Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xử Nữ lê từng bước nặng nhọc trên con đường vắng đã bị ánh hoàng hôn nhuộm thành một màu vàng cam ảm đạm. Âm thanh của đế giày dội xuống nền xi măng văng vẳng xa xăm. Cự Giải sánh bước bên cô, không nói một lời.

Mặc dù Xử Nữ đã thỏa mãn cơn tức giận, chém cho Song Tử chết đi sống lại, nhưng cô phải trả giá bằng việc các khớp ngón tay mỏi nhừ. Lúc nghe cô than vãn, Cự Giải nói thế này: "Sao chị không bật chế độ tự động?"

"..." Nếu cô biết thì đã không phải thành ra thế này rồi. Đồ chết tiệt nhà cậu sao lại không nói một tiếng hử? "Khụ khụ, mình phải tự tay chém thì mới có ý nghĩa chứ."

Cự Giải quan sát nét mặt của Xử Nữ, biết ngay là cô nàng đang cố chữa thẹn, chứ thật ra trong lòng ghim anh dữ lắm, nhưng anh không có ý định vạch trần. Ánh hoàng hôn phủ trọn cả cơ thể anh, tạo thành một cái bóng dài lê thê in trên mặt đường nhựa mới. Xử Nữ không dám nhìn thẳng anh, nên không hề biết, khuôn mặt điển trai hiền lành kia từ lúc nào đã xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng.

"Cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhé!"

"Đừng khách sáo! Đi cùng chị thế này, em thấy rất vui."

Khuôn mặt Xử Nữ đỏ bừng, cả cơ thể cũng có cảm giác nóng ran. Thật ra, đi cùng Cự Giải thế này, cô cũng thấy rất vui, nhưng lại không tiện nói ra, chỉ có thể thả hồn mình vu vơ đâu đó, lắng nghe giọng nói của anh phả vào tai, cơ hồ còn mang theo luồng hơi ấm dịu dàng, dễ chịu.

"Vả lại, đi chung với chị thế này, chị có điều gì còn vướng mắc, có thể nói cùng em."

Xử Nữ xấu hổ tột cùng, lại nghĩ, đúng là ở bên Cự Giải, cô chẳng thể giấu được điều gì. Nhưng cứ dựa dẫm mãi thế cũng mất hình tượng quá đi mất. Mặc dù, cảm giác dựa dẫm này, thật sự rất... tuyệt.

"Coi như là cậu lời quá rồi còn gì."

"Hả?"

"Biết được nhiều thứ về tôi như thế, mà tôi lại chẳng biết gì về cậu."

Cự Giải quay đầu sang bên cạnh, chăm chú quan sát khuôn mặt của Xử Nữ. Đôi mắt bồ câu tĩnh lặng như bừng sáng trong ánh hoàng hôn chiếu tỏa, cả những sợi tóc mảnh vắt trên bờ vai gầy gò như cũng bắt đầu trở nên mờ ảo.

"Cuộc sống tuy không phải lúc nào cũng công bằng tuyệt đối, nhưng ít nhất vẫn nên tương đối sòng phẳng, có qua có lại."

Cự Giải bật cười: "Thật ra, chuyện của em, cuộc sống của em rất bình thường."

"Thì... cứ kể ba chuyện vụn vặt thường ngày cũng được."

"Ý chị là sao?"

"Ừm... Như là sáng ăn gì, trưa ăn gì, tối dự định ăn gì?"

Cuộc sống có đồ ăn là cuộc sống hạnh phúc. Thật ra Xử Nữ không nghĩ thêm được chủ đề gì nữa.

"Có gì đó riêng tư sao, không nói được sao?"

Cự Giải lắc đầu, rất thành thực khai báo: "Em không có thói quen ăn sáng. Ăn trưa hôm nay thì ăn ở nhà Kim Ngưu đó. Tối thì, ừm... là do mẹ em nấu nên em cũng không biết nữa."

Xử Nữ hơi cúi đầu xuống, giọng nói bất chợt vọng lại xa xăm: "Được ăn đồ ăn mẹ nấu... thật là hạnh phúc nhỉ?"

