Trong kỳ trăng mật, Lạc Ninh đã sửa lại bộ kịch bản <Mật Mã Số> này ít nhất bảy lần, sau khi cậu thảo luận với đạo diễn xong, lại sửa thêm hai lần nữa, mỗi một chi tiết nhỏ, đều được chau chuốt tỉ mỉ, này đó Tần Dịch Tắc đều đặt vào trong mắt.
Lạc Ninh rất vui khi có thể chuyển thể bộ truyện này thành điện ảnh, đây cũng là dấu chân đầu tiên của cậu ở giới giải trí, đương nhiên Tần Dịch Tắc hi vọng tác phẩm của cậu có thể phô bày dáng vẻ hoàn mỹ nhất.
Người trẻ tuổi Chu Cẩm Vân này, về tướng mạo thì không có gì xoi mói, ngũ quan sắc nét, đôi mắt to sáng ngời, tóc ngắn lởm chởm, nếu đặt trong môi trường đại học, tuyệt đối là cấp bậc nam thần, đóng vai một cảnh sát hình sự sáng lạng nhiệt tình mới biết mùi đời lại càng thích hợp, ánh mắt Lạc Ninh ngược lại không tệ.
Đáng tiếc cậu ta thiếu kinh nghiệm, diễn xuất rất bình thường, cần phải từ từ tôi luyện.
Bản thân Vu Thành cũng một là đạo diễn mới vào nghề, đôi khi không nhìn ra được “tử huyệt” của diễn viên, nóng nảy đến độ vò đầu bứt tai. Bây giờ Tần Dịch Tắc tự mình đứng ra, đúng là giải quyết nguy cấp cho đoàn phim.
Quả nhiên, sau khi Tần Dịch Tắc làm mẫu một lần, Tiểu Chu bắt đầu quay lại, rất nhanh đã tìm được cảm giác.
Tần Dịch Tắc đứng xem bên cạnh, diễn xuất của người trẻ tuổi này không tốt cho lắm, nhưng đáng khen ở chỗ, cậu ta không copy lại động tác của Tần Dịch Tắc. Ví dụ như, lúc Tần Dịch Tắc suy luận, theo thói quen sẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, Chu Cẩm Vân thì lại liên tục nắm tóc, biểu hiện ra tâm lý nóng nảy, những động tác nhỏ thế này, đều yêu cầu diễn viên tự do phát huy.
Muốn bắt chước người khác, cũng chẳng thể ra ngô ra khoai, đến khi diễn lại cứng ngắc giống như xác chết biết đi. Diễn viên phải tự lý giải, mới có thể làm sống nhân vật của mình. Trong giới giải trí, tùy tiện vơ tay cũng được một nắm người đẹp trai, nhưng có nổi được hay không, còn phải tùy thuộc vào thiên phú và vận may.
Chu Cẩm Vân vẫn có một ít thiên phú, bây giờ vận may cũng tới rồi, nếu cậu ta có thể nắm chắc, nói không chừng bộ phim này sẽ nổi đình đám.
Tần Dịch Tắc vuốt cằm suy tư, nếu như Chu Cẩm Vân thật sự có thể đỏ ửng lên, vậy Lạc Ninh sẽ trở thành Bá Nhạc (1) của cậu ta rồi, đương nhiên Tần Dịch Tắc sẽ không ngại mượn nước đẩy thuyền, giúp người trẻ tuổi này một chút.
**
Chu Cẩm Vân vẫn luôn không tìm thấy trạng thái, sau khi được Tần Dịch Tắc kiên nhẫn chỉ đạo, giống như đột nhiên thông suốt, mấy cảnh quay sau vô cùng thuận lợi, cậu ta cũng dần dần tìm được cảm giác vai nam chính, đắp nặn lên hình tượng một cảnh sát non trẻ cực kỳ sinh động. Đặc biệt lúc nôn nóng nắm tóc, dáng vẻ hấp tấp vội vàng, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Lạc Ninh cũng rất hài lòng với biểu hiện của cậu ta, mỉm cười khen vài câu: “Tiểu Chu, diễn rất tốt, tiếp tục cố gắng.”
Chu Cẩm Vân có chút thẹn thùng, đỏ mặt nói: “Cảm ơn các thầy đã hướng dẫn.”
Vu Thành cười nói: “Cậu chớ đừng đắc ý, mới chỉ bắt đầu thôi, phía sau còn nhiều cảnh khó diễn lắm!”
Tần Dịch Tắc mở miệng nói: “Gặp phải chỗ nào khó, không biết phải diễn thế nào, có thể trao đổi với tôi, dù sao tôi cũng rảnh rỗi.”
Chu Cẩm Vân thụ sủng nhược kinh trợn tròn mắt: “Thật, thật sao?”
Lạc Ninh cười nói: “Tần lão sư đã nói như vậy, cậu cũng đừng khách khí, gặp khó phải hỏi, kinh nghiệm của anh ấy phong phú hơn cậu nhiều lắm đấy.”
Chu Cẩm Vân liền vui vẻ, sốt sắng nắm chặt tay: “Cảm ơn, cảm ơn Tần lão sư.”
Mấy ngày kế tiếp, Tần Dịch Tắc ở lại đoàn phim, tận chức tận trách làm “cố vấn”, Chu Cẩm Vân gặp phải đoạn không biết diễn liền tới tìm hắn, lần nào hắn cũng sẽ kiên nhẫn chỉ điểm cho người mới, dưới sự dẫn dắt của hắn, trong thời gian ngắn Chu Cẩm Vân tiến bộ rất nhanh.
Đương nhiên sẽ khiến cho những người khác ghen ghét.
Lúc tiến đoàn, mọi người đều là người mới không có danh tiếng, dù cho Chu Cẩm Vân gánh phần diễn nặng nhất, cũng chỉ đứng ngang hàng với mọi người, diễn xong thì rảnh rỗi, tụ lại với nhau nói chuyện trên trời dưới đất.
Nhưng mấy ngày nay, Chu Cẩm Vân rảnh rỗi sẽ chạy đến chỗ Tần Dịch Tắc, tìm Tần lão sư trao đổi kinh nghiệm, liều mạng như kiểu “tôi muốn cố gắng phấn đấu, nâng cao diễn xuất, đuổi theo bước chân của Tần lão sư”, cũng không có thời gian tán gẫu với những người xung quanh, lúc nào cũng vùi đầu nghiên cứu kịch bản. Kịch bản cũng bị cậu ta viết chi chít một đống lớn ghi chú và tâm đắc.
Dần dần đã có người âm thầm châm chọc khiêu khích, nói cậu ta ôm đùi lớn, còn chưa nổi mà tự cao tự đại vân vân.
Thậm chí có người lén truyền ra:
“Tần ảnh đế đối tốt với Tiểu Chu như vậy, lẽ nào có một chân với nhau!”
“Trong giới đâu đâu cũng thấy quy tắc ngầm, khó trách Tần Dịch Tắc tự mình dạy cậu ta đóng phim!”
“Hơn nữa, mặc dù Tiểu Chu là Beta, lớn lên da thịt non mịn, đôi mắt to tròn câu nhân, nói không chừng đi quyến rũ Tần Dịch Tắc…”
“Ảnh đế cắm cọc ở đoàn phim không chịu đi, ngày nào cũng dạy Tiểu Chu diễn xuất, quan hệ giữa hai người bọn họ hiển nhiên không đơn giản.”
Lời đồn càng truyền càng quá đáng.
Đặc biệt là lúc Chu Cẩm Vân đến tìm Tần lão sư đối diễn, sau lưng không biết có bao nhiêu con mắt đang ngó chừng cậu ta.
