Thiên Bình ra khỏi cổng trường Đại học Truyền thông & Ngôn ngữ bằng những bước chân dài và dứt khoát. Anh không muốn Bảo Bình phải đợi.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau khiến anh phải dừng lại.
"Thiên Bình!"
"Nhân Mã? Cự Giải? Trùng hợp quá, các cậu thi xong chung giờ với tớ luôn á?"
Khuôn mặt đang tươi cười của Nhân Mã đột nhiên đanh lại:
"Thiên Bình, hôm nay bọn này ngồi cùng giảng đường với cậu, ngay sau lưng cậu mà cậu không biết à?"
Hóa ra là trùng môn học nên thi cũng thi chung. Thiên Bình nhất thời không biết nên trả lời sao, chỉ cười giả lả:
"Tớ tập trung làm bài nên không để ý, xin lỗi hai cậu nhé!"
Nhân Mã nghe thế liền cười gian:
"Cậu thì chắc chỉ để ý đến Bảo Bình thôi."
Thiên Bình nghẹn họng. Sao Nhân Mã lại nói vậy. Anh đỏ mặt, lúng túng đáp:
"Cậu nói gì kì vậy?"
"Kì gì mà kì?" Nhân Mã cười rực rỡ mà sao Thiên Bình có cảm giác sống lưng lạnh toát "Thiên Bình à, ai mà không biết cậu sau giờ thi này lại đáp xe buýt ra trường cao trung Arise. Lúc đầu tớ không biết nhà cậu nên tưởng việc cậu lên tuyến buýt khác tớ là chuyện bình thường. Bây giờ, nhà hai tụi mình cũng san sát nhau thôi. Cho nên là..."
Thiên Bình dở nhất là phải chịu mấy màn tra tấn kiểu này. Da mặt anh, cơ bản là không dày mấy. Nghe Nhân Mã nói một tràn, anh nhắm mắt bịt tai xua tay trông vô cùng mất hình tượng:
"Thôi, được rồi, tớ biết cậu là siêu thán tử không thua gì Sherlock Homlmes của Conan Doyle rồi."
Nhân Mã cười hì hì, không ngờ sức chịu đựng của Thiên Bình lại kém đến vậy. Nhưng đó chỉ mới là màn mở đầu vòng vo tam quốc đúng chất dân Văn, câu chốt hạ mới chính là một đao kết liễu mạng người.
"Lâm Thiên Bình, không phải là cậu thích Bảo Bình đấy chứ?"
Thiên Bình toát mồ hôi, lắc đầu lia lịa. Nhân Mã sờ cằm như có một bộ râu ở đó, nét mặt đăm chiêu suy nghĩ:
"Không thể nào, Bảo Bình nói với tớ là cậu thích Song Ngư cơ mà..."
Nghe xong Thiên Bình suýt chút nữa thì ngất xỉu ngay trước cổng trường. Bảo Bình ơi là Bảo Bình, tuy em thân thiện, hoạt bát, thích tán gẫu, chuyện phiếm cùng bạn bè nhưng cũng phải ý tứ giữ lại chút bí mật chứ. Miệng em như loa phát thanh ngoài Xa Cảng thì mặt anh biết phải giấu mặt vào đâu đây?
Mặt Thiên Bình nóng ran, nhất là khi thấy Cự Giải vốn hiền lành còn đang tủm tỉm cười kế bên nữa.
"E hèm! Sắp trễ xe buýt rồi. Thật không phải phép nhưng tớ buộc phải đi ngay bây giờ."
Nhân Mã gật gù, mỉm cười vẫy vẫy tay chào như hoa hậu thân thiện. Thiên Bình đã đi một đoạn xa còn nghe tiếng cô nàng gọi với theo làm anh chỉ muốn co giò bỏ chạy.
"Cho tớ gửi lời hỏi thăm Bảo Bình. Nếu tối nay có thời gian cậu đưa em ấy ghé quán nhé!"
Thiên Bình đứng ở trạm xe buýt, nhịp nhịp chân chp đỡ chán, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên ngắm dòng xe cộ qua lại tấp nập.
Nghĩ đến cuộc gặp gỡ vừa rồi, anh không khỏi cảm thấy lo sợ. Chuyện anh thích Song Ngư, Nhân Mã đã biết, như vậy chắc hẳn nguyên đám con gái chơi chung với nhau bao gồm Kim Ngưu, Sư Tử cũng biết. Anh toát mồ hôi, chẳng rõ khi tán chuyện với nhau, họ có biết ý giữ kín với Song Ngư không nữa.
