháp giải quyết vấn đề.

Từ sau khi hai người mãi luôn cùng nhau trao đổi như vậy, có lúc để người khác nghe thấy được, thường khiến người ta lạnh cả sống lưng, luôn hoài nghi xem xung quanh có phải là đang có sự tồn tại bị lãng quên nào đó hay không.

Lâm Thanh Hủ gửi cái tin nhắn cho Tống Nhiên: Em vừa mới ăn cơm xong, mẹ em dùng nước tương em mua về nấu cá đặc biệt thơm ngon hơn, chị khi nào có thời gian cũng ghé qua ăn thử nha?
Cô vẫn nắm chặt cái di dộng sau khi gửi tin nhắn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình, tâm tình có chút phập phồng không yên khi chờ tin trả lời của Tống Nhiên, chính là đợi hết mười phút, tay với cổ đã có chút cứng ngắt, vẫn chưa thấy cái tin trả lời nào.

Có lẽ Tống lão sư đang tắm rửa? Đang xem Tivi? Chờ thêm chút đi.


Cô xoay người nhìn Lâm Mộ Tình, phát hiện Lâm Mộ Tình một mực nhấn xong lại xóa đi liên tục không ngừng.

"Đừng nói là cậu chưa gửi tin đi nữa chứ?"
Lâm Mộ Tình làm vẻ mặt đau khổ, "Mình không biết nên nói cái gì nữa......"
"Thì cậu nói......!Em nhớ Dương."
"Thụ như vậy......"
"Cái này cùng thụ hay không thụ có gì liên quan tới nhau cơ chứ! Cậu đây chỉ là bày tỏ cảm xúc của mình thôi mà."
"Mình......!vẫn là quên đi, mình về nhà rồi gửi.

Còn cậu thì sao?"
Lâm Thanh Hủ quơ quơ di động, "Còn chưa trả lời."
"Cậu là làm sao mà mà yêu Tống lão sư vậy?" Lâm Mộ Tình dựng cái gối lên đặt sau lưng mình, từ sau khi ở bên Tiêu Dương, nàng đã rất ít khi nói chuyện phiếm được với Lâm Thanh Hủ như thế, vừa lúc nương cơ hội này, đem mấy chuyện đã xảy ra gần đây ôn lại thêm lần nữa.

Làm sao mà yêu à? Lâm Thanh Hủ rơi vào trầm tư.

Bắt đầu từ lần gặp mặt đầu tiên sao? Lần gặp mặt đầu tiên, khi ánh mắt của em chạm phải ánh mắt của chị ấy, mang theo xúc cảm tốt lành nói không thành lời dưới đáy mắt khi đó.

Từ khi nghe được câu chuyện của chị ấy hay sao? Chị kể với em những từng trải của chị, vì để em rời xa chị, không nghĩ tới lại đem em kéo tới càng thêm gần hơn, em làm sao có thể bởi vì lý do này mà rời xa chị được chứ?
"Mình không nói rõ được cho lắm, chính là sắp đến mức không phải chị ấy là không được.

Còn cậu?" Lâm Mộ Tình hỏi ngược lại Lâm Mộ Tình.

Mình sao? Lâm Mộ Tình tự trong đáy lòng hỏi bản thân lại thêm một lần.

Là từ tịch mịch bắt đầu sao? Em đơn phương yêu mến Dương nhiều năm như vậy, mà bên cạnh Dương vừa lúc không có ai khác, chúng ta đều rất cô đơn, thế nên mới cần sự an ủi lẫn nhau?
Hay là bắt đầu từ tiếp xúc thân thể? Em thích Dương nở rộ dưới đầu ngón tay của em, mà Dương lại thích sự vui sướng mà em mang đến? Chúng ta cần lẫn nhau, nên mới đến gần nhau?
Thích cùng yêu chung quy vẫn là bất đồng.

"Mình nghĩ, đại khái là trước đây thích người ấy, thế nên khi gặp lại, tình cảm đó tự nhiên liền thăng hoa đi? Nhưng có đôi khi mình muốn gặp người đó, lại rất xấu hổ mà nói ra khỏi miệng." Lâm Mộ Tình thở dài một hơi.

"Hai người cậu đã quen nhau rồi, vậy hẳn là được hưởng đặc quyền hơn, là đặc quyền tùy thời gặp nhau." Lâm Thanh Hủ luôn đặc biệt minh mẫn những lúc ở trạng thái khai đạo cho Lâm Mộ Tình.

Đây đại khái là gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê đi.

"Mình nghĩ cậu nói cũng đúng." Lâm Mộ Tình yên lặng gật đầu, "Không còn sớm nữa, mình cần phải trở về thôi."

"Mình đưa cậu xuống lầu." Lâm Thanh Hủ vừa dứt lời, di động liền có tin nhắn được gửi đến.

Tống Nhiên đáp: Tính sau.

Lâm Thanh Hủ đột nhiên nở nụ cười vui vẻ.

Tính sau.

Đây là cụm từ cực kỳ qua loa nhưng cũng cực kỳ có khả năng.

Tính sau.

Cũng chính là còn tính tiếp được.

Lâm Mộ Tình nhìn vẻ mặt vui như trúng mùa kia, da gà đều nổi hết lên rồi, "Cậu vẫn nên nhanh chân trả lời cái tin nhắn kia đi, xe mình chỉ dừng dưới lầu, không sao, khỏi tiễn."
"Vậy cậu lái xe cẩn thận một xíu." Lâm nhị hòa cũng không cần khách sáo với nàng làm gì.

Sao đó liền nằm lại xuống giường tiếp tục nhắn tin.

Trên đường trở về, Lâm Mộ Tình thật sự lái rất chậm, là xe Tiêu Dương tặng, thật ra Tiêu Dương đối xử với nàng thật sự là cực kỳ cực kỳ tốt, từ sau khi có xe, nàng không cần phải đứng đón taxi dưới trời lạnh nữa, cũng có thể tùy thời đi bất cứ nơi đâu giống như vậy.

Nàng hy vọng hai người các nàng có thể giống như vậy mà ở cùng nhau thật lâu thật lâu, về phần là kéo dài bao lâu, nàng không dám nói, nhưng dù sao cũng phải là thật lâu.

Trương Tiểu Nhàn nói, có lẽ, tình yêu là bắt đầu từ hy vọng[1].

Lần đầu tiên gặp Dương, Dương đã dấy lên một tia lửa hy vọng ở trong lòng em.

Giúp em có thêm hy vọng đối với nhân sinh này, càng giúp em tăng thêm hy vọng đối với tương lai sau này.

Em khát vọng có thể được ở bên Dương......!
Em muốn mỗi ngày đều nghe được thanh âm của Dương, em muốn được ngả vào lòng Dương, em muốn cùng Dương chia sẻ những niềm vui của em, em muốn cùng Dương đồng sàng cộng chẩm.

Toàn bộ những điều này, đều là hy vọng của em.

[1] Đây là một câu trích trong quyển Tương Phùng của nữ nhà văn Trương Tiểu Nhàn – Tình yêu là bắt đầu từ đâu? Là bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên sao? Là bắt đầu từ tịch mịch sao? Là bắt đầu từ thất ý[2] sao? Là bắt đầu từ miệng sao? Là bắt đầu từ bờ vai sao? Là bắt đầu từ ác cảm lẫn nhau sao? Là bắt đầu từ thân thể sao? Có lẽ, tất cả mọi thứ trên đều không phải là một bắt đầu chân chính.

Tình yêu là bắt đầu từ hy vọng.


Lần đầu tiên gặp người, người đã dấy lên một ánh lửa hy vọng ở trong lòng em.

[2] Thất ý: vô ý, tình cờ
- --------------
Hết chương 54.

Madpuff: Cuối cùng cũng bước vào kỳ nghỉ Tết (*ゝ∀・)v.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK