Sau khi buông nhau ra thì hai người đàn ông lại nhìn nhau bật cười, mặt ai cũng đều tèm lem nước mắt nước mũi. Hạ Y Nguyệt và Dương Ánh Lệ đứng bên cạnh cũng bật cười.
“Hai người nhanh đi rửa mặt rồi còn vào ăn”
Dương Ánh Lệ đẩy Nhiếp Cảnh Thiên và Nhiếp Cảnh Nhật ra cửa khi thấy nhân viên đã đẩy đồ ăn vào.
Hai anh em nhanh chóng quay trở lại…bữa ăn kết thúc trong tiếng cười đùa, thoải mái của bốn người.
[…]
Nhiếp Cảnh Thiên đưa Hạ Y Nguyệt về nhà, dù không muốn nhưng anh vẫn phải tạm biệt cô. Nhiếp Cảnh Nhật cũng đưa Dương Ánh Lệ về sau đó về nhà cùng anh trai.
“Hai đứa…”
Lý Hoài Diễm ngạc nhiên khi thấy hai đứa con trai mình về cùng nhau.
“Con và Cảnh Nhật chỉ mới gặp nhau, vừa ăn cùng nhau bữa cơm thôi”_Nhiếp Cảnh Thiên khoác vai em trai mình.
“Hai đứa làm sao gặp được nhau?”
“Là anh ấy nhờ Ánh Lệ dẫn con đến”
“Khi nào Hoài San không bận việc học thì ba sẽ cho người dẫn nó về đây để hai anh em con được gặp mặt”
“Dạ, hai anh em con lên lầu trước đây”
Nhiếp Cảnh Thiên vừa nói xong thì liền bị Nhiếp Cảnh Nhật kéo đi, nhìn hai người cứ như chị em gái mới lớn.
Nhiếp Cảnh Bình và Lý Hoài Diễm không ngăn cản, biết hai con mình có nhiều điều tâm sự sau nhiều năm xa cách nên hai người không làm phiền.
[…]
Kể từ lúc hai anh em Nhiếp Cảnh đoàn tụ đến nay cũng đã trôi qua gần một tháng, cuộc sống ai cũng đều rất yên ổn cho đến hôm nay…
Chông gai lại bắt đầu xuất hiện…
Trong khoảng thời gian này Nhiếp Cảnh Thiên đã tỏ tình Hạ Y Nguyệt và hai người đã chính thức trở thành người yêu.
Vì để có thể thoải mái yêu đương với cô nên anh đã sắp xếp cho hai bên phụ huynh một buổi gặp mặt nói chuyện.
Hôm nay, Hạ Y Nguyệt cùng mẹ và Lý Hoài Diễm đi mua sắm như mọi khi nhưng chỉ khác là hôm nay lại có nguy hiểm đang chờ đợi ba người.
Ba người đang dạo phố thì một chiếc xe tải mất lái không ngừng tiến về phía mọi người.
Ban đầu, ba người đều né được, chiếc xe đâm thẳng vào đèn đường.
Cứ ngỡ mọi việc dừng ở đó nhưng không, chiếc xe bỗng lùi ra rồi tiếp tục tiến thẳng về phía mọi người.
Chiếc xe chắc chắn là nhắm vào mẹ con Hạ Y Nguyệt và Lý Hoài Diễm.
Vì ở khoảng cách gần nên cả ba không kịp né, chỉ nó Hạ Y Nguyệt là phản ứng nhanh hơn, như có điều gì thôi thúc cô đưa tay đẩy Ngô Mẫn Châu và Lý Hoài Diễm ra khỏi tầm sát thương của xe. Còn bản thân dù cố nhanh chân chạy nhưng vẫn không thoát được…
Xe tông trúng nửa người Hạ Y Nguyệt, va chạm mạnh hất văng cả cơ thể cô ra xa. Cô cảm thấy đầu mình có đơn đau thoáng qua, mắt sau khi xác định được Ngô Mẫn Châu và Lý Hoài Diễm an toàn thì mí mắt liền nặng trĩu, dần nhắm lại.
“Y NGUYỆT!!!”
Ngô Mẫn Châu và Lý Hoài Diễm nhìn thấy Hạ Y Nguyệt nằm trên vũng máu thì cùng đồng thanh hét lớn tên cô, hai người vứt hết đồ trên tay mình nhanh chóng chạy đến.
“Y…Y Nguyệt à…con mau…m…mở mắt ra…nhìn mẹ đi đừng…đừng…làm mẹ sợ mà…”
Ngô Mẫn Châu vỗ nhẹ lên mặt Hạ Y Nguyệt, đôi tay run rẩy nắm lấy vai cô, không dám lay mạnh sợ làm đau con mình.
Lý Hoài Diễm bình tĩnh hơn Ngô Mẫn Châu, bà dùng đôi tay run rẩy của mình bấm gọi cấp cứu. Sau đó liền khụy xuống cạnh Hạ Y Nguyệt, cùng Ngô Mẫn Châu nói chuyện muốn giữ lại chút ý thức của cô.
Chỉ vài phút sau, xe cấp cứu liền tới, Hạ Y Nguyệt nhanh chóng được đưa đi.
Hai người phụ nữ nắm chặt tay nhau không biết phải làm gì liền gọi thông báo với mọi người, Hạ Y Nguyệt đã gặp nạn…
Hạ Y Nguyệt được đưa vào phòng phẫu thuật không bao lâu thì Nhiếp Cảnh Thiên cùng những người khác đã đến.
“Hai người có sao không?”_Hạ Kỳ Sơn hoảng hốt chạy đến.
Hai người đàn ông đều cẩn thận kiểm tra khắp người vợ mình, đảm bảo rằng hai bà không bị thương ở đâu.
Khi vừa nhìn thấy chồng hai người phụ nữ liền không kìm chế được mà ngã nhào vào lòng bạn đời của mình.
“Không sao…nhưng…Y Nguyệt…con bé…máu nhiều lắm…”
Giọng Ngô Mẫn Châu dứt thì âm thanh của Lý Hoài Diễm vang lên.
“Con bé…là vì cứu em…nên mới…mới…”
“Mẹ và bác cứ bĩnh tĩnh, hai người có thể kể lại đầu đuôi sự việc đã xảy ra không?”
Những người có mặt đều kiên nhẫn đợi đến khi Ngô Mẫn Châu và Lý Hoài Diễm bình tĩnh.
Khi đã ổn định được cảm xúc thì Ngô Mẫn Châu kể tất cả sự việc đã xảy ra.
Hạ Vĩ Quang liền cho người điều tra ngay khi nghe mọi chuyện mẹ đã kể lại.
Nhiếp Cảnh Thiên từ khi nghe tin cô gặp tai nạn đến bây giờ dường như không còn biết mình là ai. Sau khi xác định mẹ mình không bị thương thì tâm trí anh chỉ nghĩ đến mỗi người con gái nằm trong kia.
Cho đến khi nào đèn trước phòng phẫu thuật chưa chuyển xanh thì mọi người chưa thể an tâm, một khi còn đỏ thì mọi người còn lo lắng…