Khoảng lặng chẳng biết từ đâu xuất hiện, gieo vào lòng họ một nỗi buồn man mác. Hàng cây nương theo luồng không khí mát lành, đung đưa, thả xuống mặt đất những chiếc lá non còn xanh mơn mởn.

"Em xin lỗi..."

"Đừng, tôi sợ nghe tiếng xin lỗi lắm. Tôi..." Xử Nữ cắn môi, đôi mày trong vô thức chau lại "Tôi ghét nhất là cảm giác bị người ta thương hại."

Tiếng bước chân vẫn dội về trong tâm trí.

"Mà cậu không có thói quen ăn sáng sao? Chẳng tốt chút nào."

"Ừm." Cự Giải cười gượng gạo "Em cũng không biết nữa."

"Chắc là do cậu không tìm được chỗ nào ăn ngon chứ gì." Xử Nữ nói, với mong muốn thay đổi bầu không khí căng thẳng hiện tại "Ở gần nhà tôi có chỗ bán bánh mì ngon lắm..."

Cô còn định nói gì đó, nhưng hình như lại ngại, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng.

"Thế à? Em cũng thích ăn bánh mì lắm. Hay là..." Cự Giải mỉm cười, nụ cười hiền lành, ấm áp, như xoa dịu trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực của Xử Nữ "Hay là, khi quán cafe sửa xong, em tới đó ăn bánh mì, sẵn tiện tới quán cafe cùng chị luôn."

Anh nói thẳng khiến cô không khỏi xấu hổ. Đúng là cô có nghĩ về chuyện đó, chỉ là...

Nụ cười bẽn lẽn vô thức nở trên môi Xử Nữ. Một chi tiết cỏn con, vụn vặt như vậy thôi nhưng cũng đủ khiến lòng cô hân hoan quá đỗi.

"Ừm, cũng được." Ngập ngừng một lát, cô lại nói thêm "Tôi... không thích chờ đợi đâu."

Cự Giải gật đầu, đã hiểu ý cô dặn anh đừng bao giờ tới trễ. Được gặp cô là niềm hạnh phúc của anh, sao anh còn chần chừ cơ chứ?

"Tôi dự định tối nay chiên cá, không biết có kịp không nhỉ?"

"Còn sớm mà."

"Thật ra hơi trễ rồi, tôi hẹn với mọi người năm giờ sẽ về, cuối cùng lại ham chơi quá."

Cự Giải lại hỏi: "Được sống với mọi người, chắc vui lắm nhỉ?"

Xử Nữ bất chợt rơi vào trầm mặc.

Xử Nam, Khổng Tước và Bạch Du về nước. Ngoại trừ Bạch Du sống cùng với em trai trong căn hộ thì hai người còn lại đều ở nhà cô. Nhà cô nhỏ, chỉ có hai phòng. Chính vì thế, không còn cách nào khác, cô phải chung phòng với Khổng Tước. Đây vốn dĩ là chuyện rất bình thường, nhưng chẳng hiểu sao cô luôn cảm thấy rất căng thẳng mỗi lần đối diện với chị ấy. Ánh mắt chị ấy nhìn cô, thái độ của chị ấy gieo vào lòng cô một niềm tin mãnh liệt rằng chị ấy ghét cô.

Xử Nữ sinh thời không muốn bị ai ghét. Có lẽ, là cô sai, là cô cướp đi sự quan tâm của anh trai đối với Khổng Tước. Trong khoảng thời gian chiến tranh lạnh với Xử Nam, anh lại càng muốn ở bên cô, chuộc lỗi với cô nhiều hơn nữa.

"Đáng lẽ ra tôi không nên có mặt trên đời này..."

Giọng Xử Nữ buồn thảm, như vọng lại từ xa xăm, khiến trái tim người nghe như bị bóp nghẹt.

"Nếu không có tôi, bố mẹ tôi sẽ không phải chết. Nếu không có tôi, anh Xử Nam sẽ có thể yên lòng, toàn tâm toàn ý lo cho bạn gái. Tôi tồn tại trên đời này, rốt cuộc chỉ toàn gây ra điều bất hạnh thôi."

Đàn chim trời tung cánh bay lên vòm trời cao thẳm. Cự Giải trầm giọng, tựa hồ như đang cố kìm nén lại xúc cảm mãnh liệt trong lòng mình.

"Chị Xử Nữ, đừng nói như vậy."

Anh dừng bước, cũng rất tự nhiên nắm lấy cổ tay Xử Nữ, kéo cô lại, để khuôn mặt cô đối diện với khuôn mặt mình, để đáy mắt mình in rõ cái dáng người gầy gò ấy, để nhìn thấy những giọt lệ long lanh đã chực trào ra, làm con ngươi đen láy tĩnh lặng chợt dậy sóng.

"Chị Xử Nữ, chị là người đem lại hạnh phúc... chị làm em hạnh phúc. Chẳng phải em đã nói, được đi cùng chị, em rất vui sao?"

Hàng mi dài cong vút khẽ lay động, những giọt lệ trào ra, lăn xuống đôi gò má xanh xao, chợt trở nên lung linh dưới tác động của ánh hoàng hôn ảm đạm.

"Mọi người đều vui vẻ khi ở bên chị. Chị là người mang lại hạnh phúc, chị phải tồn tại. Nếu không có chị, em... và mọi người sẽ buồn lắm. Chị đừng suy nghĩ như vậy. Chị phải tin em, nhé?"

"Ừ."

Tiếng ừ nhẹ tênh, thanh âm yếu ớt, nhưng nụ cười thấp thoáng trên gương mặt Xử Nữ lại khiến Cự Giải vững tin, rằng tâm tình của mình đã chạm đến trái tim cô ấy.

Hai người tiếp tục bước đi trên con đường nhựa vắng. Gió chiều hong khô khuôn mặt Xử Nữ, chỉ có đôi mắt đen huyền ửng đỏ, lóng lánh ánh nước mờ ảo. Cổ tay cô vẫn được Cự Giải nhẹ nhàng nắm lấy, dẫn đi. Lòng an nhiên vô tận, cô nghĩ, mình lại bị anh lừa cho nói ra tùm lum thứ nữa rồi.

"Cự Giải đáng ghét thật."

Anh cười, khẽ đan những ngón tay của mình vào những ngón tay của cô. Xử Nữ không có phản ứng ngoài, chỉ nhẹ nhàng đưa ra gợi ý: "Cậu và Nhân Mã là thanh mai trúc mã, thật sự cả hai không có tình cảm đặc biệt gì với nhau sao?"

Cự Giải lắc đầu, hiện tại vẫn chưa đủ can đảm để nói ra, rằng, anh chỉ có tình cảm đặc biệt với mỗi mình cô.

"Còn Kim Ngưu thì sao?"

Cự Giải hơi khựng lại, liếc mắt sang, thấy khuôn mặt cô đang ửng đỏ ngại ngùng.

"Có cảm giác em ấy rất quen thuộc."

"Giống mấy kiểu trên mạng ấy hả?"

Cự Giải nghiêng đầu nhìn cô như muốn hỏi.

"Thì là kiểu Anh thấy em rất giống một người quen của anh, hỏi lại Ai cơ?, rồi thì đáp Giống con dâu của mẹ anh í."

Cự Giải bật cười thành tiếng. Mẩu đối thoại ngắn ngủi qua lời trần thuật của Xử Nữ thật khiến người ta không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

"Kim phu nhân cũng đã nhắm cậu còn gì. Ừm... Gì mà... Khi nào rảnh đến nhà bác chơi nhé!"

"Chị Xử Nữ, chị suy nghĩ nhiều quá rồi."

Xử Nữ hơi cúi đầu xuống, lòng tự kiểm điểm lại bản thân. Đúng là hình như cô suy nghĩ nhiều quá rồi thì phải.

"Nhưng thật sự là cậu không có chút cảm giác đặc biệt gì với Kim Ngưu sao?"

"Không có." Cự Giải cười, khẳng định.

Hòn đá lớn chèn xuống trái tim Xử Nữ nãy giờ như được gỡ bỏ. Cô khẽ trút ra một tiếng thở phào kín đáo, lòng nhẹ nhõm hẳn, mà cũng chẳng hiểu vì sao.

"Chị Xử Nữ, chị có bao giờ nghe nói đến hiện tượng mơ về một sự kiện trong quá khứ chưa?"

