Nhóm bạn thân năm người này không tự ý gây sự với ai nhưng nếu có người đụng vào họ thì chắc chắn tên đó sẽ tiêu đời. Vì thế nên chẳng ai dám đụng vào họ, những việc họ làm dù có người không vừa mắt thì cũng chẳng dám ý kiến, cứ nhắm mắt cho qua, như không nhìn thấy mà ngày ngày bình yên đi học.
Hạ Kỳ Sơn lại trái ngược hoàn toàn, ông khi ấy là một học sinh gương mẫu, thông minh lại còn là hội trưởng hội học sinh nên rất được lòng các thầy cô. Và cũng là người duy nhất không ngại đụng chạm với nhóm bạn thân cá biệt trong trường.
Cùng với vẻ ngoài điển trai, lại cao ráo mạnh mẽ nên Nhiếp Cảnh Bình, Phùng Vĩnh Lâm và Hạ Kỳ Sơn ngày ấy luôn là mơ mộng của các cô gái trong trường.
Sau nhiều lần chạm mặt thì Ngô Mẫn Châu vô tình cảm nắng Hạ Kỳ Sơn, còn ông thì cũng có ấn tượng tốt với người con gái nhẹ nhàng này. Cứ thế hai người dần tiếp xúc nói chuyện, hẹn gặp mặt, hẹn đi chơi…và đến khi cả nhóm phát hiện thì hai người đã trở thành người yêu từ khi nào…
[…]
“Con không nghĩ mọi người đã từng trở thành những học sinh phá lớp phá trường như thế…à thế tại sao mẹ và bác lại nói ba Sơn là kẻ thù không đội trời chung của mọi người…?”_Phùng Y Nguyệt hào hứng.
“Vì ngày đó, người đàn ông này lúc nào cũng đứng trước mặt khuyên chúng ta nên ngoan ngoãn, nên chú tâm vào việc học, không chỉ vậy mà còn hay chen vào phá chiêu trò mọi người bày ra, khiến chúng ta nhiều lần thất bại…vì thế nên mọi người dần sinh ra ác cảm dẫn đến việc chúng ta xem ba Sơn con như kẻ thù…”_Tần Y Tịnh ‘ghét bỏ’ nhìn Hạ Kỳ Sơn.
“Nhưng tại sao mọi người lại phá trường phá lớp mà không lo học vậy?”
Phùng Y Nguyệt nhìn về hướng người vừa hỏi, đó là Hạ Vĩ Quang…mải mê nghe kể chuyện mà cô không để ý các anh chị mình đều đã đến đủ, còn có cả Nhiếp Cảnh Nhật và Dương Ánh Lệ.
“Vì khi mọi người còn học cấp hai, mẹ cháu và bác đã nhiều lần bị bạo lực học đường, dù đã kiến nghị lên nhà trường nhưng thứ hai bọn ta nhận lại chỉ là những lời xin lỗi, lời cảnh cáo qua loa cho xong chuyện của bọn họ”
“Sau sự việc của mẹ và bác Tịnh thì mọi người đều sinh ra chán ghét trường học, ghét sự bất công của họ vì thế mà mới luôn tìm cách để quậy phá, tạo phiền phức”
Tần Y Tịnh và Ngô Mẫn Châu không chút cảm xúc kể lại chuyện đã xảy ra.
“Thôi hôm nay ngày vui mà, những chuyện cũ chúng ta tạm thời bỏ qua, mọi người cùng bắt đầu thôi…”
Lý Hoài Diễm nhìn xung quanh xác định đã đến đông đủ thì bắt đầu buổi tiệc, vì để chúc mừng ngày gặp mặt này nên mọi người đã tổ chức một buổi tiệc thịt nướng trong sân vườn nhà Ngô Mẫn Châu.
[…]
Sáu vị phụ huynh không ăn nhiều, chỉ vừa ăn một chút liền rời đi, tất cả đều lên thư phòng của Hạ Kỳ Sơn…có vẻ họ có chuyện cần bàn.
“Bây giờ chúng ta phải làm gì?”_Ngô Mẫn Châu hỏi năm người còn lại.
“Bà ta dám đụng đến Y Nguyệt tôi sẽ không dễ dàng tha cho bà ta đâu”_Tần Y Tịnh siết chặt tay, tức giận.
“Lần trước là Cảnh Thiên bây giờ là Y Nguyệt, tôi nghĩ lần tới sẽ không đơn giản đâu…”
Điều Hạ Kỳ Sơn nói ai cũng hiểu rõ.
“Chị lão đã cảnh báo chúng ta…cơn bão trước mắt sẽ không dễ dàng vượt qua”
Nghe đến “chị lão” từ Nhiếp Cảnh Bình, mọi người đều thay đổi sắc mặt. Nếu chị lão của họ đã cảnh báo thì chuyến đi này họ lành ít dữ nhiều rồi…
Mọi người chỉ im lặng nhìn nhau, mỗi người một suy nghĩ…sau đó tất cả đều bắt đầu bàn bạc, chuẩn bị đường lui an toàn nhất cho những đứa con, chuẩn bị những kế hoạch để ứng phó với Vu Giai Giai…
[…]
Sau khi mọi người ra khỏi phòng thì buổi tiệc đã kết thúc, mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ…tất cả không nấn ná lại lâu mà ai về nhà nấy. Họ phải tranh thủ những giây phút quý giá này bên gia đình vì không ai biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, kết cục sẽ ra sao…
Phùng Y Nguyệt kéo theo vali đựng những thứ cần thiết của bản thân theo ba mẹ ruột về nhà.
“Con sẽ thường xuyên qua thăm, qua chơi với mọi người nha”_Phùng Y Nguyệt tươi cười nhìn ba Sơn mẹ Châu và hai người anh trai.
“Ừm, nhà chúng ta luôn đón chào con…”_Ngô Mẫn Châu cũng vui vẻ vuốt nhẹ tóc con gái.
Mọi người đều lên xe về nhà.
“Hôm nay mẹ thấy hơi lạ…sao Thiên lại ngoan như thế, không dính lấy Y Nguyệt à?”
“Không có đâu mẹ à, trước lúc mọi người xuống anh trai đã kéo người ta rời đi, rất lâu sao mới thấy trở lại đó…”
“À thì ra là thế à…”_Lý Hoài Diễm mang theo chút khinh bỉ nhìn con trai.
Nhiếp Cảnh Thiên cũng không biết nói gì chỉ ngại ngùng đưa mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.