Thiên Bình thầm thở dài. Nhưng nhớ đến môn thi cuối kỳ vừa rồi làm bài không tệ, anh lập tức khôi phục lại tinh thần. Chắc không có chuyện gì xảy ra nữa đâu nhỉ.
Nhưng chiên tinh học đã cho biết, hôm nay sao quả tạ chiếu thẳng Thiên Bình. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, anh vừa thở phào vì đã thoát khỏi màn truy hỏi của Nhân Mã, giờ gặp phải người mà bản thân không bao giờ nghĩ sẽ có cơ hội diện kiến, ít nhất là trong khoảng thời gian này.
Đó là khi anh ngước lên nhìn về phía bên kia đường lần thứ mười. Một người phụ nữ đã lớn tuổi với mái tóc xanh đen búi cao, khuôn mặt với nét đẹp nhẹ nhàng nhưng đôi mắt lại vương một nỗi bi thương không thể nói thành lời. Anh không sao khiến bản thân chuyển dời tâm trí khỏi người phụ nữ ấy được, vì anh phát hiện ra, người phụ nữ ấy chính xác là đang nhìn mình.
Trong lúc Thiên Bình còn đang bối rối thì người phụ nữ đã nhanh chóng sang đường. Anh nhủ thầm: Chắc không phải là tìm mình đâu nhỉ? Chắc là không phải tìm mình đâu nhỉ? Chắc là...
"Xin chào!" Cho đến khi nhận ra thì người phụ nữ đã tới trước mặt anh từ bao giờ "Có thể phiền cậu vài phút không?"
Thiên Bình ngó quanh quất, sau khi biết chính xác người phụ nữ đang nói chuyện với mình thì mới mỉm cười gượng gạo. Người ta lịch sự với mình thế mà mình đáp lại bằng câu "Xin lỗi, chúng ta có quen nhau à?" thì hình như không được phải phép lắm. Thật ra... nếu nhìn kĩ thì trông cũng hơi quen quen.
"Tôi vẫn chưa giới thiệu, tôi là Tiêu Viện Viện..."
Từ xa, một chiếc xe buýt màu xanh lam pha tím nổi bật đang từ từ tiến lại gần trạm. Thiên Bình tiến thoái lưỡng nan không biết nên làm thế nào thì câu nói tiếp theo của người phụ nữ đã khiến anh hạ quyết tâm nói chuyện xong rồi ngồi taxi đến trường cao trung Arise.
"Tôi là mẹ của Tô Bảo Bình."
Quán cafe gần trường Đại học Truyền thông & Ngôn ngữ, không gian sáng sủa, yên tĩnh, rất thích hợp để sinh viên ghé qua ôn tập hoặc nghỉ ngơi sau những giờ học căng thẳng. Nhưng hiện giờ hầu hết sinh viên đã hoàn thành môn cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ rồi nên quán khá vắng, chỉ có vài người ngồi nói chuyện khe khẽ với nhau. Thiên Bình và Viện Viện là một trong số đó.
Bây giờ thì anh đã biết Viện Viện trông hơi quen quen ở chỗ nào rồi. Vì là mẹ của Bảo Bình nên dù cô có kể cho anh nghe rằng mình có ngoại hình giống ba hơn nhưng vẫn không tránh khỏi một vài đường nét trên khuôn mặt na ná với người phụ nữ ngồi đối diện anh đây. Viện Viện mở lời, vẻ mặt áy náy:
"Hình như cậu định đi đâu đó phải không? Xin lỗi nhé, lại làm lỡ mất chuyến buýt của cậu."
Thiên Bình mỉm cười lịch sự:
"Không sao ạ, là bác có chuyện muốn nói với cháu mà. Xong việc, cháu sẽ bắt taxi."
"A... Vậy tôi sẽ gửi lại tiền taxi cho cậu."
Thiên Bình xua tay, khách sáo từ chối. Viện Viện đột nhiên thở dài:
"Cậu đừng ngại, vì số tiền đến trường cao trung Arise chẳng đáng là bao so với việc cậu đã giúp tôi chăm sóc con gái bấy lâu nay."
"..."
Chết rồi, không lẽ đúng như lời Nhân Mã nói, chuyện anh ngày nào học xong cũng ngồi xe buýt đến trường cao trung Arise khoảng thời gian gần đây ai cũng biết?
