Ngôi nhà hoang vắng vẻ tọa lạc tại một góc khuất nhỏ của trung tâm thành phố, cách bệnh viện khoảng 30 phút đi bộ. Tầng 2 rộng lớn. Mùi ẩm mốc thoang thoảng trong không gian, Nhân Mã còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nhỏ giọt của nước đọng vang lên từng nhịp xuống bề mặt sứ của một vật gì đó, là âm thanh sống động duy nhất nơi đây.
Nhân Mã vô cùng căng thẳng, trong vô thức đặt tay lên ngực trái, cố trấn áp nhịp tim của mình, đến thở cũng không dám thở mạnh. Cô nhớ lại cuộc gọi buổi sáng sớm tinh mơ hôm ấy, có người gọi điện thoại đến cho cô, giọng nói đã bị bóp méo bằng hóa chất.
"Alo, ai đó?"
"..."
"Xin hỏi ai đó?"
"Là cô Tần Nhân Mã?"
"V... Vâng... Là... tôi đây."
"Cô có muốn cứu Tô Bảo Bình không?"
Người đó nói chuyện rất nhanh gọn, không dây dưa, cũng không vòng vo, lại đánh mạnh vào điều mà Nhân Mã hằng ray rứt lúc bấy giờ. Nước mắt cô không kiềm được mà trào ra, đầm đìa hai bên gò má.
"Cô đang khóc sao?"
"..."
"Chỉ cần cô nghe lời tôi, mọi muộn phiền sẽ lập tức chấm dứt."
Nhân Mã không đến nỗi ngốc, cô vẫn nhận ra nhiều vấn đề mâu thuẫn trong lời nói và yêu cầu của đối phương. Nhưng nỗi tuyệt vọng đã chiếm lấy tâm hồn cô mà chi phối tất cả. Chính cô đã làm cho Bảo Bình nên nông nỗi này, nếu Bảo Bình không được cứu, cô tiếp tục sống trên đời này, chắc chắn sẽ lại làm tổn thương thêm nhiều người nữa. Cô tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra. Còn nếu trong trường hợp đối phương nói thật, bằng một phép màu kỳ diệu nào đó, Bảo Bình sẽ tỉnh lại, trước mùa đông.
"Chị ấy đang làm gì ở đó vậy?" Bảo Bình hốt hoảng la lên, suýt chút nữa đã nhảy xuống giếng.
"Cô nương, xin đừng liều lĩnh!"
Khó khăn lắm Lạp Hộ mới có thể ngăn được Bảo Bình đang vô cùng kích động lại, không để cô nhảy xuống lòng giếng sâu thẳm kia. Tuy nó có chức năng kết nối trần gian với thế giới huyền huyễn, nhưng không có nghĩa là rơi vào đó sẽ được về bên những người thân thương, thậm chí, Bảo Bình còn có thể mất hút trong các chiều không gian khác nhau của thế giới huyền huyễn, không bao giờ có khả năng trở về làm người được nữa.
"Cô nương, bình tĩnh lại đã!"
Bảo Bình trợn trừng mắt, giọng nói lộ rõ vẻ bồn chồn, lo lắng: "Anh không có não à? Nhìn sơ qua cũng thừa biết căn nhà hoang kia chẳng phải nơi chốn tốt đẹp gì. Nếu muốn đàm phán, tìm cách cứu tôi, ít nhất phải mời đến nhà hàng cao cấp, hoặc chỗ nào đó minh bạch một chút. Gọi Mã Mã đến chỗ này, nhất định là muốn bắt cóc chị ấy!"
Bảo Bình sợ đến nỗi khuôn mặt tái lại: "Phải chăng bọn bắt cóc ấy, kế hoạch không thành, nên tìm cách gọi đồng bọn báo thù không?"
Ánh mắt Lạp Hộ đột nhiên trở nên sâu thẳm. Chàng hơi cúi đầu xuống, để Bảo Bình không thấy được những xúc cảm phức tạp trên gương mặt anh tuấn của mình. Giọng nói chàng âm trầm vang lên, như vọng lại từ nơi nào đó xa xăm lắm: "Không thể nào đâu!"
"Sao anh có thể chắc chắn như vậy?"
Lạp Hộ thở dài một hơi, bắt đầu phân tích: "Ba huynh đệ nhà ấy ngày hôm đó muốn bắt cóc... ừm... Mã Mã tiểu thư, hoàn toàn chỉ là do ý niệm bộc phát nhất thời, không chuyên nghiệp, cũng không có đồng bọn. Hơn nữa, giờ đây há chẳng phải họ đang bị giam giữ tự kiểm điểm bản thân sao?"
