Lần này không ai nói gì thêm, dường như là hiểu được ý nhau mà chỉ dựa vào hành động của người kia để làm điều gì đó.
Hắn cúi người nhân tiện đưa tay nâng cằm cô lên, hai môi chạm nhau trong giây lát.
Tay Thư Nghiên được hắn nắm chặt lấy, trái tim trong lồng ngực bỗng chốc đập loạn nhịp như muốn nhảy ra ngoài. Thân nhỏ trong lòng hắn khẽ run, cảm giác trống rỗng thiếu thốn thứ gì đó như muốn được lập tức lấp đầy.
Chiếc áo tắm trên người Nghiên Trì vô tình rời ra để lộ tấm lưng trần. Bàn tay lớn đặt trên vai cô theo đà tuột dây áo ấy xuống nửa lưng, một làn gió nhẹ thoảng qua làm lạnh cả sống lưng. Cô ngồi trên đùi Nghiên Trì khẽ co mình, hơi thở ấm áp của hắn gần bao trọn lấy cô rồi.
Đêm nay quy trình có chút dễ dàng, bởi vì khi ngủ cô không mặc áo lót... Những đêm khi cả hai đang chìm trong mộng đẹp, có khi hắn cũng phải giật mình tỉnh giấc vì không may chạm phải thứ không nên chạm, thật là hư quá rồi!
Hắn dịu dàng kéo cô vào mình, hai nửa thân trên nhẹ nhàng cọ xát. Bờ môi ấm nóng đặt lên bờ vai trắng ngần của cô rồi lại trườn xuống hàng quai xanh để lại một dấu cắn. Dường như mỗi khi dừng lại ở đó hắn đều lưu lại dấu răng đánh dấu chủ quyền.
Vô thức luồn tay vào mái tóc hắn, Thư Nghiên ngửa đầu kêu nhẹ một tiếng. Thật là khó chịu khi thân trên đang bị người đàn ông này trêu ghẹo quấy phá.
Môi bất giác cong lên tạo thành nụ cười, Nghiên Trì đỡ tay sau lưng rồi từ từ để cô nằm xuống. Tư thế này có vẻ thoải mái hơn một chút, ít nhất không phải cố gượng người ngồi thẳng.
Hắn dần di chuyển gương mặt xuống dưới, chiếc lưỡi ướt át mỗi lần chạm vào làn da mẫn cảm dều khiến chúng như bị kích điện.
Thư Nghiên khẽ cong người, hơi thở gần khó kiểm soát lại thốt nhẹ một tiếng. Chính cô cũng ngỡ ngàng không hiểu bản thân tại sao lại có thể phát ra một thứ âm thanh mê hoặc kích thích như thế?
Hắn vui vẻ vô cùng, ánh mắt tràn ngập một sự hài lòng dành cho cô mà hành động của hắn cũng trở nên gấp gáp hơn...
Bé con lúc này thật khiến hắn phải mê mẩn, đẹp đến mê hồn! Cho dù là trong hoàn cảnh nào, thời thế nào thì Thư Nghiên vẫn luôn có một sức hút vô cùng đặc biệt với hắn.
Thật là muốn nghe lại câu nói bằng tiếng Pháp đó từ cô, nhưng có thể đối với cô hiện tại mà nói được như vậy sẽ không dễ.
Chiếc váy ngủ tuột xuống dừng lại ngang hông trông thật cản trở, Nghiên Trì đưa tay định đoạt lấy nhưng bị cô giữ tay lại.
“Đèn... Chói quá...”
Hắn ngước nhìn bộ đèn treo sáng trên trần nhà khẽ nhíu mày, đúng là khó chịu. Với tay nhấn công tắt gần đó lập tức ánh đèn tắt ngủm, mà hai chiếc đèn ngủ cũng không được bật. Giờ đây cả căn phòng không còn thấy được gì ngoài một màu đen, hoàn toàn đã bị màn đêm bảo phủ tối om.
Vạn vật đều bị bóng tối làm chủ, cả Nghiên Trì hay Thư Nghiên cũng vậy. Và ngoại trừ bóng tối ra thì không còn ai biết được họ đang làm gì.
Một đêm cuồng nhiệt sẽ hoàn hảo trôi qua mà không bị ai quấy rầy hai người, nhưng thứ cản trở lớn nhất đối với chúng ta bây giờ lại chính là bóng đèn thực sự!