“Cậu chủ đã đi làm rồi, thấy cô vẫn còn ngủ nên mới không đánh thức cô. Tôi đã chuẩn bị bữa sáng rồi, cô xuống ăn nhé.”
Thư Nghiên lơ mơ gật đầu, hắn đi lúc nào cô cũng không biết nữa...
Vẫn đang trong trạng thái ngái ngủ, cô chậm chạp bước vào nhà vệ sinh hoàn tất việc vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà.
Dạo này cứ buồn ngủ ấy nhỉ, ăn chơi cả ngày cứ có làm gì mệt nhọc đâu? Lại phải trôi qua một ngày nhàn rỗi hết sức rồi.
Thư Nghiên ăn xong thì ra ngoài đi dạo vài vòng như thường ngày, cách này tiêu hoá đúng là hiệu quả thật.
Được một lúc cô đột nhiên ôm bụng ngồi xuống bệ cây bên đường, đôi môi nhỏ hơi mím lại. Lạ nhỉ, sáng giờ cô đâu có ăn bậy bạ thứ gì?
“Ôi cô gái, cô bị chảy máu mũi rồi.”
Bất chợt người phụ nữ trung niên hớt hả bước tới đỡ lấy đầu Thư Nghiên, bà ấy vội vàng lấy trong túi chiếc khăn tay nhỏ cầm máu lại cho cô.
Tuy vẫn chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi yên. Chậc, tự nhiên lại buồn ngủ nữa rồi?
“Chắc là do trời nóng quá nên bị thế thôi, cháu mau về nhà nghỉ ngơi đi, kẻo bị ngất xỉu đấy.”
“Vâng, cảm ơn cô ạ.”
Thư Nghiên nghe vậy cũng không ở lại đi dạo gì nữa, cô muốn trở về nhà và đánh thêm một giấc.
Nhiều khi ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi quá cũng đâu sung sướng gì? Chẳng khác gì một kẻ vô dụng chẳng làm được tích sự gì cho đời cả.
Cô vô tư trở về nhà, rửa sạch mặt rồi lại tiếp tục làm chủ chiếc giường lớn. Nhưng vùng bụng cứ âm ỉ mãi như thế làm cô không thể yên ổn được. Vẫn chưa đến kỳ mà, hơn nữa cũng không phải đau bụng đi ngoài.
Thôi vậy, chẳng còn tâm trạng để ngủ nữa, Thư Nghiên đành xuống phòng khách xem phim để tạm quên đi thôi.
Gắng gượng giết thời gian đến trưa thì đợi được người về, cô tắt tivi vội chạy ra tìm hắn. Khoảng thời gian chờ đợi mặc dù đều giống như trước đây mà cảm giác sao cứ dài dăng dẳng vậy?
“Nhớ anh rồi à?”
Nghiên Trì dang tay ôm lấy cô rồi vào trong. Biết rằng ở nhà vẫn còn chú mèo nhỏ đang đợi mình nên hắn đã hoàn thành thật nhanh công việc, vì chính bản thân mình cũng rất nhớ bé con.
Bữa trưa hôm nay toàn những món Thư Nghiên thích nên cô ăn rất nhiều. Nhìn cô ăn con miệng như vậy hắn cũng no thêm phần nào.
Còn ba ngày nữa là tới sinh nhật của bé Nghiên rồi, phải làm gì đây nhỉ?
Thực ra trong một ngày quan trọng đó, hắn muốn làm rất nhiều, rất nhiều chuyện với cô, nhưng thời gian không cho phép nên sẽ chỉ làm trước một vài việc thôi cũng được.
Bé con rồi cũng đường đường chính chính thuộc về hắn thôi!
Ngày ấy bé con chào đời bước vào thế giới này, ngày này hôm nay cũng là ngày cô đường đường chính chính bước vào cuộc đời và thế giới của hắn.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Cục dân chính.”
Thư Nghiên ngơ ngác quay sang nhìn hắn lắp bắp, “Cục... Dân chính?”
“Ừm, mình đi đăng ký kết hôn.”
Đăng ký kết hôn...
Cô suýt bị sặc bởi lời nói vừa rồi mà ho nhẹ. Có lẽ là món quà đặc biệt nhất trong ngày sinh nhật?
Nếu như hôm nay thật sự cả hai đăng ký kết hôn rồi thì chẳng phải thoả mãn theo mong muốn của hắn rồi sao, cũng như là cho cô một công việc, là làm vợ hắn hay là phu nhân tổng giám đốc Nghiên Thị?
Cầm giấy hôn thú và hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ bước ra khỏi cục dân chính, cảm xúc lúc này thật khó tả.
“Vợ ơi.”
“Ơ... Hả...”
“Hả cái gì, anh gọi em đó, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng rồi.”
Vợ chồng?
Thư Nghiên vẫn chưa kịp xốc lại tinh thần, cô ngây ngốc nhìn hai người trong bức ảnh của cuốn sổ màu đỏ, khoé môi hơi nâng lên.
“Chú à, anh bây giờ là chồng em sao?”
“Đúng rồi đấy bé con, em bây giờ là vợ của anh, hiểu rồi chứ?”
Hiểu rồi!.
Hiện tại chỉ còn thiếu một hôn lễ thật đặc biệt, tuy chỉ là hình thức nhưng không thể không có.
Nghiên Trì kể từ hôm nay đã hoàn toàn được phép làm càn rồi, không cần gắng gượng hay nhịn nữa. Cô đã là của hắn, muốn làm gì cũng được!
Buổi tối mọi người đến chúc mừng và làm một bữa tiệc sinh nhật. Những năm trước cô không đón sinh nhật, cũng chẳng hiểu được mọi người chúc mừng sinh nhật là cảm giác gì. Và có lẽ ngày hôm nay chính là ngày sinh nhật đặc biệt nhất, hạnh phúc nhất, và đáng nhớ nhất.
Tư Thịnh và Nghiên Vi tặng cho cô một ngôi nhà nằm ở vị trí đắt đỏ của Thượng Hải, còn gồm cả một khu vui chơi dành cho trẻ nhỏ. Nghiên Tử Minh tuy ấm ức vì không được Thư Nghiên đối đáp lại tình cảm nhưng vẫn thật lòng chúc hạnh phúc, cậu còn tặng cho cô hẳn một dàn thương hiệu thời trang nổi tiếng toàn những món đắt tiền mà chỉ cần là cô mua thì không cần mất một đồng. Và còn rất nhiều món quà khác nữa.
Tất cả từ mọi người cô đều nhận cả rồi, chỉ còn có mỗi hắn. Chuyện đăng ký kết hôn tính là quà luôn nhỉ? Nhưng nó chỉ là món quà về tinh thần, còn thiếu quà vật chất nữa cơ!
Thư Nghiên ngáp ngắn ngồi trên giường, cô nhìn Nghiên Trì vừa tắm xong và đang bước ra khỏi nhà tắm.
“Còn thiếu quà của anh nữa.”
“Anh đã chuẩn bị cho em rồi.”
“Là gì vậy?”
Ánh mắt nhìn hắn đầy trông chờ, cô không biết người như hắn thì sẽ chuẩn bị quà gì nữa?
Là món quà duy nhất hắn chỉ có thể gửi tặng cho cô...
Chính là lần đầu!