“Mạch vẫn còn đập, mau, máy sốc điện.”
Họ đang cố gắng duy trì mạng sống cho hắn, dành giật lại hắn từ tay thần chết...
Thư Nghiên run rẩy cầm điện thoại gọi cho Nghiên Vi, đến khi có người bắt máy thì cô lại ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Kích điện!”
Cô y tá cởi áo Nghiên Trì ra, sau đó là hai máy áp áp xuống ngực hắn rồi nhấc lên, nhiều lần lặp lại như vậy con số trong máy sốc điện cũng tăng lên đáng kể.
Họ không ngừng nỗ lực, cho dù chỉ có một tia hi vọng nhỏ nhoi cũng nhất quyết không từ bỏ. Còn cô, cô lại càng không có lý do để từ bỏ hi vọng ấy.
Thư Nghiên bây giờ lại đứng yên, khắp cả người cô như bị tê liệt vậy. Dòng máu nóng vẫn đang chảy trong người, nhưng sao cô không thể cử động...
Đầu dây bên kia điện thoại gọi cô nãy giờ nhưng không thấy ai trả lời thì vô cùng sốt sắng, còn nghe được tiếng Nghiên Vi đang hối thúc Tư Thịnh nhanh chóng đến bệnh viện.
Bất giác nhìn chiếc máy monitor, những con số hiển thị trên màn hình đang không ngừng biến động, cả tiếng kêu kéo dài cũng trở lại từng nhịp bình thường.
“Bác sĩ Tô, nhịp tim đập lại rồi!”
“Làm tốt lắm, kiểm tra một lượt tình trạng của bệnh nhân. Y tá Choi, cô phụ trách theo dõi, nếu có biểu hiện khác thường lập tức gọi tôi.”
Nghiên Vi và Tư Thịnh lúc này vừa tới, các vị bác sĩ kiểm tra xong không có gì đáng ngại nên dặn dò một chút rồi rời đi.
Tình huống vừa rồi doạ người thật đấy!
Nghiên Vi đến cạnh Thư Nghiên lo lắng cầm tay cô, “Có phải em sợ lắm không? Không sao nữa rồi, anh ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Có thật không? Mọi người luôn miệng nói như vậy nhưng rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?
Cô thẩn thờ bước lại giường bệnh ngồi xuống cạnh hắn. Bình thường là cô làm cho hắn lo lắng cơ mà, nhưng bây giờ, ai cho hắn làm cô lo lắng chứ!
Nghiên Vi và Tư Thịnh nhìn nhau, cũng không ai nói gì nữa. Đã lỡ rồi, tối nay đành ở lại cùng cô vậy.
...
Sáng hôm sau.
“Thư Nghiên? Cả tối em không ngủ sao?”
Nghiên Vi ngồi tựa vào tư Thịnh ngủ cả đêm, vừa mở mắt liền thấy cô vẫn ngồi ở vị trí đó mà vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Tư Thịnh bị câu hỏi ấy làm cho tỉnh giấc, thấy vậy anh cũng tỉnh ngủ hẳn.
Cả đêm hôm qua cô không chợp mắt chút nào nữa, chỉ để canh chừng hắn. Cô sợ, rất sợ sẽ vì một phút sơ suất mà mất đi người đàn ông này.
Cô không buồn ngủ, cũng không cảm thấy đói hay mệt, vì những cảm giác này đã khá quen thuộc với cô trước kia rồi. Và điều cô mong muốn nhất lúc này chính là Nghiên Trì tỉnh lại.
“Em ăn sáng đi, nếu không sẽ kiệt sức đó. Nếu anh họ tỉnh lại mà thấy em như vậy chắc chắn sẽ không vui đâu, chẳng phải anh ấy đã nhắc nhở em ăn uống đủ bữa sao?”
Nghiên Vi đưa ra trước mặt cô một bát cháo rồi mới nói tiếp, “Chỉ một bát nhỏ này thôi cũng được.”
Thư Nghiên từ từ cầm lấy, cô cũng không muốn làm gánh nặng và để Nghiên Vi phải lo lắng nữa. Nhưng lúc này cô không có khẩu vị gì cả, hoàn toàn không muốn ăn.
Thìa cháo đầu tiên, rồi đến thìa thứ hai, chiếc bụng khó chịu bắt cô phải vào nhà vệ sinh mà nôn hết ra, thực sự không nuốt trôi...
Thư Nghiên đột nhiên bật khóc, cô ngồi trong nhà vệ sinh không ngừng nấc lên.
Phải làm sao đây, nếu như hắn không tỉnh lại... Cô phải làm sao đây...
Nghiên Vi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, cô ôm lấy Thư Nghiên vào lòng mà cũng nức nở theo. Thật khiến người ta phải thấy đau lòng, xót xa.
“Thư Nghiên...”
Đột nhiên cô gái nhỏ im bặt rồi ngất vào lòng Nghiên Vi, hơi thở lại rất yếu ớt. Có lẽ đã quá mệt rồi, như vậy cũng tốt, nghỉ ngơi một chút...
...----------------...
Ngoài trời tuyết đã rơi phủ trắng cả con đường, mùa đông ở Hàn cũng không lạnh lắm, ít ra không gây cho người ta cảm giác khó chịu.
Thư Nghiên tỉnh dậy sau ba ngày hôn mê miên man, cô ngất vì kiệt sức và bệnh đau dạ dày tái phát đã hành cô phát sốt cao, một ngày trở lại đây nhiệt độ mới hạ được chút.
Cô gượng người ngồi dậy, bây giờ đang là buổi tối sao?
Bước chân xuống giường, phải mất một lúc mới đứng vững. Cô chậm chạp bước ra ngoài đi tìm Nghiên Trì, không biết hắn đã tỉnh chưa?
Hành lang lúc này không một bóng người, cô cũng không biết rõ hướng đi về phòng bệnh của hắn là hướng nào nữa.
Đôi chân bước được một đoạn bỗng chốc đứng khựng lại, cô ngây ngốc hướng mắt nhìn về phía trước, hai mắt chớp nhẹ cố gắng nhìn rõ hình ảnh trước mặt.
Là sự thật, hay là đang mơ?
“Chú...”