Xử Nữ ngạc nhiên, chớp mắt vài cái: "Tôi học về tim nội, không học về thần kinh."

Cự Giải cười. lại tiếp tục bước đi.

"Nhưng tôi nghĩ, nếu cậu mơ về cái gì đó xảy ra trong quá khứ, hẳn là bản thân phải trải qua nó rồi. Cảnh tượng đó, sự việc đó tiềm ẩn trong não bộ, đến một lúc nào đó lại tái hiện trong giấc mơ."

Cự Giải dù sao cũng là một chàng trai dân Xã hội, những câu chữ đó, tuy có vẻ cao siêu nhưng cơ bản anh vẫn hiểu được. Lòng anh chợt buồn bã, lời nói của Xử Nữ như xát muối vào trái tim anh.

Giấc mơ đó, tuy đã xảy ra lâu lắm rồi, nhưng nó vẫn đọng lại trong tâm trí anh, trở thành một nỗi ám ảnh không thể nào xóa bỏ. Câu hỏi cứ canh cánh trong lòng: Đứa bé được trao đi đó là anh sao? Anh không phải là con ruột của người mẹ hiện tại?

Nhưng mẹ anh đã khẳng định bằng giọng nói ấm áp tràn trề tình thương: "Con là con ruột của bố mẹ.", mà anh thì lại không có thói quen nghi ngờ người thân, đặc biệt là nhị vị phụ huynh đã có công nuôi bản thân anh khôn lớn.

"Đôi lúc, biết càng ít, càng tốt..."

Xử Nữ thảng thốt nhìn anh, lát sau lại cụp mắt buồn bã. Phải rồi, những tháng ngày vô ưu vô lo đã biết mất, thay vào đó là cảm giác tội lỗi, ghê tởm ngập tràn sau khi nghe được câu chuyện bi thảm năm xưa.

"Cậu có điều gì muốn tâm sự không?"

Những ngón tay còn hờ hững của Xử Nữ lúc này đã siết lấy tay anh. Cô nhìn người đối diện, ánh mắt mạnh mẽ và kiên định.

"Cảm ơn vì đã lắng nghe tôi nói. Cảm ơn vì đã trở thành chỗ dựa vững chắc của tôi. Cảm ơn vì đã ở bên khi tôi khóc, kiên nhẫn lau nước mắt cho tôi."

Hai bàn tay siết chặt lấy nhau, hơi run rẩy, nhưng ánh mắt của đối phương vẫn ấm áp vô cùng.

"Chính vì thế, tôi cũng sẽ nghe cậu nói, trở thành chỗ dựa của cậu mỗi khi cậu cần. Chắc cậu không yếu đuối như tôi, sẽ không khóc, nhưng... nhưng... Nếu cậu khóc cũng không thành vấn đề, vì tôi sẽ không cười cậu đâu. Tôi vẫn sẽ ở bên, lau nước mắt cho cậu, thật dịu dàng, như cậu đã đối với tôi."

Ánh hoàng hôn đậm sắc đã dần tắt hẳn phía ngọn đồi xa xa. Nụ cười mỉm của Cự Giải còn chói lóa hơn tất thảy, rọi vào lòng Xử Nữ những xúc cảm thân thương.

"Cảm ơn, Xử Nữ."

+*+*+*+*+*+*+*+*+*+*+*+*+*+*+*+

Rốt cuộc thì hôm đó Xử Nữ vẫn không kịp làm món cá chiên, bởi thời gian không cho phép cô chuẩn bị nguyên liệu và gia vị để ướp và nêm nếm. Trứng chiên cà chua vẫn là lựa chọn tốt nhất.

"Xin lỗi mọi người. Cuộc họp kéo dài hơn so với dự định."

Xử Nam mỉm cười đầy ý vị: "Ồ, hóa ra là kéo dài đến tối luôn à? Cự Giải cũng chu đáo thật, đưa em về tận nhà."

Khuôn mặt Xử Nữ đã đỏ bừng. Cô ngồi xuống ghế, nghiêm giọng: "Ăn cơm đi."

Ánh mắt Khổng Tước vẫn không rời khỏi Xử Nữ, biểu cảm đầy phức tạp.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống. Ngoài cửa sổ, những vì sao xa xăm vẫn kiên trì với hành trình đưa cái ánh sáng yếu ớt của mình xuyên qua lớp khí quyển, đến với con người.