Thiên Bình cười khan hai tiếng, nhấp một ngụm trà atiso như để che dấu đi sự lúng túng, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
"Cậu Lâm Thiên Bình, đừng ngại. Hôm nay tôi đến không phải để tra khảo việc cậu đưa Bảo Bình về nhà sống hay gì." Viện Viện mỉm cười, nhưng sao như ẩn giấu bên trong lại là một nỗi buồn thăm thẳm "Nhưng là để gửi đến cậu lời cảm ơn và xin lỗi."
Tiếng chim cảnh lích chích trong khuôn viên rộng rãi của quán cafe. Thiên Bình trầm mặc nghe từng lời nói của Viện Viện chảy vào tai:
"Hôm đó, tinh thần của tôi không được tỉnh táo nên đã gây nên chuyện thất lễ ở trường học. Thật sự... hôm ấy tôi không chế ngự được bản thân, chắc là Bảo Bình đã buồn và khóc nhiều lắm."
Viện Viện cắn chặt môi dưới, giọng nói đã có phần thổn thức:
"Hôm ấy, không biết gọi là may mắn hay đại xui, tôi gặp lại người đã hại tôi trong đại nhạc hội giao lưu năm ấy, cô ta cảnh cáo tôi, rằng mối thù của cô ta với tôi sẽ không dừng lại ở việc tôi phải chấm dứt sự nghiệp biểu diễn piano của mình. Mặc dù cô ta không nói gì, nhưng linh tính của một người mẹ mách bảo tôi, Bảo Bình sắp gặp nạn. Chính vì thế... Chính vì thế... cho nên tôi mới kích động..."
Viện Viện chưa nói xong đã thấy một vật màu trắng mềm mại được đưa ra trước mặt mình. Đối diện là khuôn mặt lo lắng của Thiên Bình. Viện Viện chăm chú ngắm nhìn. Trên khuôn mặt đẹp trai ngời ngời kia cùng ánh mắt bình lặng ấy khiến người ta không khỏi thấy muốn tin tưởng, dựa dẫm. Viện Viện cầm lấy khăn giấy lau nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã trào ra khỏi khóe mi.
"Cảm ơn cậu, Lâm Thiên Bình, thật sự tôi đã không lầm khi tin tưởng cậu."
"Sao..." Lúc bấy giờ anh mới có can đảm mở miệng hỏi "Sao bác lại biết ạ?"
Viện Viện cười nhẹ:
"Làm mẹ sao lại có thể yên lòng khi thấy con gái không quay về nhà chứ? Mấy ngày sau khi bình tâm lại, tôi chờ Bảo Bình tan học ở cổng trường cao trung Arise thì thấy con bé đang tung tăng vui vẻ bên cạnh cậu."
Thiên Bình thoáng đỏ mặt vì cách dùng từ của Viện Viện.
"Tôi đã gọi một chiếc taxi theo hai người về nhà cậu." Viện Viện cũng cảm thấy hành động của mình không được lịch sự lắm, bất giác cúi mặt xuống "Ừm... Nếu Bảo Bình có thể hạnh phúc trong một ngôi nhà như vậy, tôi cũng yên lòng được bao nhiêu."
Thiên Bình xấu hổ nhớ về cảnh tượng những lần anh dẫn Bảo Bình về, bao giờ mẹ anh cũng sà ra niềm nở chào đón như khách quý ngàn năm mới thấy xuất hiện.
Vậy ra... Viện Viện rất quan tâm đến con gái. Tuy chỉ qua lời kể của Bảo Bình nhưng anh quả nhiên đã không nhìn lầm người phụ nữ này.
"Tôi chỉ muốn gửi đến cậu lời cảm ơn chân thành vì đã ở bên Bảo Bình, cho con bé cảm nhận được thế nào là hạnh phúc đích thực. Và xin lỗi cậu vì đã không làm tròn trách nhiệm của người mẹ, để phiền cậu phải thay tôi chăm sóc Bảo Bình."
Thiên Bình buồn bã nhìn Viện Viện đang cúi đầu thật sâu.
"Tô phu nhân, thật ra, người nên nhận được lời xin lỗi không phải là cháu. Cháu... Việc có Bảo Bình ở bên, cháu rất vui, cháu không cảm thấy phiền chút nào đâu ạ. Nhưng... có điều, cháu nghĩ người đáng để phu nhân xin lỗi hơn cháu chính là... Bảo Bình đấy ạ."
Viện Viện ngẩng đầu lên.
