“Lấp đầy...?”
Hắn lắc đầu khẽ thở dài, “Từ từ rồi em cũng biết thôi.”
Đợi cô ‘lớn’ thêm chút nữa, hắn sẽ cho cô biết tất tần tật, đảm bảo không sót điều gì.
Đến giờ bác sĩ vào thay thuốc, thấy vết thương băng bó ở tay hắn đột nhiên rỉ máu thì nhắc nhở.
“Cậu nên hạn chế cử động mạnh hay làm những việc gì nặng nhọc, nếu không vết thương sẽ bị ảnh hưởng đó.”
Nói tới đây Nghiên Trì mới nhìn xuống, chảy máu rồi sao? Hắn cũng không để ý nữa, nếu là cử động mạnh thì có lẽ là lúc kéo cô thì phải.
Họ thay thuốc xong kiểm tra một lượt, thấy không có gì bất ổn liền rời khỏi, trả lại không gian cho hai người.
Cố lên nào, vài ngày nữa là được về nhà, có thể tuỳ ý làm bất cứ điều gì mình muốn rồi.
Hắn ôm chặt Thư Nghiên lại, như vậy cũng không thiệt thòi gì lắm. Từ kì nghỉ ngắn hạn lại được nghỉ dài hạn, còn thoái thác cả công việc sang cho Tư Thịnh nữa, điều đặc biệt hơn là được đi chơi riêng với bé con!
Nếu có thể thì hắn muốn được cùng cô trải qua hết một mùa ở Hàn, trải qua mùa đông lạnh giá trong chuyện tình ấm áp.
Một ngày, hai ngày, rồi lại ba ngày cứ thế trôi qua. Thoắt cái đã đến một tuần, có thể làm thủ tục xuất viện rồi.
Nghiên Trì và Thư Nghiên ngồi taxi về nhà. Chiếc Audi phần đầu bị hư hỏng khá nặng, nếu dành thời gian đem đi sửa chi bằng mua chiếc mới cho xong.
Cô cầm tay hắn vào nhà, nơi rộng lớn này giờ chỉ còn hai người, có hơi buồn thật nhỉ.
...
Hôm nay là sinh nhật Tư Thịnh, Nghiên Vi đã đắn đo rất lâu mới quyết định có nên gặp anh hay không. Chính là lòng tự tôn này đã làm khó cho cô rồi.
Đảo quanh một lượt cửa hàng thời trang, cô chọn được một chiếc đồng hồ trông khá bắt mắt, có vẻ rất hợp với anh.
Nghiên Vi đặt vào hộp cẩn thận rồi tới Nghiên Thị. Đứng trước cửa phòng Phó tổng giám đốc, cô chuẩn bị bước vào thì bị một cô gái lạ mặt ngăn lại.
Người này là ai mà dám cản cô? Nhân viên mới sao, chẳng quen mắt chút nào.
“Cô có chuyện gì vậy ạ?”
“Tôi đến tìm Tư phó tổng.”
“Mời cô ngồi đợi ở đây, tôi vào thông báo với tổng giám đốc.”
Gì đây... Từ khi nào cô muốn gặp anh là phải ngồi đợi thông báo vậy?
Không lẽ, đây chính là thư ký bữa trước anh tuyển?
Nghiên Vi hừ nhẹ giữ tay cô ta lại, “Không cần, tôi tự vào.”
“Không được ạ, anh ấy đang rất bận nên làm phiền cô ngồi đợi một chút.”
Anh ấy? Thân thiết cỡ nào mà lại gọi như vậy?
Rốt cuộc cô ta có điểm gì xuất sắc mà lại được chọn vậy nhỉ! Ít ra nên chọn những người biết đến cô gái tên Nghiên Vi này chứ!
“Tôi là ‘bạn gái’ của Tư Thịnh, không được vào sao?”
“Xin lỗi, nhưng tôi chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi, mong cô hiểu giúp.”
“Này!”
Nghiên Vi bực mình quát lên khiến tất cả nhân viên đều phải ngoái nhìn. Sao ai ai cũng đều khiến cô phải bực bội vậy nhỉ? Rõ ràng là cô muốn sống yên lành cũng không được.
Tư Thịnh nghe tiếng ồn bên ngoài thì bước ra, anh nhìn cô có chút ngạc nhiên.
“Sao em lại đến đây?”
“Em không được đến sao?”
Anh vội lắc đầu cười ngượng ngùng, “Không, anh không có ý đó. Nhưng đây là công ty, em đừng làm loạn nữa.”
Làm loạn? Thế nào là làm loạn?
Cô thư ký cúi thấp đầu nhẹ giọng, “Lần sau cô có tới xin hẹn lịch trước, chúng tôi sẽ sắp xếp ạ.”
Hẹn lịch sao? Chúng tôi?
Nghiên Vi gật gật đầu đảo mắt nhìn hai người mà không nói gì.
Được, được rồi, cùng lắm không đến nữa là được chứ gì? Cô không làm loạn, không làm phiền anh nữa!
Cứ ở đó tiếp tục làm việc vui vẻ với thư ký của anh đi.
Nghiên Vi chỉ nở nụ cười không rõ ẩn ý rồi quay người rời đi trước bao lời xì xầm của nhân viên công ty.
“Nghiên Vi, em đi đâu vậy?”
Tư Thịnh khó hiểu bước lên vài bước, sao tự nhiên thái độ kỳ lạ như thế?
“Có đi đâu cũng không liên quan tới Tư phó tổng anh.”