Hơi thở của Bảo Bình dần bình ổn trở lại. Cô hơi mím môi, quả thật rất lo lắng cho Nhân Mã. Chị ấy đã vì cô mà không màng đến an nguy của bản thân, cô nhất định phải bảo vệ chu toàn cho chị ấy, bằng một cách nào đó.
"Lạp Hộ, anh biết phép thuật chứ?"
Lạp Hộ hơi khựng lại, vì trước giờ chưa từng có ai gọi thẳng tên chàng. Có chăng cũng chỉ là mấy danh xưng quen thuộc lặp đi lặp lại, thật xa cách và nhàm chán: Mộ Dung tiên sinh, Mộ Dung đại nhân, Mộ Dung công tử,... nên khi nghe Bảo Bình gọi mình như thế, quả thật chàng cảm thấy có chút không quen.
"Phép thuật? Ý cô nương đây là đang muốn nhắc đến huyền thuật?"
"..." Bảo Bình cười trừ, trong lòng thầm mắng ngôn ngữ cổ trang sao mà phiền phức và lắm điều thế này "Vầng, chính là huyền thuật đấy ạ."
Lạp Hộ suy nghĩ rất lung, rồi chàng đáp: "Không biết."
Khuôn mặt Bảo Bình lập tức xịu xuống, trông vô cùng đáng thương. Quả nhiên, Lạp Hộ không thể chịu được nhìn thấy biểu cảm kia của cô, ngay lập tức đầu hàng: "Nhưng sau khi đến đây, lĩnh hội chút tinh hoa của trời đất thì cũng có thể sử dụng mấy thứ cơ bản."
Đôi mắt của Bảo Bình sáng lên: "Ví dụ như...?"
"Xin cô nương thứ lỗi cho tại hạ không thể nói ra."
Bảo Bình hơi thất vọng một chút: "Nhưng anh vẫn đủ sức bảo vệ Mã Mã, đúng không?"
Đáy lòng Lạp Hộ hơi xao động. Chàng nhìn thẳng vào đôi mắt ngời sáng như sao sa kia, một nỗi quen thuộc mơ hồ dấy lên, chiếm lấy cả tâm hồn chàng.
"Cô nương có tin tưởng tại hạ không?"
Bảo Bình mỉm cười, nụ cười yếu ớt nhưng đầy kiên định: "Tôi tin anh!"
Thật ra, điều mà Lạp Hộ cần cũng chỉ có thế.
Đâu đó có tiếng bước chân văng vẳng. Nhân Mã trong vô thức lùi người về phía sau, ánh mắt đảo khắp không gian trống trải của căn nhà hoang. Ánh nắng len lỏi, chiếu lên cơ thể cô những luồng ấm áp, như muốn xoa dịu nỗi lo lắng của cô.
"Ai... Ai đó?" Nhân Mã cất tiếng hỏi, giọng nói nhuốm đầy vẻ lo âu và sợ sệt.
Bước chân của khựng lại đôi chút, rồi tiếp tục dồn dập, càng lúc càng tiến gần hơn. Nhân Mã như nín thở: "Ai đó? Làm ơn lên tiếng đi!"
Cô đã từng coi vô số bộ phim mà nữ chính bị lừa rồi bị bắt cóc làm con tin. Cô đã thấy được tình trạng cũng như kết cục bi thảm của họ nếu không có người kịp thời tới cứu. Nhân Mã siết tay lại thành quyền, môi hơi mím. Cô đã quyết tâm rồi, để cứu Bảo Bình, để nỗi ray rứt của bản thân không có cơ hội chiếm hữu tâm hồn lần nữa, thì dù cho có phải hy sinh tính mạng, cô cũng cam lòng.
Có phải cô đã ngu ngốc quá rồi không?
Nhưng điều mà cô cần nhất lúc này, chính là sự mạnh mẽ.
Dáng người lấp ló sau cột nhà xiêu vẹo. Ánh nắng mặt trời buổi sớm phủ lên cơ thể người đó, tạo thành một cái bóng trải dài đến tận nơi Nhân Mã đang đứng. Cô chơt rùng mình khi nghĩ tới mấy bộ phim kinh dị, lập tức lùi về phía sau.
Cái bóng đã bắt đầu có động tĩnh, vươn một chân ra, như muốn bước về phía Nhân Mã. Cô căng mắt nhìn. Qua một lớp bụi sáng lấp lánh nhờ có ánh nắng chiếu vào, cô vẫn có thể thấy được. Quần bò màu xám khói, giày bata đỏ hơi cũ nhưng cũng rất phong cách. Cô hơi ngẩn người, suy nghĩ bắt đầu trở nên rối loạn: Đi bắt cóc, hẳn sẽ không ăn mặc như thế này đâu nhỉ, vì rất khó vận động. Nhưng biết đâu, người ta là trùm cuối, chỉ ngồi hút điếu thuốc hờ hững rồi ra lệnh cho đàn em hành động.
"..."
Không thể nào!
Người đó đã bước hẳn ra khỏi cây cột lớn, hình như là đang quan sát Nhân Mã rất kỹ. Nhân Mã ngẩn người, một cảm giác quen thuộc từ đâu ập đến, khiến cô không thể tự chủ được mà thốt lên:
"Thiên Bình?"
"Nhân Mã?" Cùng với giọng nói nhuốm đầy vẻ mừng rỡ là tiếng bước chân dồn dập "Sao cậu lại ở đây?"
Nhân Mã cảm thấy an tâm hơn rất nhiều khi gặp được người quen, tay bắt mặt mừng với Thiên Bình: "Câu này tớ cũng muốn hỏi cậu."
Anh hơi cụp mắt xuống: "Tớ được một cú điện thoại lạ thông báo cho địa điểm này. Còn cậu, không phải cũng vậy chứ?"
Nhân Mã gật đầu: "Người gọi điện đến nói muốn cứu Bảo Bình thì hãy đến đây." Cô hơi khựng lại, như chợt nhận ra một điều gì đó, bắt đầu giở giọng châm chọc: "Ố? Thiên Bình, cậu cũng tha thiết muốn cứu Bảo Bình mà không màng an nguy sao? Đúng là một chàng trai lụy tình! Còn dám nói mình không thích cô bé đi."
Thiên Bình không hề phủ nhận, chỉ thở dài một hơi. Giọng điệu vừa rồi của Nhân Mã, thật khiến anh không khỏi nhớ đến Bảo Bình. Cô cũng hay bông đùa như vậy, cố tình dồn anh vào thế bí với tình cảm dành cho Song Ngư.
Đột nhiên, Nhân Mã cất tiếng hỏi: "Cậu có nghĩ người đó nói thật không?"
Thiên Bình rất tự nhiên trả lời: "Nghe là biết xạo rồi."
Nhân Mã chưng hửng: "Thế sao cậu còn đến đây?"
Ánh mắt Thiên Bình đột nhiên trở nên sâu thẳm, khiến Nhân Mã giật bắn người, bỗng nhiên nghĩ về Thiên Yết, cảm giác tội lỗi lại càng chất chồng. Chắc anh đang phải vất vả tìm cô. Lúc nãy anh gọi điện đến, cô còn có thể nghe thấy hơi thở anh gấp gáp và đứt quãng, tựa như đang chạy rất nhanh. Mà khoan đã! Sao anh lại phải lo lắng cho cô chứ? Anh và cô, vốn dĩ vẫn chưa xác định quan hệ rõ ràng. Cô thậm chí còn không biết có phải mình đã thích anh không...
"Tớ nghĩ người đó gọi chúng ta ra đây không phải để chỉ cho chúng ta cách cứu Bảo Bình, nhưng hẳn là muốn truyền đạt cho chúng ta điều gì đó. Một bí mật... chẳng hạn?"
Nhân Mã cắn môi, tay mân mê vạt áo: "Tớ chỉ sợ người đó lợi dụng chúng ta, lợi dụng nỗi lo lắng của chúng ta để phục vụ cho một mục đích xấu xa nào đó..."
"Tớ cũng sợ như vậy." Thiên Bình cười buồn. Một cơn gió trời từ đâu xuất hiện, luồn qua những kẽ hở của căn nhà hoang mà phảng phất quanh hai người bọn họ, thổi cho những sợi tóc mảnh bay bay. Ánh mắt Thiên Bình sáng lên dưới ánh nắng nhàn nhạt trong trẻo của buổi sớm mai. Giọng nói anh cất lên, thật dịu dàng quá đỗi: "Nhưng trong khoảng thời gian này, tớ vẫn hằng bấu víu vào những niềm hy vọng mong manh nhất, chỉ để tin rằng: Bảo Bình rồi sẽ tỉnh lại."
Khóe mắt Nhân Mã cay cay. Cô cúi đầu, nghẹn ngào: "Nhất định rồi!"
Tiếng chim lích chích trong trẻo, yên bình. Những lớp bụi mờ mịt như cũng bừng sáng dưới tác động của ánh nắng ban mai lấp đầy không gian rộng lớn. Tiếng giày lộp cộp nện xuống nền nhà, tạo thành âm thanh vang vọng. Nhân Mã dỏng tai lắng nghe, rồi hạ giọng báo cáo: "Đây là tiếng giày cao gót. Hình như chỉ có một người phụ nữ thôi."
Ánh mắt Thiên Bình liền trở nên đầy cảnh giác. Tiếng giày cao gót vẫn vang lên đều đều, không chút nao núng.
"Xin chào!" Giọng nữ lạnh lùng mà quyến rũ "Lâm Thiên Bình và Tân Nhân Mã."
Đôi đồng tử của Nhân Mã thu nhỏ lại hết cỡ trước người phụ nữ kia. Một trang mỹ nhân tuyệt sắc: dáng người thon thả quyến rũ ẩn sau lớp áo phông trắng và quần legging đơn giản; mái tóc dài ngang lưng được uốn lượn một cách cầu kỳ, sang trọng; làn da trắng hồng khỏe khoắn; đôi mắt đẹp, hơi nhếch lên đầy sắc sảo; sống mũi cao, thẳng tắp; cánh môi anh đào được tô son đỏ rực. Lớp trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế khiến người ấy có đôi chút khác biệt so với dáng vẻ lộng lẫy mà Nhân Mã lần đầu gặp gỡ, nhưng nó không thể khiến Nhân Mã quên được cô ấy.
"Nữ đại minh tinh Chloe??!!"
"Hi!"
Nhân Mã không thể tin vào mắt mình: "Chính cô là người gọi chúng tôi đến đây sao?"
Chloe rất tự nhiên gật đầu, còn bồi thêm một nụ cười ngô nghê nữa.
"Cô có nhầm người không?"
"Sao cô lại hỏi vậy?"
Nhân Mã nhún vai: "Tôi nghĩ nếu cô muốn gặp ai trong chúng tôi thì chắc chỉ có thầy Bạch Dương?"
"Nhưng liên quan đến Tô Bảo Bình thì hai người chính là gần gũi nhất." Nữ minh tinh gật gù "Mặc dù lâu rồi không gặp, đúng là có chút nhung nhớ bạch mã hoàng tử của tôi aaa..."
Nhân Mã và Thiên Bình nhìn nhau, ánh mắt đầy phức tạp. Hai người đều có nhiều điều muốn hỏi, nhưng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu là hợp lý nhất. Như cũng đoán được phần nào tâm trạng của đối phương, Chloe liền lên tiếng, biểu cảm gương mặt cũng được sửa lại, trở nên đầy bí ẩn.
"Chẳng phải sao? Hai người tha thiết muốn Tô Bảo Bình tỉnh lại nhất." Ánh mắt sắc sảo của Chloe lướt qua từng người, như nhìn thấu cả tâm can họ "Một người yêu cô bé bằng cả trái tim, và một người ray rứt khôn nguôi vì cô bé..."
"Cô..." Thiên Bình lên tiếng, giọng ngập ngừng và cảnh giác.
Một tiếng động mạnh mẽ vang lên thu hút sự chú ý của cả thảy những người đang đững
Ánh mắt nữ minh tinh khẽ động, đôi mày thanh mảnh cũng nhíu lại. Cô thở dài một hơi, giọng nói đầy vẻ phiền não bất đắc dĩ: "Không xong, lại có thêm một vị khách không mời mà đến."
Nói rồi, Chloe chuyển dời ánh mắt sang Nhân Mã, mỉm cười bí ẩn: "Là một người rất quan tâm tới người được mời đến."
Bước chân dồn dập vang vọng khắp không gian. Thiên Bình tinh tế cơ hồ còn có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp và đứt quãng của người vừa đến.
Nhân Mã vẫn chưa nắm bắt được trọng ý: "Cô có thể nói sao cho dễ hiểu hơn một chút không?"
Chloe thở dài, tỏ vẻ không phục: "Tần tiểu thư, cô thật có phúc. Nhân đây, Chloe tôi cũng cho cô một lời khuyên..."
"Ơ..."
Vẫn với nụ cười bí ẩn đó trên môi, nữ minh tinh đáp lời, đôi mắt hơi cụp xuống: "Khi có gì đó phải lựa chọn, đừng nao núng, cũng đừng ngần ngại, đừng cân nhắc quá nhiều bằng lý trí, nhưng hãy để ý con tim của cô xem. Nó đang đập như thế nào, nó đang muốn truyền tải điều gì chăng?"
Nhân Mã ngẩn người, cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn tiếp nhận, còn mỉm cười đầy thành ý: "Cảm ơn cô!"
Cầu thang sau lưng Chloe đã dậy lên một tràng âm thanh sống động của những bước chân gấp gáp. Nữ minh tinh rất điềm nhiên khoanh tay lại, giọng nói cũng được điều chỉnh, trở nên hớn hở vui tươi: "Hắc mã hoàng tử của lòng em quả thật cũng nhanh nhạy, giỏi giang, chẳng mấy chốc mà đã tìm được nơi này rồi."
Thiên Bình và Nhân Mã nhìn nhau, khóe môi hơi giật giật: "Hắc mã hoàng tử?"
Dáng người cao ráo dần xuất hiện. Anh chống tay lên thành cầu thang, ánh mắt sắc lạnh như dao găm, mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt, làm bết tại những sợi tóc vào hai bên thái dương.
Trái tim Nhân Mã như bị ai đó đánh mạnh một cái. Cô không hiểu thứ cảm xúc đang hình thành ngày càng rõ rệt trong lòng mình lúc này là gì. Chỉ biết nó có dư vị của một chút sợ sệt, một chút áy náy, một chút vui mừng, một chút yên tâm. Có anh ở đây, anh nhất định sẽ không để cho cô phải chịu thương tổn. Khóe mắt Nhân Mã cay cay, lại đột nhiên muốn nhào đến ôm lấy anh mà bật khóc.
"Thiên Yết?"
Thiên Bình buồn bã nhìn người mới đến, trong lòng không kiềm được mà dấy lên chút đau lòng và ngưỡng mộ. Thiên Yết luôn chạy đến bên Nhân Mã mỗi khi cô cần, nhưng anh thì không thể. Anh bất lực nhìn chiếc đèn chùm ập xuống cơ thể nhỏ bé của Bảo Bình, nhìn thân thể cô mềm oặt trong vũng máu, nhìn đôi mắt kia có thể sẽ không bao giờ mở ra được nữa.
"Tôi chỉ thắc mắc là tại sao anh ta có thể tìm được chỗ này." Nữ minh tinh dập tay lên trán, đoạn lại lia mắt sang Nhân Mã "Là do cô tình báo đúng không?"
"Nếu vậy thì tôi đã bảo anh ấy đến đây cùng tôi." Nhân Mã nhỏ giọng đáp lời, xót xa nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của anh, có lẽ là đã phải chạy với tốc độ cao trong thời gian rất lâu.
Thiên Yết chầm chậm tiến đến bên cạnh cô, lặng lẽ nắm lấy tay cô, ánh mắt nhìn Chloe đầy kiên định: "Cô muốn gì?"
Chloe mỉm cười, chầm chậm thở nhẹ một hơi: "Hắc mã hoàng tử chẳng phải còn nợ em cái tên của chàng sao?"
Đôi mày thanh tú của Thiên Yết lập tức nhíu chặt. Anh chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt với ánh mắt thập phần cảnh giác. Khoảng thời gian qua, quả thật anh đã quên mất Chloe, nữ đại minh tinh vốn là người ngoài cuộc lại dường như hiểu rõ mọi chuyện hơn tất thảy. Mặc dù cô luôn thể hiện bản thân là người vô tư và nông cạn, nhưng sâu thẳm bên trong cô là cả một vùng suy nghĩ sâu sắc.
"Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó!" Chloe mỉm cười buồn bã "Tôi gọi mọi người đến đây chỉ đơn thuần là muốn kể cho mọi người nghe một câu chuyện, chứ không hề có ý định làm hại mọi người."
"Nếu chỉ là muốn nói chuyện..." Thiên Yết lập tức ngắt lời "Tại sao lại hẹn bọn họ ra nhà hoang vắng vẻ?"
Chloe dường như khá bất ngờ với câu hỏi này.
"Cũng dễ hiểu thôi mà. Thứ nhất, để đỡ bị cánh nhà báo phát hiện, dù gì tôi cũng là người nổi tiếng mà. Thứ hai, để tạo thêm không khí kịch tính."
"..."
Thiên Yết bắt đầu suy nghĩ lại về việc đánh giá cô nàng này là một người sâu sắc.
"Thôi nào, đừng quan tâm tới mấy vụ râu ria không cần thiết nữa." Chloe xua tay "Chúng ta quay lại với vấn đề chính nào! Nếu Dương Thiên Yết đã có mặt ở đây rồi thì mời cậu cùng góp suy luận của mìn vào nhé!"
Cách xưng hô thay đổi, ngay cả thái độ bỡn cợt bông đùa thường thấy ở Chloe cũng không còn nữa. Ánh mắt cô đột nhiên trở nên sâu thẳm, như chất chứa cả một niềm tâm sự.
"Tôi không thể trực tiếp ra tay, nhưng xin mọi người, hãy giúp đỡ Tô Bảo Bình!"
30/12/2018