"Hơn nữa, mặc dù Bảo Bình cũng rất vui khi ở nhà cháu nhưng, niềm hạnh phúc đích thực của Bảo Bình, chính là ở bên gia đình, vui vẻ và an nhiên như xưa."
Đôi tay của Viện Viện run run.
"Thật sao?"
Thiên Bình gật đầu, ánh mắt kiên định. Một lúc sau, Viện Viện mới nói tiếp, giọng thoáng buồn.
"Nhưng tôi đã không thể chơi piano như xưa, không thể mang lại cho Bảo Bình những giai điệu vui tươi, để con bé có thể vô tư ca hát."
Thiên Bình cầm ly atiso, hơi nghiêng để chất lỏng màu vàng cam đẹp mắt sóng sánh như chực đổ. Anh mỉm cười, nụ cười được mặt trời chiếu vào như càng rực rỡ hơn bao giờ hết.
"Tô phu nhân, Bảo Bình cũng đâu còn như xưa. Bảo Bình bây giờ biết chơi nhạc. Không chỉ thế, cháu tin chắc Bảo Bình chính là một pianist rất xuất sắc không thua kém gì phu nhân."
Viện Viện như bừng tỉnh, trái tim cũng đập gấp gáp hơn trong lồng ngực.
_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_
Buổi chiều, trời nhuộm sắc cam. Song Ngư và Bảo Bình lững thững bước đi trong sân trường rộng lớn, tiếng cười đùa vui vẻ hòa lẫn vào nhau, vang vọng trong không gian. Hai cô gái đang nói về những dự định, ước mơ trong tương lai. Âm thanh vô tình lọt vào tai người thầy giáo nào đó.
"Không ngờ các em cũng có ngày lấy chuyện học hành đem ra làm đề tài nói chuyện."
Song Ngư nhìn thấy nụ cười của Ma Kết thì không giữ được bình tĩnh, nhiệt độ trong cơ thể bắt đầu tăng vọt. Chỉ có Bảo Bình là thè lưỡi:
"Tụi em đang nói về những dự định, ước mơ của tụi em trong tương lai, chưa có chữ nào liên quan đến mấy công thức Toán, Lý, Hóa của thầy đâu."
Ma Kết rất bình thản đáp trả:
"Một người không học hành đàng hoàng nhất định sẽ không có tương lai."
Bảo Bình bất bình ngậm miệng lại, trong lòng tự nhủ mình phải tôn sư trọng đạo, phải tôn sư trọng đạo, phải ăn ở tốt thì sau này mới lấy chồng được.
Nghĩ tới lấy chồng, trong đầu Bảo Bình không hiểu tại sao lại thoáng qua nụ cười đẹp đẽ của Thiên Bình. Toi rồi! Si mê đến độ chưa tốt nghiệp đã muốn gả cho người ta rồi sao? Ấy, cũng không được, người ta còn chưa thích mình cơ mà, có mà gả bằng niềm tin. Bảo Bình nhìn lại tình cảnh lúc bấy giờ của mình mà không khỏi thở dài.
Đột nhiên, thân ảnh cao ráo quen thuộc đập vào mắt cô. Ánh hoàng hôn phủ trọn người anh thành một cái bóng, nhưng cô vẫn nhận ra, đó chính là anh.
"Thiên Bình!"
Ma Kết nhíu mày:
"Ở xa thế mà con bé cũng nhận ra sao?"
Song Ngư lại cảm thấy chuyện này là vô cùng bình thường. Không phải cô cũng luôn nhận ra anh giữa đám đông xô bồ đầu tiên sao? Vì khi thích một ai thì trong mắt mình chỉ có người đó thôi.
Bảo Bình chạy vọt về phía trước. Song Ngư định theo sau thì đã bị Ma Kết bắt lấy cánh tay, kéo lại.
"Đi về quán cafe học bài."
Song Ngư khóc không ra nước mắt. Từ khi chính thức bắt đầu trở thành "bạn gái" của anh đến bây giờ, hai người quả thật "hẹn hò" không biết bao nhiêu lần, đến nỗi mỗi ngày Song Ngư tỉnh dậy, chỉ cần nghĩ đến chuyện "hẹn hò" thôi đã sởn da gà.
"Tại sao Bảo Bảo...?"
"Bảo Bình chỉ cần tốt nghiệp thôi nên nắm vững căn bản ba môn Toán, Quốc ngữ và Tiếng Anh là đủ. Còn em phải thi đại học, là thi đại học đó."
Ma Kết nhấn mạnh câu cuối, thẳng tay lôi "bạn gái" đang trưng vẻ mặt không phục về phía trặm xe buýt.
Bảo Bình mừng rỡ chạy lại gần thì đã thấy Thiên Bình đứng đó. Nhưng bên cạnh anh còn có một người phụ nữ nữa. Bước chân cô chậm dần rồi dừng hẳn lại, nụ cười rực rỡ trên môi cũng theo đó mà biến mất.
Viện Viện nhìn con gái bằng ánh mắt buồn bã. Kể cả khi Bảo Bình quay người chạy đi, bà cũng không biết phải làm gì cho đúng. Thiên Bình thì nhanh chóng đuổi kịp, bắt Bảo Bình phải quay lại.
"Em không muốn..." Bảo Bình giãy giụa.
"Nhưng bà ấy là mẹ em!" Giọng Thiên Bình vang lên dứt khoát, và mặc dù không muốn nhưng anh vẫn có cảm giác mình đang to tiếng hơn thường ngày.
Bảo Bình sững sờ, lần đầu tiên thấy ánh mắt anh lại nghiêm khắc đến vậy. Cô không dám chống cự nữa, để mặc anh lôi đi về phía người phụ nữ kia.
"Bảo Bảo..." Viện Viện yếu ớt gọi.
Bảo Bình đau lòng quay mặt đi. Không phải là cô giận mẹ, làm sao cô dám giận người đã sinh thành và nuôi nấng cô nên người cơ chứ? Chỉ là... cô vẫn chưa có đủ dũng khí để đối mặt với Viện Viện sau hàng loạt những sự kiện như thế.
Thấy ánh mắt của con gái không hướng về mình, lòng Viện Viện đau như cắt. Đột nhiên, vả người Viện Viện đổ sụp xuống. Bảo Bình hốt hoảng nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới chân mình. Ánh hoàng hôn càng làm tăng thêm vẻ tiều tụy trong đôi mắt đầy vết chân chim của bà.
"Bảo Bảo, tha thứ cho mẹ. Mẹ xin con, tha thứ cho mẹ."
Cô còn chưa quỳ xuống cảm ơn mẹ câu nào, sao lại có thể bắt mẹ quỳ xuống xin lỗi cơ chứ. Bảo Bình không kiềm được bật khóc nức nở:
"Mẹ ơi, mẹ đứng lên, đứng lên đi mẹ..."
Cô cũng quỳ xuống, ôm người phụ nữ đã muốn đổ rạp về phía trước vào lòng. Lòng cô thổn thức không thôi. Có bao nhiêu điều muốn nói mà ngôn từ lại như cất cánh bay đi đâu mất, chỉ có thể lắp bắp trong hoảng loạn:
"Mẹ ơi, mẹ đứng lên đi. Sao mẹ lại xin lỗi? Con mới là người phải xin lỗi mẹ mới đúng. Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Là con sai, là con sai, con chẳng nghĩ cho tâm trạng của mẹ, cho hoàn cảnh của mẹ đã trẻ con giận lẫy linh tinh. Con gái mẹ lớn rồi lại chẳng hiểu chuyện, cứ làm mẹ buồn, làm mẹ khóc..."
Ánh hoàng hôn phủ xuống hai người một già một trẻ đang ôm nhau, khiến những giọt nước mắt lăn dài trên gò má họ như trở nên lung linh hơn bao giờ hết. Viện Viện gục đầu vào vai Bảo Bình. Quả nhiên con gái đã lớn thật rồi, đến dựa dẫm cũng có thể cảm thấy thoải mái như vậy. Đây chính là người bà yêu nhất, người bà thương nhất. Dù cho có thế nào đi chăng nữa, bà vẫn không muốn làm tổn thương cô.
Thiên Bình đứng bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm mà sao khóe mắt cũng cay cay...
"Bảo Bảo, về nhà với mẹ nhé!"
Dù cho có bao nhiêu chốn phồn hoa, nhộn nhịp, hạnh phúc đích thực vẫn chính là tìm về nhà, nơi bố mẹ vẫn đang dang rộng vòng ta chờ đón ta.
"Bảo Bảo, về con nhé? Về đàn cho mẹ nghe, bản nhạc mà lâu lắm rồi mẹ chưa được nghe lại."
Giai điệu ấy sẽ mãi ngân vang. Chắc chắn rồi. Vì con sẽ thay mẹ tấu lên những khúc nhạc bằng tất cả cảm xúc.
10/7/2018