Lúc Lạc Ninh viết <Mật Mã Số>, cậu còn đang học đại học, cho nên, nội dung của tác phẩm này cũng xoay quanh những vụ án bí ẩn tại trường đại học.
Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng mùa đông, một nữ học sinh nhảy lầu từ tầng cao nhất của thư viện, máu bắn tung tóe, làm không ít bạn học đi ngang qua sợ khóc thét. Mọi người lập tức báo nguy.
Xe cảnh sát tiến vào trường, đội trưởng đội cảnh sát hình sự phát hiện một mảnh giấy trong túi người chết, viết một dãy số kỳ quái, nhìn qua rất giống số di động, nhưng bình thường số di động có 11 số, cô lại viết có 9 số, thiếu mất hai.
Cảnh sát chính thức lập án, sau một hồi điều tra phân tích tỉ mỉ, phát hiện nữ sinh này mắc chứng bệnh trầm cảm, vẫn đang trị liệu bằng thuốc, bình thường cũng ít khi nói chuyện với bạn học, chứ đừng nói tới việc phát sinh tranh chấp với kẻ khác. Bởi vì không tìm thấy manh mối, thêm nữa, dấu vết giám định trên nóc thư viện cũng đều dẫn đến kết quả là tự sát, cho nên cảnh sát liền lập tức kết án.
Nhưng nam chính, đội trưởng đội cảnh sát hình sự, trong lòng luôn cảm thấy bất an, hắn luôn nghĩ về những con số kia, nhưng trước sau vẫn không có kết quả.
Cùng ngày, sau khi đội cảnh sát quyết định kết án là tự sát, rút khỏi trường học, lại có một nam sinh từ nóc thư viện nhảy xuống, trong tay cũng cầm một mảnh giấy tương tự, viết dãy số kỳ quái.
Vụ án lập tức trở nên khó bề mà phân biệt. Sau khi điều tra kỹ càng, cảnh sát vẫn không tìm ra manh mối hữu dụng gì, cố tình nam sinh này cũng mắc bệnh trầm cảm, giám định cũng đưa tới kết luận tự sát.
Cuối cùng, nam chính quyết định lấy những dãy số từ tay người chết, mời một nhà toán học nổi tiếng về phân tích mật mã đến trợ giúp.
Vụ án càng ngày càng ly kỳ, thẳng đến khi có người chết thứ năm xuất hiện, bí ẩn xoay quanh những con số này mới được cởi bỏ.
Cuốn tiểu thuyết trinh thám này của Lạc Ninh tương đối hack não, lúc trước Tần Dịch Tắc xem xong cũng phải kinh ngạc cảm thán sự tài hoa của vị tác giả mới này. Đương nhiên, vừa mới bắt tay vào viết lách, kinh nghiệm không đủ, bên cạnh đó, việc nắm bắt tiết tấu cũng không ổn, còn xuất hiện một ít BUG, người đọc có lẽ sẽ cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng lần này, Lạc Ninh tham gia dự án chuyển thể điện ảnh, đem cốt truyện rườm rà trong nguyên tác giản lược, sàng lọc, sau đó còn thêm thắt một số chi tiết để suy luận càng hợp lý, toàn bộ tình tiết có vẻ càng thêm hoàn hảo, hơn nữa tính logic cũng chặt chẽ.
Cho dù bộ phim này ít kinh phí cũng không sao cả, bởi nó không cùng thể loại chiến tranh quy mô lớn như “Tinh Thần Phong Hỏa”, cũng không cần hiệu ứng công nghệ cao như “Kế Hoạch Nhân Bản”. Nó chỉ là một bộ “trinh thám vườn trường bí ẩn”, ngoại cảnh không nhiều lắm, ví dụ như ký túc xá, giảng đường, thư viện, phòng giải phẫu pháp y, phòng điều tra ở cục cảnh sát đều có thể dựng được, cho dù không đến Thành phố điện ảnh cũng quay được ngon ơ.
Vu Thành lập tức quyết định, hợp tác với một trường đại học hạng hai không chút danh tiếng gì ở vùng ngoại thành Thủ Đô Tinh, trực tiếp quay chụp trong trường.
Lấy khung cảnh vườn trường, diễn viên quần chúng có cả đống, tùy tiện tìm một khóa tới hỗ trợ, bao cơm trưa lại cho thêm ít tiền tiêu vặt, các bạn học đều rất vui lòng đến xem náo nhiệt, ngược lại hiệu quả cũng không tồi.
Các diễn viên thống nhất ở lại ký túc xá đơn sơ thuộc trường học, phảng phất giống như được trở về những năm tháng đại học đầy hoài bão.
Lạc Ninh và Vu Thành ở chung một gian ký túc xá. Tính cách Vu Thành khá tùy tiện, chưa từng nghĩ tới Lạc Ninh là Omega, cả ngày bày ra dáng vẻ “anh em tốt” nghiêm túc thảo luận tình tiết với Lạc Ninh.
Bộ phim này không thuộc thể loại kinh dị, cho nên Vu Thành muốn giảm bớt các hình ảnh máu me và bạo lực nhất có thể, thay vào đó, đưa không khí bí ẩn, khẩn trương đẩy đến cực hạn.
Từng người từng người tử vong, đội điều tra hình sự tiến từng bước gian nan, tựa hồ sau lưng luôn có một đôi mắt nhìn chằm chằm bọn họ.
Dãy số kỳ quái xuất hiện liên tục, sau lưng những con số này cất giấu bí mật gì?
Chỉ cần tạo được không khí, khán giả sẽ bị hấp dẫn một cách tự nhiên.
Lạc Ninh hoàn toàn đồng ý với Vu đạo, cũng đưa ra một ít ý kiến: “Âm thanh đóng vai trò rất quan trọng trong việc xây dựng không khí, nhất là thể loại kỳ bí thế này, nếu hiệu ứng âm thanh không tốt, sẽ rất khó cuốn hút khán giả. Ở giai đoạn tuyển chọn diễn viên chúng đã tiết kiệm được rất nhiều chi phí, hay là mời về một đội ngũ chế tác âm nhạc chuyên nghiệp, tới viết OST và tạo hiệu ứng âm thanh? Vu đạo cảm thấy thế nào?”
Vu Thành đầy mặt hưng phấn, vỗ đùi: “Tôi cũng nghĩ vậy đấy! Kinh phí có hạn, chúng ta phải tính toán tỉ mỉ. Từ khâu tuyển chọn diễn viên và tìm ngoại cảnh đã tiết kiệm được khá nhiều, chế tác hậu kỳ, hiệu ứng âm thanh không thể làm qua loa được, đội ngũ sản xuất âm nhạc…… hiện giờ studio IDO làm nhạc phim tốt nhất, hôm nào đó tôi đi liên hệ với họ. Về phía ca sĩ hát OST, anh đã nhắm ai chưa? Tôi muốn mời người có chất giọng tốt chút, ca khúc chủ đề mà hot thì càng hay!”
Lạc Ninh nói: “Tôi có thể thử viết lời.”
Vu Thành giống như đi đường nhặt được vàng, đầy mặt kinh hỉ: “Anh còn biết viết lời?!”
Lạc Ninh gật gật đầu: “Lúc trước biết tác phẩm của mình sẽ chuyển thể thành điện ảnh, trong đầu tôi liền bật ra ý tưởng về ca khúc chủ đề. Tôi là tác giả nguyên tác, tôi biết tác phẩm của mình muốn biểu đạt những gì, nên đã viết một bản sơ thảo rồi, nhưng tôi không rành viết nhạc, nên còn đôi chỗ thiếu sót, hy vọng bên phía sản xuất âm nhạc có thể chỉnh sửa lại.”
Vu Thành dùng sức vỗ tay: “Quyết định thế nhé! Tôi đi tìm người.”
Hai người tối nào cũng ở ký túc xá thương lượng những chuyện này, rất nhanh đã trở thành bạn tốt.
Lạc Ninh cũng không bận tâm Vu đạo là một Alpha, dù sao trong lòng có Tần Dịch Tắc, nhìn những Alpha khác chẳng có cảm giác gì cả, huống chi, sau khi tiêm thuốc ức chế sẽ không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của nhau, động tác giữa hai người cũng đúng mực, bạn bè hoàn toàn bình thường.
Tuy nhiên, Lạc Ninh không ngại, không có nghĩa là Tần Dịch Tắc cũng không ngại!
Lê Tân ở trong giới tin tức linh hoạt, rất nhanh nghe được tin đoàn phim <Mật Mã Số> đang quay ở Học viên Hoa An tại Thủ Đô Tinh, toàn đoàn được sắp xếp ở lại ký túc xá trong trường, Lạc Ninh ở chung với đạo diễn.
Tần Dịch Tắc lập tức có cảm giác tràn ngập nguy cơ.
Lúc trước ở Lam Nguyệt Loan, hắn đã gặp qua vị đạo diễn này, tên Vu Thành, một Alpha đẹp trai sáng sủa, Lạc Ninh còn chính miệng khen “Một đạo diễn như cậu lại đẹp trai vậy, các diễn viên sẽ rất áp lực đó”. Tuy rằng có phần khách khí, nhưng diện mạo của tên Alpha kia không hề tầm thường.
Sao Lạc Ninh có thể ở chung với tên đó? Không thể được!
Sau khi Tần Dịch Tắc biết tin, gấp đến độ hận không thể bay qua ngay lập tức.
Lê Tân bất đắc dĩ vỗ vai hắn, nói: “Ở chung thôi mà, hai người đó cũng chẳng làm gì đâu? Cậu không tin Lạc Ninh à?”
Tần Dịch Tắc nhíu mày nói: “Đương nhiên tôi tin Lạc Ninh, nhưng tôi không tin cái tên Vu Thành kia kìa.”
Dừng một chút, hắn lại nghiêm túc nói: “Đúng rồi, Lê Tân, anh giúp tôi liên hệ với đoàn phim <Mật Mã Số>, bảo tôi là fan của cuốn sách này, muốn tới diễn một vai khách mời, không cần tiền.”
Biểu tình trên mặt Lê Tân lập tức cứng ngắc: “Cậu điên đấy à?”
Tần Dịch Tắc bình tĩnh đáp: “Tôi không điên. Dù sao Lạc Ninh phải ở cùng tên đạo diễn kia cả tháng trời, tôi không yên tâm.”
Cái thùng dấm này, tuyệt đối là cái thùng dấm.
Lê Tân đau đầu xoa huyệt Thái Dương: “Không phải cậu bảo, quay xong Tinh Thần Phong Hỏa sẽ cho mình một kỳ nghỉ dài hạn ư? Qua hai ngày nữa, chắc Tinh Thần Phong Hỏa sẽ đóng máy, sao cậu không sắp xếp mà nghỉ ngơi đi?”
Tần Dịch Tắc lời lẽ chính đáng: “Tôi nghỉ là để ở bên Lạc Ninh, mà giờ Lạc Ninh đang lăn lộn ở đoàn phim, kỳ nghỉ của tôi còn có giá trị gì nữa?”
Lê Tân ngẩn người, thế nhưng bị lời lẽ ngụy biện của hắn thuyết phục.
Thật lâu sau sau, Lê Tân mới khẽ thở dài, do dự nói: “Nhưng mà, đoàn phim bọn họ cũng tuyển đủ diễn viên rồi, trên mạng đã công bố danh sách chính thức, cậu muốn làm khách mời, vậy cũng phải có nhân vật cho cậu khách mời chứ!”
Tần Dịch Tắc nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Có một vai phản diện cảnh quay không nhiều lắm, hình như chưa quyết định.”
Biểu cảm trên mặt Lê Tân lần nữa vỡ vụn: “Cậu không cần tiền cát xê, đến một đoàn phim tuyến 18 làm khách mời, diễn vai phản diện?!”
Tần Dịch Tắc nhướng mày: “Tôi chưa diễn vai ác bao giờ, thuận tiện trau dồi kỹ năng diễn xuất, cứ quyết định vậy đi.”
Lê Tân: “………………”
Làm người đại diện của tên này thật tức muốn phát bệnh tim, ngày mai mình từ chức luôn được không?