Rõ ràng là hắn có lòng báo trước vậy mà còn nói được như thế, là không hiểu thật hay là cố tình không hiểu đây?
Nghiên Vi tốt bụng đứng bên cạnh nhắc nhỏ, “Nếu em muốn bình an vô sự mà về nhà thì nên bỏ ngay ý nghĩ đó đi. Bé con của anh họ em không có cửa động vào đâu.”
Bé con của anh họ à, trông chẳng hợp tình hợp lý chút nào. Người thì to lớn thế kia, người thì lại nhỏ bé như vậy làm sao trở thành một cặp được nhỉ?
Nghiên Tử Minh trề môi, cậu vẫn rất thích thú mà nhìn Thư Nghiên: Cô gái này đúng chuẩn gu của mình rồi!
Tư Thịnh bước đến chỗ Nghiên Trì, nhìn sắc thái ổn áp đó thì gật đầu hài lòng, “Được đó, nhớ giao kèo hôm qua.”
Mới về đã bắt người ta đi uống rượu rồi, thật là quá đáng!
Thư Nghiên cảm nhận ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình thì mất tự nhiên, cô lúng túng bước đến chỗ Nghiên Trì nép về phía sau hắn. Cô chính là không thích bị người khác nhìn như thế.
Hắn cười cười nắm lấy tay cô, rồi bảo mọi người lên xe về nhà nhưng bị Nghiên Vi kịch liệt từ chối.
“Không cần vội vậy đâu, ba mẹ em đang ở Nghiên Gia, khả năng sẽ ở tới khuya đó. Chúng ta đi đâu khác đi, chứ về thì họ sẽ nói mãi chuyện em đi xem mắt thôi.”
“Xem mắt?” Tư Thịnh sững sờ lập tức phản ứng lại.
Lúc nào thế, sao không nói gì với anh hết vậy?
Cô thở dài, không biết khi đó sẽ phải làm thành bộ dạng thế nào để cho người ta từ bỏ ý định nhỉ? Những lần trước có bao nhiêu cách make up xấu xí, tự tạo cho bản thân vô số căn bệnh hiểm nghèo, rồi lại hoá thân thành nhân vật thiếu hiểu biết,... Cô đều làm hết rồi, tất cả chỉ một lần là đủ, cô không muốn xấu hổ thêm nữa.
Cả năm người kéo nhau ra quán cà phê, dạo này có vẻ được dịp tụ họp thế này nhỉ?
“Nghiên Vi, hay là em đừng đến đó, để cho người ta leo cây đi.”
“Em mà đi xem mắt gì chứ, không được đâu, người ta thấy sẽ bàn tán đó.”
“Lỡ như người ta thích em thật thì sao?”
Mọi người chưa ai nói gì thì Tư Thịnh đã cuống cuồng hết cả lên, người khác không biết có khi còn nghĩ anh mới là người bị bắt đi xem mắt cũng nên.
Nghiên Vi bất giác nhìn sang em trai bằng ánh mắt dò hỏi, sao tự nhiên anh lại phản ứng như thế?
Là đang không muốn cô đi xem mắt đúng không?
Bỗng nhiên trong lòng cảm thấy vui vẻ, cô gật đầu một cái, “Đi, đi chứ, chỉ là xem mắt thôi mà sợ gì.”
Tất cả mọi người đều biết ý nghĩ đó là gì, duy nhất chỉ có Tư Thịnh là vô cùng ngạc nhiên với câu nói đó.
Anh khó khăn bưng tách cà phê uống một ngụm đắng nghét, “Em... Em đi rồi thì anh phải làm sao?”
Tình hình này, có phải sắp sửa thổ lộ gì không?
Nghiên Trì ra hiệu cho Tử Minh rồi đưa Thư Nghiên sang bàn khác, nhường lại không gian cho hai người.
“Anh họ, có phải anh Tư Thịnh thích chị em rồi không?”
“Có vẻ là thế đấy.”
Ôi, đỉnh thật... Không uổng công cô gái đó đã dành thời gian cả thanh xuân để theo đuổi anh.
Nghiên Vi sau khi nghe xong câu nói đó liền trở nên ngây ngốc, không nói được gì nữa.
Anh nói vậy là có ý gì?
“Anh thật sự rất hối hận bản thân vì những lần chối bỏ em, anh đúng thật là có mắt như mù. Cô gái anh thích đứng ngay trước mặt thế mà còn không nhận, anh sai rồi, anh thật sự thích em.”
Cô căng thẳng nắm chặt hai tay, hơi thở gấp gáp. Có phải là đang mơ giữa ban ngày không?
“Cho anh một cơ hội nhé, anh muốn làm người yêu của em.”
“Anh... Đừng đùa vậy với em...”
Lời anh nói là sự thật, không hề đùa!
Tư Thịnh không nói gì nữa mà dùng hành động thay lời giải thích, anh nhích người đến hôn vào môi cô.
Anh không tùy tiện trao nụ hôn của mình cho người khác, nhưng đã trao cho cô hai lần rồi, điều đó có nghĩa là gì?
Nghiên Vi lần này lại bị mê hoặc rồi, cô không có dũng khí để tránh mà chỉ có thể ngồi yên để nhận lấy nó.
Mọi sự hiểu lầm xem như đã được giải quyết, nếu có thể được sớm thế này có phải sẽ tốt lắm không?
Nghiên Trì quay mặt Thư Nghiên nhìn về phía mình, thấy họ như vậy có vẻ cô rất vui thì phải.
“Không nên nhìn người khác vậy đâu.”
“Ò...”
“Có muốn anh làm vậy không?”
Cô chưa kịp trả lời liền bị cảnh tượng quen thuộc vây lấy, đôi môi ăn ý yêu thương nhau.
Nhìn chung thì những hình ảnh cũng đẹp thật đấy!
Nghiên Tử Minh.........