Ngọn lửa như tiếp thêm sức mạnh, xua tan đi cái mệt tồn động trong người cô.
Khi gần đến nửa đêm, Hạ Y Nguyệt đã đứng sẵn ở cổng đợi đám người Hàn Gia Tường, vừa thấy xe của họ cô liền mở cổng đi nhanh ra, bước lên xe.
“Hai bác hẹn chúng ta ở đâu?”
Hạ Y Nguyệt biết sẽ gặp nhau ở biển nhưng không biết chính xác nơi nào.
“Đi qua khu rừng này, chạy thẳng một chút là đến”
Trịnh Bác Văn vẫn là người cầm lái, Hoàng Chí Quân có lẽ vì quá mệt mỏi nên đã chợp mắt lấy sức, còn Hàn Gia Tường và Lăng Khải Minh thì đều chăm chú vào máy tính nghiên cứu, xem xét việc gì đó.
Hạ Y Nguyệt không thể làm gì ngoài việc ngồi ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.
Khoảng mười lăm phút sau thì xe cũng đến nơi hẹn, vừa bước xuống xe Hạ Y Nguyệt liền thấy Nhiếp Cảnh Bình và Lý Hoài Diễm đang đứng đợi.
“Mấy đứa đến rồi…mau thay đồ đi, bộ đồ này sẽ giúp chúng ta dễ di chuyển hơn”
Lý Hoài Diễm đưa cho mỗi người một bộ đồ trong khá giống đồ lặn, chất liệu vải mỏng không thấm nước, ôm sát người giúp cơ thể có cảm giác nhẹ hơn.
Bà kéo Hạ Y Nguyệt vào trong xe thay rồi đứng canh bên ngoài giúp cô, còn những người đàn ông kia thì được Nhiếp Cảnh Bình dẫn ra một góc tối để thay.
Chưa đầy một phút tất cả đã chuẩn bị xong xuôi.
“Chúng ta mau đi thôi, không còn nhiều thời gian đâu…”_Nhiếp Cảnh Bình đứng trước cửa tàu thông báo.
Mọi người không ai do dự, nối bước nhau nhanh chóng lên tàu.
Chiếc tàu ngầm dần biến mất khỏi mặt nước…chìm vào biển sâu vô tận.
Lái tàu là người chuyên nghiệp nên mọi người không phải bận tâm, lo lắng mà chỉ chú tâm bàn bạc kế hoạch tìm kiếm Nhiếp Cảnh Thiên sau khi lên đảo thành công.
…
Khi nắm rõ nhiệm vụ của mình, mọi người tản ra…suy nghĩ, nghỉ ngơi hay làm những việc riêng khác.
Nhưng còn Hạ Y Nguyệt…cô chỉ ngồi im, đưa mắt nhìn nơi đại dương kì bí như muốn đẩy nỗi lo trong lòng xuống tận đáy sâu lạnh lẽo…
Có lẽ bóng hình Nhiếp Cảnh Thiên trong tim Hạ Y Nguyệt đã lớn đến mức không thể nói thành lời…
[…]
Đã đến nơi…!
Thời gian hôm nay trôi chậm hơn thường ngày…chỉ mới vài giờ đồng hồ nhưng đối với mọi người lại dài như mấy thu…
“Chúng ta không thể đến gần nữa, trong phạm vi ba trăm mét lực nước quá mạnh nếu đến gần thì chắc chắn chúng ta sẽ bị cuốn trôi”_Người lái tàu cho hay.
“Vẫn còn vài phút nữa mới đến ba giờ, chúng ta cứ đợi ở ngoài đây”_Lý Hoài Diễm liếc nhìn thời gian hiển thị trên bảng điều khiển bên cạnh.
Thời gian vừa điểm đúng ba giờ thì cũng là lúc lực đẩy của dòng nước giảm dần và biến mất.
Người lái tàu nhân cơ hội liền tăng tốc, điều khiển con tàu tiến nhanh về phía trước.
Chiếc tàu không thể đến sát bờ nên đã cách bờ khoảng vài mét.
Tàu vừa dừng mọi người liền nhanh chóng ra ngoài, bơi vào bờ nhưng không lập tức ra khỏi mặt nước…
Tất cả, ai cũng chỉ đưa hai mắt mình lên quan sát tình hình, khi xác định không có ai thì bảy người nhanh chóng ngoi lên, tiến đến những cây lớn mà che giấu bản thân.
“Chúng ta không biết rõ về nơi này nên không được rời khỏi nhau quá xa, luôn phải cẩn thận quan sát xung quanh…và phải nhớ rõ nhiệm vụ của bản thân mà thực hiện”_Nhiếp Cảnh Bình nhắc nhở.
“Chúng cháu nhớ rồi…”
Bốn cậu trai trẻ nhỏ tiếng, đồng thành trả lời.
“Hai bác cháu ta cũng đi thôi”
Lý Hoài Diễm nói với Hạ Y Nguyệt nhưng đợi mãi không thấy tiếng trả lời liền quay đầu lại tìm cô.
“Y Nguyệt, sao cháu lại đứng đấy?”
Bà hốt hoảng khi thấy cô đứng cứng ngắt, không nhúc nhích giữa bãi cát vàng ngoài kia.
Nghe tiếng bà hô lên thì tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, Hoàng Chí Quân liền chạy ra kéo cô vào. Vừa chạm vào tay Hạ Y Nguyệt, anh liền cảm nhận được sự run rẩy của cô.
“Cháu có sao không? Nếu không thể đi cùng bọn ta thì cháu có thể trở lại tàu”
Nhiếp Cảnh Bình thấy mặt mày cô tái xanh liền lo lắng, ông và mọi người thấy cô run rẩy không ngừng nghĩ cô sợ nên kêu đi nghỉ ngơi.
Nhưng sự run rẩy của Hạ Y Nguyệt có thật sự xuất phát từ nỗi sợ…?
Khi mới nhìn thấy khu rừng này lúc còn dưới nước ban nãy, Hạ Y Nguyệt luôn mong rằng mình nhìn nhầm nhưng hiện thực lại quá khốc liệt…
Không những hòn đảo này nằm ở vị trí nguy hiểm mà đến những thứ trên đảo cũng kì lạ vô cùng. Toàn bộ đảo là một khu rừng sum suê cây lá, phần lớn cây đều to bất thường, so với cây bình thường thì nó to gấp hai, gấp ba lần…
Nếu quan sát từ trên cao thì khu rừng này trông như một chiếc súp lơ khổng lồ…cây mọc sát nhau không khe hở.
Đến lúc tận mắt nhìn rõ khu rừng, Hạ Y Nguyệt như chết trân tại chỗ, bao nhiêu hình ảnh đáng sợ, bao nhiêu sự ám ảnh ùa về khiến cô không ngừng run rẩy.
Nhớ đến lời Nhiếp Cảnh Bình vừa nói, cô cố bình tĩnh trả lời: “Cháu…không sao ạ…”
Hạ Y Nguyệt biết nỗi sợ của cô bây giờ chẳng giúp được gì mà còn khiến mọi người bị ảnh hưởng, nhiều khi còn không thể thuận lợi cứu Nhiếp Cảnh Thiên ra ngoài…
Vì thế, cô đã cố đè nén nỗi sợ không tác dụng này xuống thậm chí cố vứt nó ra khỏi đầu.