Lạc Ninh ở đoàn phim “không để ý đến thị phi, chuyên tâm với kịch bản”, thỉnh thoảng len lén thân thiết với Tần Dịch Tắc, dĩ nhiên không hề biết đến mấy lời đồn đãi kiểu này. Mà Tần Dịch Tắc lúc đóng phim chưa bao giờ tán gẫu với người trong đoàn, chỉ nói chuyện công việc, hơn nữa mấy người mới này, chẳng ai dám nói xấu ngay trước mặt hắn, đều xì xào bàn tán sau lưng, Tần Dịch Tắc đương nhiên cũng không biết.
Mấy ngày nay Chu Cẩm Vân đắm chìm trong trạng thái “đại thần vất vả dạy dỗ mình, tay mơ này nhất định phải cố gắng học tập”, tinh thần phấn chấn, đầy đầu đều là lời chỉ dẫn của Tần Dịch Tắc, cũng không quan tâm có người bàn tán sau lưng.
Nhưng vẫn còn Lê Tân đó!
Lê Tân không hổ danh là người đại diện tinh thông bát quái, không lâu lắm, những lời đồn kia đã truyền đến lỗ tai anh.
Lê Tân tức muốn phun máu!
Buổi tối trở về, anh đặc biệt tìm Tần Dịch Tắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gần đây trong đoàn phim có lời đồn, nói cậu quy tắc ngầm với Tiểu Chu, cho nên ngày nào cũng kiên nhẫn hướng dẫn cho Tiểu Chu. Cậu đến đoàn phim làm khách mời, đều là vì tiểu Chu.”
Tần Dịch Tắc: “???”
Hắn hướng dẫn cho cậu Tiểu Chu kia, hoàn toàn là nhìn mặt mũi Lạc Ninh, nếu không vì Lạc Ninh, hắn mới không thèm chạy tới đoàn phim trong suốt này đâu.
Tần Dịch Tắc nhíu nhíu mày: “Lời đồn thôi mà, không cần để ý.”
Lê Tân không quá yên tâm, nói: “Đúng là mấy ngày nay cậu và Tiểu Chu khá thân thiết, tên kia lại hơi ngốc, mới ra mắt, nửa tỉnh nửa mê, không biết tránh hiềm nghi, kẻ xuyên tạc sau lưng kia chắc chắn ghen ghét với cậu ta, sau này cậu nên chú ý một chút.”
Tần Dịch Tắc “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết.
Nhưng mà, sáng ngày kế, mọi người còn chưa kịp phản lại, trang Weibo chính thức của tòa soạn có lượt xem cao nhất trong giới giải trí – “Bát Quái Studio” – đã tung ra một số bức ảnh ——
Tiêu đề cực kỳ chấn động, trực tiếp khiến nhóm quần chúng ăn dưa kinh sợ không thôi.
“Siêu sao Tần Dịch Tắc đột nhiên gia nhập đoàn phim trong suốt <Mật Mã Số>, có quan hệ mờ ám với nam chính @Chu Cẩm Vân!”
Trên Weibo đăng chín tấm hình, tất cả đều là ảnh Chu Cẩm Vân ở riêng với Tần Dịch Tắc. Chu Cẩm Vân nhìn qua có chút ngượng ngùng, đỏ mặt xin ý kiến của Tần Dịch Tắc, Tần Dịch Tắc ngược lại bình tĩnh, ánh mắt thật ôn hòa, kiên nhẫn hướng dẫn cậu ta một ít kỹ xảo.
Hình ảnh này thật ra cũng chẳng có gì, nếu hiểu theo cách bình thường, chỉ đơn giản là tiền bối đích thân dạy dỗ người mới; mà hơi hơi hiểu sai một chút, đúng là có hơi mờ ám thật, đặc biệt là Chu Cẩm Vân lần nào cũng mặt đỏ tai hồng, dáng vẻ rất thẹn thùng.
Bình luận trên Internet bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo ——
“Chu Cẩm Vân là ai vậy? Chắc là diễn viên tuyến 18 cọ nhiệt của Tần Dịch Tắc ha!”
“Ha ha, mới ra mắt mà tâm địa bất chính, muốn ôm cái đùi lớn như vậy, không sợ tay không đủ rộng à!”
“Chà chà, vừa nhìn là biết quy tắc ngầm, không ngờ Tần Dịch Tắc một bộ thanh cao cấm dục, sinh hoạt cá nhân lại loạn thế kia.”
“Tần Dịch Tắc OOC (2) rồi, còn nói cái gì mà chưa từng yêu đương, biết quy tắc ngầm luôn rồi ấy chứ!”
Quần chúng vây xem nhiệt tình như thế, đương nhiên fans của Tần Dịch Tắc sẽ không để yên, lập tức đoàn kết vây quanh bài Weibo kia mắng xối xả:
“Không có bằng chứng còn dám đoán mò!”
“Dịch Tắc nhà bọn tôi không phải hạng người như vậy! Con mắt nào của các người nhìn thấy anh ấy quy tắc ngầm?!”
“Dịch Tắc sao lại đến cái đoàn phim này chứ? Thật sự vì tên họ Chu này?”
“@Tần Dịch Tắc anh ra đây giải thích đi, bọn em tin tưởng anh chỉ là đang chỉ dẫn cho cậu ta!”
Đáng thương cho Chu Cẩm Vân, một tên trong suốt không có lấy một mống fans, từ người qua đường vây xem, đến fan trung thành của Tần Dịch Tắc, ai đi ngang qua cũng đều lên Weibo cậu dẫm hai phát, trong nháy mắt Weibo của cậu ta đã bị quần chúng nhấn chìm, một số người qua đường thậm chí chửi đến khó nghe, nói cậu ta “Không biết xấu hổ”, “Một Beta làm gì không làm lại đi bán thân”, “Mới vừa ra mắt không biết cố gắng tiến lên, còn muốn bò lên giường ảnh đế “, “Thích bị đè đến vậy cơ à”…
Sáng sớm xoát Weibo, đầu Lê Tân đau như búa bổ.
Loại scandal thế này, đối với một minh tinh cực kỳ được mến mộ như Tần Dịch Tắc thì không tính là gì, phòng làm việc đăng một bài giải thích, tự nhiên sẽ có fans bảo vệ tẩy trắng, bên bộ phận quan hệ công chúng thì tìm thủy quân, cùng lắm hai ngày là sóng yên biển lặng.
Nhưng có khả năng Tiểu Chu sẽ bị hủy. Weibo Chu Cẩm Vân chỉ có mấy trăm fans, sáng nay scandal tung ra đột nhiên tăng gấp mười mấy lần, tất cả đều là đến mắng cậu ta. Một người không tiếng tăm như cậu ta, một khi mang đến cho mọi người ấn tượng “quyến rũ đại thần để nổi tiếng”, sau này muốn tẩy trắng, sẽ càng thêm gian nan.
Giới giải trí chính là thế đó, lời đồn truyền ra rất dễ, nhưng làm sáng tỏ lại quá khó.
Lúc đi lấy bữa sáng, Lê Tân phát hiện Chu Cẩm Vân đang ngồi trong góc một mình, hai mắt đỏ hoe, hình như vừa mới khóc.
Cậu ta vẫn là sinh viên năm ba đại học còn chưa tốt nghiệp, chưa ký hợp đồng với công ty nào cả, càng đừng nói tới người đại diện, một người chăm chỉ tự mình phấn đấu như vậy, bị bôi đen cũng chẳng ai lên tiếng nói giúp cậu ta.
Lê Tân thấy cậu ta tội nghiệp, lòng cũng mềm ra, đi tới an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Chu Cẩm Vân nghẹn ngào khịt khịt mũi, đỏ mắt nói: “Lê ca, em và Tần lão sư thật sự không có gì, em chỉ xem anh ấy là thầy, trong lòng rất tôn kính ảnh, gây phiền toái cho ảnh, thật sự xin lỗi, em cũng không biết phải nói sao với anh ấy nữa…”
Lê Tân nhẹ nhàng vỗ vai cậu ta, nói: “Không sao, cũng đâu phải là lỗi của cậu. Cậu về ký túc xá đi, đừng để ai thấy mắt cậu sưng húp thế này, lỡ may lại có người đăng ảnh lên mạng, sẽ rất bất lợi cho cậu.”
Chu Cẩm Vân gật gật đầu, dùng sức dụi dụi mắt, nở nụ cười nói: “Em biết rồi.”
Chuyện này không thể xử lý vội vàng, Lê Tân suy đi tính lại, quyết định thương lượng với Tần Dịch Tắc.
Lúc trở về, Lê Tân nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng đối thoại, hiển nhiên Tần Dịch Tắc đang giải thích với Lạc Ninh.
Tần Dịch Tắc luôn luôn bình tĩnh, hiếm khi nghe thấy giọng điệu hoang mang sốt ruột như thế: “Lạc Ninh em đừng hiểu lầm, anh và cái cậu Tiểu Chu kia không có quan hệ gì hết, cậu ta chỉ đến hỏi ý kiến anh thôi, anh là nhìn mặt mũi em, nên mới chia sẻ cho cậu ta một ít kinh nghiệm. Anh cũng hy vọng bộ phim có thể quay thuận lợi… Lạc Ninh, em đừng giận…”
Hiếm thấy Tần Dịch Tắc ôn nhu dỗ dành như vậy, Lê Tân cảm thấy khá mới mẻ, không vội vào phòng ngủ ngay, mà đứng trong phòng khách vểnh tai lên nghe.
Lạc Ninh nhàn nhạt hỏi: “Thật sự không có gì?”
Tần Dịch Tắc bảo đảm: “Anh thề, chưa từng có một động tác thân mật nào với cậu ta cả. Trong lòng anh chỉ có em, sao có thể dây dưa với người khác được? Nhất định là mấy tên paparazzi đó nói hưu nói vượn vô căn cứ.”
Lạc Ninh rốt cục không nhịn được, khẽ cười thành tiếng: “Xem anh căng thẳng kìa.”
Tần Dịch Tắc ngơ ngác: “Em, em không giận sao?”
Lạc Ninh thản nhiên nói: “Em cũng đâu có ngốc, sao có thể không tin người yêu mình, mà lại đi tin đám phóng viên chó săn đó chứ?”
Sự tin tưởng của cậu khiến trái tim Tần Dịch Tắc nhất thời nóng lên, nhẹ nhàng ôm Lạc Ninh, ôn nhu nói: “Em không giận là tốt rồi.”
Lạc Ninh mỉm cười nói: “Sáng sớm em đến tìm anh không phải để chất vấn, mà là muốn thương lượng cách giải quyết.”
Tần Dịch Tắc nói: “Em yên tâm, anh sẽ đích thân đứng ra làm sáng tỏ.”
Lạc Ninh hỏi: “Sáng tỏ kiểu gì? Bảo anh chỉ hướng dẫn cho Tiểu Chu? Mọi người có tin không?”
Tần Dịch Tắc cũng hiểu làm sáng tỏ như vậy quá miễn cưỡng, hắn không nhịn được cau mày, nói: “Hay là, anh đi hỏi Lê Tân, anh ấy có kinh nghiệm xử lý scandal hơn, hẳn sẽ biết nên làm thế nào mới tốt.”
Lê Tân đứng ngoài nghe trộm, liền từ trạng thái ẩn thân chuyển sang online, gõ cửa nói: “Tôi cũng đang định tìm các cậu bàn bạc đây.”
Tần Dịch Tắc hỏi: “Anh nghĩ ra cách rồi à?”
Lê Tân sờ sờ cằm, nghiêm túc phân tích: “Những năm gần đây, mấy loại scandal ai cùng ai vô căn cứ thế này đâu đâu cũng có, fans cậu rất đông, bị bôi đen cũng có vô số người che chở cho cậu. Tiểu Chu thì đáng thương hơn, không có fans, bị mắng rất thảm… Sáng nay anh gặp cậu ta, hình như đang lén khóc, nếu không xử lý tốt chuyện này, chẳng khác nào đâm một dao chí mạng vào cậu ta, có khả năng tiền đồ sẽ bị hủy hoại, hơn nữa, bộ phim lần này của Lạc Ninh cũng sẽ đầy vết nhơ, chứ đừng nói đến khi công chiếu, vai nam chính không được hoan nghênh, nhất định sẽ ảnh hưởng đến doanh thu.”
Lạc Ninh gật gật đầu, nghiêm túc hỏi: “Lê ca, anh nghĩ chúng ta nên làm thế nào?”
Lê Tân suy nghĩ một chút, nói: “Thật ra anh cũng nghĩ đến một cách, không phải phòng làm việc chúng ta đang tìm một diễn viên trẻ để ký hợp đồng, rồi từ từ bồi dưỡng sao? Hay là ký với Tiểu Chu luôn đi, chỉ cần cậu ta trở thành nghệ sĩ dưới cờ Dịch Tắc, Dịch Tắc tới đoàn kịch tham ban, tiền bối dẫn dắt hậu bối, tất cả đều có lời giải thích hợp lý.”
Hai mắt Lạc Ninh sáng ngời: “Cách này rất hay.”
Lê Tân nói: “Dịch Tắc, cảm thấy thế nào?”
Tiếp xúc qua mấy ngày nay, Tần Dịch Tắc cũng phát hiện Tiểu Chu rất có thiên phú, còn nghiêm túc nỗ lực, chỉ là tính cách có hơi ngại ngùng, nếu vì vậy mà phá hủy tương lai của cậu ta, hắn cũng không yên lòng, hơn nữa Lạc Ninh rất thưởng thức người mới này, theo lời Lê Tân, tuyên bố cậu ta là nghệ sĩ dười cờ, ngược lại cách này cũng không tệ.
Nghĩ tới đây, Tần Dịch Tắc liền gật gật đầu: “Anh cứ sắp xếp đi.”
Lê Tân thở phào nhẹ nhõm, vừa định xoay người đi, bỗng nghe Lạc Ninh nói tiếp: “Đúng rồi, tôi còn có chuyện muốn nhờ Lê ca phối hợp.”
Lê Tân hỏi: “Chuyện gì?”
Lạc Ninh cười cong mắt, nói: “Trong đoàn phim chắc chắn có nội gián, người tâm địa bất chính như vậy không nên lưu lại đoàn phim, tôi muốn lôi kẻ đó ra ngoài ánh sáng.”
Lê Tân ngơ ngác: “Nội gián? Cậu chắc chắn chứ?”
Lạc Ninh gật gật đầu, bình tĩnh giải thích: “Chín tấm ảnh kia chụp ở góc độ rất lạ, không giống paparazzi mai phục ở chỗ xa chụp được, hẳn là diễn viên hoặc nhân viên công tác trong đoàn phim lén chụp trộm, sau đó bán cho báo lá cải, vừa kiếm được một khoản hời, đồng thời vừa có thể bôi đen Dịch Tắc và Tiểu Chu. Tâm địa của này quá nặng, dám bôi nhọ Dịch Tắc nhà chúng ta, tôi không thể dễ dàng buông tha cho hắn được.”
Lê Tân và Tần Dịch Tắc liếc mắt nhìn nhau, âm thầm giơ ngón tay cái trong lòng ——
Nhị hoàng tử điện hạ quả nhiên thông minh.
Đây là chuẩn bị biến thân thành thám tử Lạc Ninh đấy à?
Chú thích:
(1) Tương truyền, Bá Nhạc là một vị thần cai ngựa trên thiên đình, có thể tìm ra con ngựa tốt chỉ bằng một cái nhìn, ở đây ngụ ý là một người giỏi biết phát hiện và sử dụng tài năng.
(2) OOC: Out Of Character – thoát khỏi vai diễn, ý người nói ở dây chỉ trích Dịch Tắc lòi đuôi, để lộ tính nết thật sự.