Thanh âm này dường như có thể khiến xương cốt nhũn ra.
Trong nháy mắt, đại não Tần Dịch Tắc chết máy, toàn thân cứng đờ, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Lạc Ninh thầm buồn cười, bên ngoài làm bộ uống say, chủ động vươn tay mở cúc áo sơ mi của Tần Dịch Tắc.
Theo từng cúc áo, lồng ngực rộng lớn màu mật ong dần dần hiện ra trước mặt.
Tần Dịch Tắc thở dồn dập, khi Lạc Ninh khều được cúc áo thứ ba, hắn mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng bắt được bàn tay đang làm loạn của Lạc Ninh, thấp giọng nói: “Lạc Ninh… Em say rồi, đừng nghịch.”
Lạc Ninh thầm nghĩ, em cứ nghịch đấy anh làm gì được nào? Đổi thành Alpha khác, không phải nên thừa dịp người yêu uống say, đè người yêu lên giường ôm ôm hôn hôn, rồi một đêm triền miên ư? Tần Dịch Tắc lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc lo lắng là xảy ra chuyện gì?!
Trong lòng Lạc Ninh đột nhiên bắn ra một tia dự cảm không ổn, quả nhiên, giây sau, thân thể đột nhiên bay lên —— Tần Dịch Tắc duỗi hai tay trực tiếp ôm Lạc Ninh lên, ôm thẳng đến nhà tắm.
Hắn giúp Lạc Ninh cởi quần áo, đặt Lạc Ninh vào trong bồn tắm, giọng điệu trầm thấp lộ ra một chút ôn nhu bất đắc dĩ: “Trên người em toàn mùi rượu, tắm rồi ngủ đi.”
Tần Dịch Tắc cầm vòi hoa sen, điều chỉnh nước ấm đến nhiệt độ thích hợp, giúp Lạc Ninh gội đầu.
Động tác của người đàn ông nọ cực kỳ ôn nhu, giống như đang chăm sóc một con mèo nhỏ, nhẹ nhàng giúp Lạc Ninh gội đầu, Lạc Ninh rất thoải mái, không tự chủ nhắm hai mắt lại, dựa vào bồn tắm hưởng thụ sự chăm sóc của Alpha.
Gội đầu xong, Lạc Ninh mới mở mắt ra, mặt dày kéo hắn: “Dịch Tắc, anh cũng tắm cùng đi mà…”
Trong nháy mắt đó bên tai Tần Dịch Tắc đỏ chót, thấp giọng nói rằng: “Đừng nghịch”.
Lạc Ninh: “…”
Gì mà đừng nghịch? Em chính là muốn tắm cùng anh đó, tên đại ngốc này…
Tần Dịch Tắc dời mắt khỏi trên người Lạc Ninh, dùng vòi hoa sen giúp Lạc Ninh cọ rửa sơ thân thể, sau đó liền dùng khăn tắm lớn bọc lấy cậu, giúp cậu lau khô từng giọt nước trên người, sấy tóc, lúc này mới ôm cậu trở về giường, kiên nhẫn đắp chăn cho cậu.
Lạc Ninh: “……”
Nhìn bóng lưng của Tần Dịch Tắc, Lạc Ninh trừng lớn một cái.
Tần Dịch Tắc anh không ngây thơ, mà là anh hoàn toàn không hiểu phong tình biết không?
Còn tưởng rằng Tần Dịch Tắc đi thật, không ngờ, qua hai phút hắn liền quay lại, tay trái bưng một chén nước ấm, tay phải cầm mấy viên thuốc màu xanh lam, hắn đỡ Lạc Ninh dậy dựa vào ngực mình, dỗ Lạc Ninh uống một hớp, thấp giọng nói: “Em say rồi, anh tìm thuốc giải rượu cho em, uống hai viên sẽ dễ chịu hơn nhiều.” Dứt lời liền đút thuốc cho Lạc Ninh.
Lạc Ninh: “………”
Anh đi mà uống thuốc giải rượu!
Lạc Ninh bị bắt uống thuốc có xu hướng phát điên, hận không thể trực tiếp đẩy ngã người này lên giường.
Bất quá, nhìn biểu tình lo lắng của Tần Dịch Tắc, Lạc Ninh bất đắc dĩ, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một tia ngọt ngào ấm áp.
Tên Alpha đúng là khác với đại đa số Alpha, bây giờ anh ấy nhất định đang nghĩ “Lạc Ninh uống say, mình không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, mình phải chăm sóc Lạc Ninh thật cẩn thận”… Cho nên vừa nãy Lạc Ninh chủ động quyến rũ hắn, từ đầu đến cuối hắn vẫn không loạn, cẩn thận tắm rửa cho Lạc Ninh, cho Lạc Ninh uống thuốc giải rượu, dỗ Lạc Ninh đi ngủ.
Lạc Ninh vốn định thừa dịp “uống say” thử với hắn xem thế nào, kết quả Tần Dịch Tắc quá chính trực, kế hoạch của Lạc Ninh thất bại, không thể làm gì khác hơn ngoài tiếp tục diễn kịch, làm bộ mình uống rất say, nhắm mắt lại ngủ, thuận tiện kéo Tần Dịch Tắc lên giường, cau mày nói: “Em khó chịu, anh ôm em ngủ được không?”
“Được.” Lần này Tần Dịch Tắc không phản đối, nằm bên cạnh Lạc Ninh, nhẹ nhàng ôm cậu vào lồng ngực, đưa tay ra xoa xoa đầu Lạc Ninh, dịu dàng nói, “Ngủ đi, có anh ở đây.”
Có anh ở đây…
Lúc hắn nói câu này, vẻ mặt tràn đầy ôn nhu. Ý ngoài lời là: Có anh ở đây, nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.
Hắn đúng là rất giỏi chăm sóc người khác, vừa nãy giúp mình gội đầu, khỏi nói thư thái đến cỡ nào.
Trong lòng Lạc Ninh ấm áp, vươn tay ôm lấy eo Tần Dịch Tắc.
So với Tần Dịch Tắc quá mức chính trực, Lạc Ninh cảm thấy mình hơi gian trá, nếu Tần Dịch Tắc biết cậu đang giả bộ say, hắn sẽ nghĩ thế nào? Nhất định sẽ cảm thấy cậu là một Omega lưu manh da mặt dày.
Lạc Ninh không muốn để lại ấn tượng xấu cho Tần Dịch Tắc, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, trong mơ màng, dường như Lạc Ninh cảm giác được, Tần Dịch Tắc ấn xuống một nụ hôn thật dịu dàng trên trán cậu.
***
Sáng ngày kế tỉnh lại, Lạc Ninh không thấy Tần Dịch Tắc ở bên người, cậu mặc áo ngủ rửa mặt rồi xuống lầu, bỗng ngửi thấy hương vị quen thuộc từ trong phòng bếp truyền đến —— Tần Dịch Tắc đang mặc tạp dề làm bữa sáng cho cậu, trong chảo là trứng chiên cậu thích ăn nhất, vàng óng ánh, vừa nhìn đã muốn ăn nhiều thêm vài miếng.
Lạc Ninh đi tới, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy Tần Dịch Tắc, nói: “Tối hôm qua em uống say, không làm gì đó quá đáng chứ?”
Lưng Tần Dịch Tắc hơi cứng đờ, thấp giọng nói: “Không có gì. Bây giờ em khá hơn chút nào chưa? Đầu còn đau không?”
Lạc Ninh nói: “Khỏe rồi, anh cho em uống thuốc giải rượu phải không?”
Tần Dịch Tắc gật đầu: “Ừm.”
Lạc Ninh trầm mặc chốc lát, mới khẽ cười hỏi: “Dịch Tắc, sao tối hôm qua anh không nhân cơ hội em uống say, làm gì đó với em?”
Lỗ tai Tần Dịch Tắc nổi lên một mạt đỏ hồng, giải thích: “Em uống say, đầu óc không tỉnh táo, anh sợ… sẽ làm em bị thương.” Alpha hay thẹn thùng nọ hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này nữa, gắp chứng chiên ra khỏi chảo, nói, “Ăn cơm trước đi.”
Lạc Ninh đành cùng hắn đến phòng ăn.
Tần Dịch Tắc hỏi: “Hôm nay em sẽ trở về đoàn phim luôn à?”
Đương nhiên Lạc Ninh sẽ không vì việc tư mà làm lỡ công tác, hơn nữa <Mật Mã Số> đã hoàn thành đến 70%, những cảnh còn lại, nhất định cậu và đạo diễn phải cùng trấn ải, cảnh quay hôm nay còn rất quan trọng, nghĩ tới đây, Lạc Ninh liền gật gật đầu, nói: “Ăn sáng xong em sẽ về.”
Tần Dịch Tắc nói: “Anh đưa em đi.”
Lạc Ninh lắc lắc đầu: “Thôi bỏ đi, anh ra ngoài rất dễ bị paparazzi phục kích, em tự đi được mà.”
Tần Dịch Tắc lo lắng nhìn cậu: “Tôi qua em uống say như vậy, không khó chịu à?”
Lạc Ninh nghĩ thầm, em giả vờ đó, em không có say đâu. Nhưng mấy lời này không tiện nói ra miệng, nên cậu thuận miệng đáp qua loa: “Không khó chịu, em tự về đoàn phim được mà, anh cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Hai người vừa ăn sáng xong, đột nhiên có người gõ cửa. Tần Dịch Tắc mở cửa liền thấy, chính là người đại diện Lê Tân.
Lê Tân thấy Lạc Ninh cũng ở nhà, không khỏi ngẩn người, hiển nhiên không kịp phản ứng. Ngược lại Lạc Ninh cười thân thiện với anh, nói: “Lê ca đến à? Anh ăn sáng chưa?”
Lê Tân phục hồi lại tinh thần, cười một cái nói: “Anh ăn rồi.”
Tần Dịch Tắc hỏi: “Mới sáng sớm đã tới tìm tôi, có chuyện quan trọng à?”
Lê Tân đem một tập kịch bản đặt trước mặt Tần Dịch Tắc, nói: “Đây là bộ phim truyền hình anh vừa lấy được hôm qua, xem cả đêm, anh thấy hay lắm đó. Trong hai nam chính, một nam chính bên Tiêu Trác đã nhận rồi, bộ phim này giữa tháng năm sẽ bấm máy, lúc trước không phải cậu nói muốn xin nghỉ một tháng à? Cậu nghỉ tháng tư, đến tháng năm cũng nên bắt đầu rồi, trước hết lấy về cho cậu xem.”
Lạc Ninh tò mò cầm kịch bản xem một chút, nhìn thấy cái tên trên mặt bìa, hai mắt bỗng dưng sáng ngời: “<Kỳ án>? Đây là cuốn tiểu thuyết trinh thám đầu tiên em đọc thời trung học, tác phẩm của thầy Khắc Lý Tư, đến bây giờ vẫn là bộ kinh điển nhất trong lòng em, vậy mà được chuyển thể thành phim truyền hình rồi?”
Lê Tân gật gật đầu, kiên nhẫn giải thích: “Lấy được bản quyền là nhà sản xuất thực lực hùng hậu nhất trong giới, mời đến Trương đạo chuyên môn quay trinh thám, đảm đương biên kịch chính là thầy cậu Tiết An An, cậu đã đọc sách, hẳn cũng biết bộ phim này có hai nam chính, hai nam chính đều rất có mị lực, không nhiều cảnh yêu đương, chủ yếu là phá án, tình tiết mạo hiểm kích thích. Tiêu Trác đã nhận một trong hai vai nam chính rồi, phía đầu tư muốn tìm Dịch Tắc nhận vai còn lại, nên đưa kịch bản cho tôi.”
Tần Dịch Tắc có chút do dự, vừa lúc đây cũng là tác phẩm hắn thích nhất thời niên thiếu, một nam chính khác Tiêu Trác đã nhận, hắn và Tiêu Trác anh em tốt nhiều năm, đều là phái thực lực, khẳng định hợp tác không thành vấn đề. Nhưng quan trọng là, lúc trước hắn muốn rút ra thời gian bên Lạc Ninh, xin người đại diện một tháng nghỉ ngơi, kết quả vừa vặn Lạc Ninh lại phải tiến đoàn, thời gian không khớp. Chờ Lạc Ninh quay xong, đoán chừng sẽ tới tháng năm.
Nếu hắn nhận bộ phim này, kế hoạch tuần trăng mật chẳng phải lại ngâm nước?
Đang do dự, liền nghe Lạc Ninh nói: “Dịch Tắc anh nhận đi, anh và Tiêu Trác chưa từng xuất hiện cùng nhau trong bộ phim nào cả, hai người các anh mà diễn chung, bộ phim này nhất định sẽ siêu hot. Em nghĩ đây là một cơ hội tốt, bộ phim này bất kể là đề tài, thành viên chế tác hay đội ngũ diễn viên, so với bộ phim thần quái anh bị cướp vai lúc trước tốt hơn rất nhiều.”
Lê Tân đang phát sầu không biết nên thuyết phục Tần Dịch Tắc thế nào, không ngờ Lạc Ninh sẽ nói vậy, anh thầm vui vẻ, lập tức phụ họa: “Đúng đấy. Anh tìm cho cậu bộ nào thay thế cậu cũng từ chối hết, nhưng bộ <Kỳ Án> này thật sự không tồi…”
Tần Dịch Tắc khẽ cau mày, nhìn về phía Lạc Ninh: “Em muốn anh nhận bộ phim đó ư?”
Lạc Ninh gật đầu: “Đương nhiên. Cơ hội tốt bày ra trước mắt, tại sao lại không nhận chứ?”
Chân mày Tần Dịch Tắc nhíu chặt hơn: “Nhưng anh…”
Lạc Ninh nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn nói: “Em hiểu mà, anh muốn dành thời gian cùng em hưởng tuần trăng mật, phải không?”
Tần Dịch Tắc đỏ tai, khẽ gật đầu một cái.
Lạc Ninh mỉm cười, an ủi hắn nói: “Không sao, thời gian còn dài. Em quay xong bộ phim kia, còn phải tham gia khâu biên tập hậu kỳ, như cắt nối, phối nhạc, em muốn quan sát từ đầu đến đuôi. Cho nên, đợi em hoàn toàn rảnh rỗi, chắc phải đến tháng bảy, anh cũng đâu thể cứ vậy ngồi chờ em mấy tháng? Không bằng nhận bộ phim này, cơ hội tốt như vậy đừng từ chối.” Cậu dứt lời, liền nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Tần Dịch Tắc, ôn nhu nói, “Yên tâm, là bạn đời của anh, đương nhiên em sẽ ủng hộ sự nghiệp của anh.”
Tần Dịch Tắc nghe Lạc Ninh nói, cảm thấy mỗi một ngóc ngách trong trái tim đều tràn ngập ánh sáng, ấm áp thư thái. Hắn nhìn Lạc Ninh mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay Lạc Ninh, thấp giọng nói: “Được. Chờ anh quay xong bộ này, em cũng bận xong việc bên đoàn phim, chúng ta lại đi hưởng tuần trăng mật.”
Lạc Ninh cong đôi mắt: “Không thành vấn đề. Em về đoàn phim trước đây, anh và Lê ca bàn bạc tỉ mỉ nhé.”
Tần Dịch Tắc đứng dậy, ôm vai Lạc Ninh đưa cậu ra tới tận cửa.
Mãi đến tận khi Lạc Ninh biến mất, hắn mới lưu luyến trở về phòng khách.
Lê Tân bị đút thức ăn chó đầy miệng, bất đắc dĩ giải thích: “Dịch Tắc, cậu cũng đừng trách anh. Cậu quay nhiều phim điện ảnh như thế, giải thưởng gì cũng cầm qua rồi, để cậu nhận phim truyền hình là để mở rộng con đường diễn xuất của cậu, điện ảnh khác với phim truyền hình, dùng thực lực của cậu, nhất định sự nghiệp sẽ tiến thêm một bước, nhận một bộ phim danh tiếng để khởi động, đây là quyết định của anh và các nhân viên bên phòng làm việc. <Không Gian Vô Tận> bị cướp vai, mọi người vẫn luôn không cam tâm, muốn giúp cậu tìm một bộ càng tốt hơn, bộ <Kỳ Án> này chính là lựa chọn tốt nhất, cậu hiểu không?”
Tần Dịch Tắc bình tĩnh gật đầu: “Ừm, tôi biết anh và phòng làm việc luôn lo lắng cho tôi, bộ phim trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, các anh chắc đã vất vả lắm rồi, tôi cũng không thể để các anh cố gắng vô ích được. Yên tâm, bộ phim này tôi sẽ nhận, hôm khác hai bên hẹn gặp, ký hợp đồng luôn đi.”
Lê Tân thở phào nhẹ nhõm: “Cậu nghĩ được vậy là tốt rồi.”
Tần Dịch Tắc nghiêm túc nói: “Lạc Ninh nói rất đúng, tôi là diễn viên, không thể cứ ở nhà nghỉ ngơi liền mấy tháng được, nếu vậy em ấy sẽ cảm thấy tôi ăn không ngồi rồi, trong đầu chỉ có em ấy. Lạc Ninh vì sự nghiệp mà nỗ lực, tôi cũng không nên buông thả bản thân, như vậy mới xứng đáng với em ấy.”
Lê Tân cười nói: “Không sai, dù sao các cậu cũng kết hôn rồi, gấp gì một hai tháng.” Anh còn tưởng rằng Tần Dịch Tắc và Lạc Ninh đã sớm lăn giường vô số lần, ai mà ngờ, Tần Dịch Tắc cái tên Alpha đơn thuần này, kết hôn hai tháng trời, vẫn chưa đánh dấu Omega của mình…