Cánh cửa bật mở, tiếng kẽo kẹt vang lên chói tai. Khổng Tước khẽ nhíu mày, ánh mắt dõi theo dáng người nhỏ bé của Xử Nữ chầm chậm tiến vào phòng. Mái tóc đen tuyền ướt sũng, bết lại nơi hai thái dương. Cả vai áo cũng bị sẫm màu thành một mảng lớn.

"Gầy quá!"

Xử Nữ giật mình, nhưng chẳng biết nên đáp lại như thế nào, đành giả vờ như không hề nghe thấy.

"Sao không lau tóc đi?"

Lần này, cô không thể tảng lờ được nữa, đành phải cười gượng gạo: "Bây giờ em mới lau."

Nói rồi, Xử Nữ chụp lấy một cái khăn lớn màu xanh nhạt, vụng về vò rối mái tóc ướt đẫm của mình. Khổng Tước trông thấy, khẽ nhíu mày, rồi nói: "Đưa đây."

Xử Nữ bị bất ngờ trước ngữ khí không mấy vui vẻ của Khổng Tước, trong vô thức hỏi lại: "Đưa gì ạ?"

"Khăn." Khổng Tước chìa tay ra, bản thân lại quay mặt đi như muốn che giấu cảm xúc "Đưa khăn đây, tôi lau cho."

Xử Nữ ngẩn người, cứ tưởng mình nghe lầm.

"Cô lau như vậy gãy tóc mất. Làm ơn chú ý đến vẻ bề ngoài một chút đi."

Xử Nữ như người mộng du, đưa khăn cho Khổng Tước rồi quay lưng lại, ngồi bệt xuống nền gạch. Khổng Tước quỳ thẳng người lên, điều chỉnh chiều cao sao cho phù hợp, nhẹ nhàng lau tóc cho Xử Nữ, động tác thật chuyện nghiệp, đầy trìu mến, như một người chị gái dịu dàng thực thụ đang chăm sóc đứa em gái bé bỏng của mình.

"Sau này đừng để tóc ướt thấm vào áo nữa, nhất là mùa đông, nhỡ bị cảm thì phải làm sao hả?"

Rõ ràng là đang trách móc, ngữ khí cũng khó nghe vô cùng, nhưng sao Xử Nữ vẫn thấy lòng mình đang ấm lên từng chút một.

"Còn nữa, ăn nhiều hơn một chút. Gầy trơ xương thế này, thật chẳng đẹp chút nào cả."

Xử Nữ có nghe nhầm không, khi cảm nhận giọng nói Khổng Tước bỗng trở nên nghẹn ngào như sắp khóc, cả âm thanh sụt sịt của cánh mũi phập phồng cũng vang lên rõ ràng như thế. Xử Nữ hơi cụp vai, cũng không dám quay đầu xác nhận.

"Mấy năm qua, có vất vả lắm không? Mọi thứ vẫn ổn chứ?"

Tiếng ve mùa hè văng vẳng xa xăm, không khí hanh khô, nóng bức. Chiếc quạt trần cũ kĩ quay đều, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng kin kít khe khẽ. Những giọt nước còn đọng lại trên mái tóc đen tuyền của Xử Nữ nhỏ xuống nền nhà, mảng sẫm màu trên vai áo càng lan rộng.

"Tóc dày quá..."

"Làm... Làm phiền chị rồi..."

Xử Nữ đỏ mặt, cảm nhận lớp vải mềm mại lướt ngang vùng cổ, nhẹ nhàng lau sạch vết nước còn đọng lại trên da.

"Ít nhất cũng phải biết chăm sóc bản thân một chút chứ. Đồ ngốc!"

Đến thở Xử Nữ cũng không dám thở mạnh, cơ thể căng cứng như một tảng đá. Giọng nói du dương, êm ái của Khổng Tước lại phả bên tai.

"Vương Xử Nữ, anh Xử Nam đối với cô... là như thế nào?"

Khổng Tước vừa dứt lời, Xử Nữ liền rùng mình sợ hãi. Chẳng biết từ lúc nào, Xử Nam lại đột nhiên trở thành một điểm yếu của cô. Chỉ cần thoáng nghe cái tên đó thôi, cô sẽ không kiềm được mà hoang mang tột độ.

Cô nhận thức được bản thân yêu anh, yêu rất nhiều, yêu bằng cả sinh mệnh và lý trí. Quá khứ bi thương đã cướp đi từ cô những người quan trọng nhất. Vì thế, cô sợ phải mất anh, sợ đến mụ mị cả đầu óc. Mà ở sau lưng cô lúc này đây, chính là người có khả năng cướp đi anh ấy, tước đoạt tình yêu mà anh ấy dành cho cô từ trước đến giờ.

"Là người quan trọng hơn hết thảy."

Khoảng thời gian ấy thật hạnh phúc biết bao. Ngoại trừ việc không có bố mẹ, Xử Nữ vẫn lớn lên với đầy đủ tình yêu thương, sống những tháng ngày vô lo vô nghĩ.

"Anh ấy cũng là người quan trọng với tôi hơn hết thảy."

Giọng của Khổng Tước cao vút, tựa hồ như một lời khẳng định đầy quyết liệt, mạnh mẽ khiến trái tim Xử Nữ không kiềm được mà đập loạn.

"Vương Xử Nữ, tôi biết anh ấy đối với cô, một tình yêu vĩ đại, to lớn. Có khi, anh ấy còn yêu cô hơn cả tôi." Xử Nữ không thấy được khuôn mặt của Khổng Tước nên chẳng thể biết biểu cảm của cô ấy giờ ra sao "Tôi không cam tâm... Tôi thật sự... không cam tâm."

Xử Nữ cụp mắt xuống, im lặng, đã sẵn sàng đón nhận mọi lời thị uy, khinh miệt từ Khổng Tước.

"Vương Xử Nữ." Khổng Tước gọi tên cô "Cảm xúc là thứ đến và đi rất tự nhiên, không ai có thể chi phối hay điều khiển được nó. Mặc dù không cam tâm, nhưng tôi hiểu, việc anh ấy yêu cô hơn tôi chỉ xuất phát từ nỗi lo lắng của một người anh trai dành cho một người em gái. Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm cũng theo đó mà phát triển. Nhưng, Vương Xử Nữ, tôi tin cô đủ thông minh để gọi tên tình cảm của mình dành cho anh trai, để đừng có bất cứ một suy nghĩ hay hành động sai lệch nào, đi ngược lại với luân thường đạo lý."

Xử Nữ chăm chú lắng nghe, cả khả năng hô hấp như cũng biến mất tự lúc nào.

"Vương Xử Nữ, hãy học cách trưởng thành. Chính cảm giác muốn được dựa dẫm khiến cô quá lệ thuộc vào tình cảm này rồi sinh ra ngộ nhận."

Khổng Tước bỏ ra khỏi phòng. Tiếng đóng cửa vang lên khô khốc. Làn gió đêm hè oi ả thổi những sợi tóc mảnh đã được lau khô bay bay, phủ lên đôi vai gầy bé nhỏ. Xử Nữ ngồi yên trên nền gạch, ánh mắt đờ đẫn, vô hồn, cơ thể nhẹ bẫng, tựa hồ như bản thân vừa bị nhấc bổng lên rồi lại ném xuống một cái vực sâu không đáy, đen kịt.

Tình cảm của cô, nỗi sợ hãi của cô, đang ngày một phát triển, mạnh mẽ hơn bao giờ hết...



20/8/2018

"Thanh xuân đẹp tựa giấc mơ" đã trở lại với phong cách lãng mạn, đời thường rồi =)))

Năm học mới cũng đã bắt đầu, có thể kể với Vivi ngày đi học đầu tiên của mọi người thế nào không? Hôm nay Vivi được nghe thầy Hoá giảng Triết học này, mặc dù không hiểu gì hết nhưng chỉ cần giờ Hoá không học Hoá là Vivi vui lắm rồi ^v^

"Thanh xuân đẹp tựa giấc mơ" sẽ trở lại sớm nhất có thể với nhiều biến cố mới. Hy vọng mọi người vẫn sẽ ủng hộ tác phẩm hết mình nhé!

Thân!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK