• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngay lúc cả đám người ở trong phòng khách chơi đến quên hết cả trời trăng, đột nhiên có người đến gõ cửa.
Vương Thiến Thiến vô ý vô tứ chạy tới hỏi: "Ai đó?"
Ngoài cửa: "Tôi ở kế bên."
Hướng Nghiên vội vàng nhắc mọi người giảm âm lượng lại, cho rằng làm ồn đến nhà kế bên nên qua đây phàn nàn.

Vương Thiến Thiến vừa mở cửa ra, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mập mạp, mặc áo chemise quần tây đóng thùng rất chuẩn mực, ông vừa nhìn thấy trong phòng có nhiều mỹ nữ như vậy, bỗng nhiên có chút câu nệ.

"À......!có chuyện gì không?"
Người đàn ông lúc này mới nhớ tới cuối cùng bản thân đến để làm cái gì, ông cười ha hả, nói: "Tôi vừa mua nhà bên định chuẩn bị trang trí, vì thế nên muốn nhìn xem bên cô trang trí như thé nào, để tham khảo, tham khảo."
Dưới tình huống thông thường, Vương Thiến Thiến nhất định sẽ không dễ dàng gì cho người lạ bước vào nhà, cô thăm dò liếc mắt liếc nhìn qua nhà bên đúng là có mở cửa ra thật, hơn nữa tiểu khu này hệ thống an toàn khá tốt, người ngoài sẽ không dễ dàng bước vào được, vì vậy cũng không hoài nghi thân phận của người đàn ông trung niên này.

Lui một bước mà nói, giả sử ông ta thật là người xấu, mấy mạng trong phòng đánh không lại một người à?
"Vào đi." Vương Thiến Thiến cùng Hướng Nghiên trao đổi ánh mắt với nhau rồi mới quay sang nói với người đàn ông này.

Người này cười nói cảm ơn, vẫn còn rất câu nệ, đứng ở cửa trước chứ không dám bước sâu vào bên trong.

Vương Thiến Thiến lại vô cùng khách sáo mà lấy đôi dép ra cho ông, "Bước vào xem đi, đứng ở đó sao thấy được gì.

Nhà chúng tôi là kiểu năm nay thịnh hành nhất, ông cứ tham khảo xem sao? À đúng rồi, nhà thiết kế còn ở đây này, nếu ông thấy ổn, tôi nhờ cô ấy giảm năm phần trăm cho ông." Vương Thiến Thiến chỉ chỉ Lâm Thanh Hủ, nói đến vô cùng hào sảng, giống như cái chuyện có giảm hay không đều do cô quyết vậy.

Người đàn ông cười cười gật đầu với Lâm Thanh Hủ, có vẻ càng thêm khách sáo mà vẫn không bước chân vào, chỉ cau mày nói: "Kết cấu của nhà tôi cùng nhà cô vẫn là có chút không giống nhau, nhìn như vậy đúng thật là không nhìn ra được gì cả, không biết các cô có thể qua bên nhà giúp tôi nhìn xem xem được hay không?"
Nhị hóa thấy có khách hàng dâng tới cửa, tự nhiên nghiêm túc lên, có thể ở trong tiểu khu này thì tất nhiên cũng là khách hàng tiềm năng cao rồi.

"Đi, tôi qua nhìn hộ ông."
Người đàn ông này nói tiếp: "Đúng rồi, nhà này là tôi muốn tặng cho bạn gái mình, có thể nhờ thêm vài người đến cùng tham khảo được hay không? Tôi muốn nghe thêm một chút ý kiến."
Người này nói đến vô cùng thành khẩn, đến nỗi ngay cả Tống Nhiên cũng tỏ vẻ đồng ý đi cùng.

Lâm Mộ Tình thấy Tống Nhiên cũng đi theo, liền đồng ý đi cùng.


Vương Thiến Thiến cũng đi qua nhìn nhìn, nhà kế bên chỉ là một căn phòng trống không, ngay cả một đồ vật cũng không có, người đàn ông từ góc tường cầm cái máy tính bảng lên, mở một số hình ảnh cho mọi người cùng xem qua.

"Những ảnh này đều là ảnh mà tôi tìm trên mạng, các cô giúp tôi nhìn xem xem, món nào thích hợp cho cô gái khoảng tầm hai mươi tuổi hơn......!tựa như độ tuổi các cô như vậy khi lựa chọn."
Trong lòng Vương Thiến Thiến không khỏi nhổ nước bọt, quý ngài lớn tuổi đến thế rồi, tìm một bạn gái tuổi hai mươi......!khẳng định không phải làm con gái nuôi?
Lúc Lâm Thanh Hủ nhìn thấy những ảnh này không khỏi âm thầm tán thưởng, mắt thẩm mỹ của ông chú này không tệ nha! Những thứ này so với bản vẽ cô cho Vương Thiến Thiến cũng không khác biệt nhiều lắm.

"Cái nào được hơn?" Người đàn ông đứng cạnh Lâm Mộ Tình hỏi.

Lâm Mộ Tình giật mình, nói: "Tôi không phải chuyên nghiệp, mấy cái này ông nên hỏi người trong nghề chứ.".

truyện xuyên nhanh
Lâm Thanh Hủ nói: "Cái chính là sở thích cá nhân của cậu thôi."
Người đàn ông ừ một tiếng, lại nói với Lâm Mộ Tình: "Vậy cô giúp tôi nhìn xem bố cục cùng cách phối màu nào đẹp hơn đi, tôi đó, là quà tặng tôi len lén mua tặng bạn gái, vì thế nên không thể kéo cô ấy đến xem được, tôi muốn chờ trang trí hoàn tất xong rồi mới bật mí cho cô ấy biết.

Vì vậy nên muốn nghe thêm một số ý kiến khác nhau, làm phiền các cô."
Mấy người vội vàng nói không phiền gì cả.

Vương Thiến Thiến đối với mấy chuyện nội thất này cũng không có khái niệm gì, xoay người quay về nhà.

"Ông chú cách vách còn rất lãng mạn đó nha, mua một căn nhà tặng bạn gái còn phải tiến hành trong bí mật, nói là muốn tạo niềm vui bất ngờ, thú vị thật." Vừa bước vào cửa là cô liền ồn ào bên tai Hướng Nghiên.

Thế nhưng Hướng Nghiên lại hoàn toàn không có nghe được mấy lời này của cô, nàng cau mày không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

"Nghĩ gì vậy?"
"Em đợi chút đi." Hướng Nghiên liếc mắt trừng cô một cái, lại quay người nhìn về phía Tiêu Dương, nói: "Tiêu tổng, em có cảm giác thấy......!người đàn ông khi nãy có chút quen mắt hay không?"
Tiêu Dương dời tầm mắt từ Tivi sang, vội vàng ra hiệu suỵt cho Hướng Nghiên.

Không ngờ trí nhớ của Hướng Nghiên lại tốt đến như vậy.

Hướng Nghiên giật mình gật gật đầu, nhịn không được lại cười rộ lên.

Vị đại thúc kia là một quản lý lắp đặt nhỏ, lúc trước đến công ty giải quyết các khoản chi phí, có gặp qua rồi.

Vương Thiến Thiến nhìn cái biểu cảm quái lạ của hai người này, đảo đảo con mắt, cũng đóa ra tám chín phần rồi.

Cái gì mà ông chú mua tặng bạn gái, tám phần là Tiêu Dương lén mua muốn tặng cho Lâm Mộ Tình rồi đi?
Ở một đầu khác của salon, Lý công tử cùng Nhất Văn vẫn còn rất bình thản mà ngồi đánh poker, dường như đã biết mọi chuyện từ sớm rồi.


Vương Thiến Thiến ngứa miệng muốn hỏi, đột nhiên Tiêu Dương lại đứng dậy đi tới trước mặt cô, nhét một món gì đó vào trong tay cô, "Vương Thiến Thiến, cô có thể giữ bí mật giúp tôi được không?"
Bàn tay Vương Thiến Thiến siết chặt thành nắm đấm, trong lòng bàn tay chính là một chiếc chìa khóa.

Cô gật đầu.

"Được, nếu có một ngày......!tôi với Lâm Mộ Tình thật sự không cách nào quay về với nhau được nữa, cô giúp tôi giao cho em ấy."
Vương Thiến Thiến có chút ngạc nhiên, kế hoạch của cô với Lý công tử còn chưa tiến hành xong, Tiêu Dương làm gì mà đã mất niềm tin rồi? Có điều cũng không thể nghĩ như vậy, có lẽ ý của Tiêu Dương là nếu hai người họ có thể quay về với nhau, Tiêu Dương sẽ đích thân nói cho Lâm Mộ Tình biết, bây giờ gửi chìa khóa ở chỗ mình, chỉ là nhờ mình giúp cô ấy giữ lấy cái bí mật này trước mà thôi.

Cô chưa kịp suy nghĩ xong, cả nhóm người Lâm Mộ Tình đã quay về, cô lặng lẽ đem cái chìa khóa kia bỏ vào trong túi quần, im lặng không hề đề cập đến chuyện nhà kế bên.

Ồn ào cả một buổi chiều, đến mười hai giờ khuya, kịch bản cho trận của Lý công tử cùng Vương Thiến Thiến cùng nhau bày ra, tuyên bố thất bại triệt để.

Trong kịch bản viết:
Cảnh thứ nhất: Uống rượu, mọi người cùng nhau xúc tiến cuộc trò chuyện, vì hai người tạo cơ hội.

Cảnh thứ hai: Uống rượu, toàn bộ giả say, vì hai người tạo cơ hội.

Cảnh thứ ba: Uống rượu, đơn độc ở cùng nhau, đẩy ngã (mặt sau còn chèn cái p/s)
......!
Tất cả các cảnh đều chứa cùng một tình huống ------ uống rượu.

Thế nhưng ngay từ đầu đã lệch khỏi quỹ đạo kế hoạch của các cô, Lâm Mộ Tình nói hôm sau có lớp, sống chết cũng không chịu uống, sau đó bắt đầu xúc tiến cuộc trò chuyện, Tiêu Dương lại không muốn tham gia, chỉ là ngồi một bên uống rượu giải sầu.

Lâm nhị hóa dựa theo thời gian nghỉ ngơi của Tống Nhiên, chưa đến mười hai giờ hai người liền vào phòng (dành cho) khách ngủ.

Cuối cùng đến lúc mà tất cả những người khác đền uống đến hơi chuếnh choáng chuẩn bị đi nghỉ ngơi, Tiêu Dương cũng đã say mất rồi.

Lúc ấy trong đầu của Lý công tử cùng Vương Thiến Thiến liền xuất hiện một hình ảnh, chính là cuốn kịch bản bị xé thành hai nửa.

Vương Thiến Thiến cũng chịu không nổi nữa, ngoan ngoãn quay về phòng cùng Hướng Nghiên.

Lý công tử cùng Nhất Văn lại bị cú điện thoại từ hội quán gọi trở về, thật ra thì chỉ gọi một mình Nhất Văn mà thôi, bởi vì là do Triệu tỷ kia lại đến, thế nhưng Lý công tử lại lo lắng cho Nhất Văn một mình quay về.

Vì thế mà, trong phòng khách chỉ còn hai người Lâm Mộ Tình cùng Tiêu Dương mà thôi.

Mặc dù Lâm Mộ Tình không uống một giọt rượu nào, thế nhưng cuối cùng vẫn có được một cơ hội để cả hai người ở cùng với nhau.

Có điều, chỉ là thần trí của Tiêu Dương không được tỉnh táo mà thôi.


Trong phòng khách chỉ có một ánh đèn mờ ảo từ cây đèn sàn, Tiêu Dương vẫn đang tự rót tự uống, mái tóc che cả tầm mắt, dường như chứa đựng vô vàn nỗi cô đơn.

Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Mộ Tình, ánh mắt mông lung vô cự khiến trái tim Lâm Mộ Tình như bị thắt chặt lại.

Tiêu Dương chính là người như vậy, những lúc cô chăm chú nhìn một người nào đó, thường khiến trái tim đối phương đập loạn nhịp theo ánh nhìn đó.

Lâm Mộ Tình nhớ lại năm ngoái, đại khái cũng gần khoảng thời gian này, trong quán bar của khu du lịch kia, một Tiêu Dương yêu mị như thế này, một Tiêu Dương khiến bất cứ ai cũng không thể chuyển dời tầm mắt như vậy, hết thảy đều như chuyện vừa mới xảy ra của ngày hôm qua vậy.

Nàng nhìn Tiêu Dương, luôn cảm thấy giây tiếp theo Tiêu Dương sẽ bước tới gần mình ngay, có thể cũng sẽ là lớn mật mà nâng cằm mình lên, hỏi: "Đêm nay theo tôi được không?" Đến lúc đó thì làm thế nào để cự tuyệt đây chứ?
Thế nhưng Tiêu Dương không làm như vậy, thậm chí còn không bước qua, chỉ là ngồi xa xa ở đó, nhìn.

Sâu trong đáy lòng Lâm Mộ Tình sinh ra một loại cảm xúc khó hiểu, tựa như là mất mát, lại càng giống nỗi đau xuất phát từ tim nhiều hơn.

Hai người im lặng ngồi đối mặt cùng nhau, không ai nói một lời, cuối cùng Tiêu Dương là người ngủ trước, Lâm Mộ Tình thở dài một hơi, tìm một tấm chăn đắp lên cho cô.

"Không quay về được nữa......" Tiêu Dương nói mớ.

Cái mũi Lâm Mộ Tình chua xót, im lặng quay người để giọt nước mắt rơi xuống.

Chưa từng nghĩ đến, khoảnh khắc chính tai nghe được sự buông bỏ của Tiêu Dương, con tim của bản thân lại còn đau hơn cả lúc mình nói lời chia tay khi ấy.

Tiêu Dương, tạm biệt......!
××××
Tiêu Dương vẫn bề bộn nhiều việc như cũ, thậm chí còn bận hơn cả lúc trước.

Dường như muốn thông qua sự bận rộn này, để ép buộc bản thân mình quên đi sự thật là cô đã đánh mất Lâm Mộ Tình rồi, những người xung quanh đều rất ăn ý mà không ai nhắc tới chuyện này, tất cả đều như quay về một năm trước vậy, không có cuộc gặp gỡ ấy, không có những khúc mắt ấy.

Cô vẫn là Tiêu Dương.

Là phó tổng Tiêu Dương của kiến trúc Dương Trình.

Thế nhưng trong công việc vẫn luôn xuất hiện một số những vấn đề nho nhỏ, khiến cô rất phiền não, tính tình cũng càng ngày càng xấu thêm.

Cuối cùng, mọi người không còn gặp được một Tiêu phó tổng không hình tượng, thường hay đùa giỡn với nhân viên nữa trong công ty kia nữa.

"Tiêu tổng, về phía Áo Duy......" Trong cuộc họp, quản lý bên phòng kinh doanh lên tiếng thăm dò.

Tiêu Dương ngập ngừng một tí, mới nói: "Về phía Áo Duy, tôi sẽ theo dõi, điều quan trọng bây giờ chính là làm tốt bảng giá dự án đấu thầu, các bộ phận khác cũng nên tích cực hỗ trợ."

Cô lại thất thần trong cuộc họp nữa rồi.

Căn nhà đang được trang trí kia, toàn bộ đều tiến hành dựa theo ý thích của Lâm Mộ Tình, đáng tiếc giấc mộng có cả hai người cùng vào ở kia đại khái sẽ không thể nào thực hiện được nữa.

Toàn bộ quản lý của các bộ phận khác đều gật đầu đồng thuận.

Tiêu Dương nhìn thoáng qua vị trí để trống kia, đó vốn là vị trí của ba cô, một buổi họp quan trọng như vậy mà ông ấy cũng không đến dự?
Vì thế mới hỏi thành lời: "Kiến trúc sư Tiêu hôm nay lại không đến sao?"
Bộ phận quản lý kỹ thuật xấu hổ gật gật đầu, dù sao ba Tiêu tổng cũng là kiến trúc sư chính.

Tiêu Dương không khỏi nhíu mày, cô tuy là bình thường nhìn ba mình rất không vừa mắt, nhưng không thể không thừa nhận, những năm gần đây, là vì có ông giữ lấy Dương Trình, Dương Trình mới có thể càng làm càng lớn mạnh.

Lấy phương pháp thiết kế cùng trình độ kỹ thuật, trong ngành vẫn luôn giữ được tiếng tăm, có thể nói, ông chính là bảng hiệu sống của Dương Trình.

Tiêu Dương nghĩ thầm, nói: "Hạng mục này thêm tên kiến trúc sư Lý vào đi." Tiêu Dương không biết vì lý do gì mà Tiêu Hãn lại mất tích vô duyên vô cớ, thư ký đã cố gắng gọi điện cho ông, nhưng vẫn không chuyển máy được.

Ngay cả một lời giải thích cũng không có, đột nhiên như thể bốc hơi khỏi cái thế gian này vậy, đây không phải là tác phong từ trước tới nay của ông tí nào cả.

Những người đang ngồi nghe Tiêu Dương nói như vậy, đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay cả Dương Tử An cũng có chút không đồng ý, nói: "Bằng không thì chờ thêm hai ngày nữa đi."
Tiêu Dương lại không đồng ý, cô nói: "Chúng ta mỗi ngày chậm trễ một giây một phút chính là tăng thêm một phần cơ hội cho đối thủ cạnh tranh, kiến trúc sư Lý đã đi theo kiến trúc sư Tiêu nhiều năm rồi, em cảm thấy kiến trúc sư Lý có thể đảm nhiệm được."
Dương Tử An nhíu nhíu mày, nói: "Không phải là anh nghi ngờ năng lực của kiến trúc sư Lý, chỉ là cái hạng mục khái phá của Áo Duy lúc này, là hợp tác với chính phủ, em cũng biết bọn họ chú trọng nhất là mặt mũi."
"Tiêu tổng......" Kiến trúc sư Lý mở miệng từ chối uyển chuyển: "Rất cảm kích sự tín nhiệm của Tiêu tổng đối với tôi, mặc dù tôi đã theo bên người sư phụ nhiều năm đến như vậy rồi, nhưng có rất nhiều mặt vẫn cảm thấy chưa đủ sức, dự án đấu thầu này lại quan trọng đến như vậy, tôi thật sự sợ bản thân không đảm nhiệm được."
Tiêu Dương không muốn tiếp tục đợi thêm nữa, đem khoảng thời gian lãng phí kia đợi Tiêu Hãn xuất hiện, không bằng cho người trẻ một cơ hội, huống chi, Tiêu Hãn trước khi đi ngay cả một câu thông báo trước cũng không có, cô cũng không muốn chờ thêm tí nào nữa.

"Cứ quyết định như vậy đi, tất cả trở về chuẩn bị đi." Không cho người khác có thêm cơ hội nghi vấn gì hết, Tiêu Dương đã tỏ ý với biểu ca rằng có thể kết thúc cuộc họp này được rồi.

Dương Tử An cũng không phản đối nữa, lời Tiêu Dương nói cũng không phải là không có cái lý của nó, bây giờ căn bản là tìm không ra thân ảnh của dượng, tiếp tục chờ đợi tuyệt đối không phải là biện pháp tốt nhất, kiến trúc sư Lý học được bao nhiêu công phu từ ông, chỉ hy vọng sau khi có được bản thiết kế thì có thể lấy được sự thưởng thức từ phía nhà đầu tư đi, thế nhưng biện pháp tốt nhất vẫn phải tìm dượng về trước nhất.

Dương Tử An ngẩng đầu, nói: "Tan họp thôi." Anh còn phải nghĩ cách cùng người bạn bên nhà thầu tìm hiểu tình huống cụ thể.

Nói đến cái tin tức này, bọn họ cũng chỉ là vừa mới biết được mà thôi, mặc dù vẫn chưa chính thức công khai ra, thế nhưng cơ bản thì đó chính là ván đã đóng thuyền, là hạng mục phát triển mà chính phủ nhất định phải tiến hành.

Khu đất mới khai phá ở Cao Tân của Áo Duy mới nằm trên bảng kế hoạch mà thôi, dự định xây dựng một chuỗi gồm khách sạn, trung tâm thương mại, khu vui chơi, văn phòng, dân cư hoàn toàn là một khu thương mại khép kín.

Phối hợp với cả khái niệm khởi động khu quy hoạch thành phố mới của chính phủ, nghe nói trong khu nội thành sắp tới đó ít nhất cũng có một khu trường đại học, hai ngôi trường trung học trọng điểm cũng chuẩn bị dời sang thành phố mới.

vì thế nên khi Áo Duy chụp được miếng bánh này, chính là nhìn thẳng vào cơ hội làm ăn trong tương lai gần nhất của nó.

Lần này là sự hợp tác giữa chính phủ cùng Áo Duy, mặt khác lại theo hướng công khai đấu thầu trong toàn ngành, vì thế nên mặc dù Dương Trình đứng nhất nhì trong thành phố, nhưng áp lực cũng không nhỏ, nhất là hiện nay kiến trúc sư chính lại không rõ tung tích, thật là tiền cảnh kham ưu [1] mà.


[1] Tiền cảnh kham ưu: tương lai mù mịt, bất định
Quản lý của các bộ phận lần lượt rời khỏi phòng họp, lúc Tiêu Dương đi ngang qua Hướng Nghiên thì dừng lại một chút.

Xét về quan hệ, Liêu Kiệt, tổng giám đốc Áo Duy cùng Hướng Nghiên cũng khá thân, chuyện này có cần Hướng Nghiên đi hỗ trợ một chút không đây? Tiêu Dương có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.

- --------------
Hết chương 85..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK