" Bắc Đường Tùy..." Bắc phu nhân nhìn anh, rõ ràng là người làm con bé bị thương, bây giờ lại muốn hiến máu sao?
" Mẹ..." Anh nhìn mẹ mình, nhỏ giọng bảo.
" Mời anh đi theo tôi " Y tá lên tiếng vội bảo.
Anh gật đầu, đi theo cùng y tá.
Sau khi hiến máu xong, vì ba ngày nay anh không ăn uống đầy đủ nên đã ngất đi, khi nghe tin cậu thư kí liền chạy đến.
Nhìn Bắc Đường Tùy nằm trên giường bệnh, mặc trắng bệch, cậu lắc đầu.
" Thật sự không hiểu nỗi sếp "
[…]
Cũng vì nhờ có anh mà tính mạng cô giữ kịp sau nhiều giờ cấp cứu.
Bắc phu nhân ngồi bên giường bệnh của cả hai, một người thì kiệt sức, còn một người thì bị thương nặng, bà cũng chỉ biết đầu hàng cả hai vợ chồng này.
" Có lẽ nên về nhà một chút " Bắc phu nhân nhìn cậu thư kí bảo.
" Còn họ ạ? " Thư kí liền hỏi.
" Cứ để chúng nghỉ ngơi, sáng mai rồi hẳn đến. Bắc Đường Tùy thằng nhóc này sẽ không dám làm con bé bị thương lần nữa đâu, cậu cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi " Bắc phu nhân mỉm cười bảo.
" Vâng...để tôi đưa chủ tịch về "
Nói xong, bà cùng cậu thư kí trở về nhà, còn Bắc Đường Tùy và Huyên Lâm Cảnh để họ nằm đó, có lẽ sẽ không có chuyện đâu nhỉ?
...
Bốn giờ sáng.
Bắc Đường Tùy tỉnh dậy sau khi ngất đi do hiến máu, khi tỉnh dậy đã biết mình nằm trên giường bệnh.
Anh bật dậy...ca cấp cứu?
Nhìn ngang nhìn dọc, anh lại nhìn thấy giường bệnh cô cách mình không xa, không hiểu sao anh thở nhẹ ra.
Cạch
Lúc này cửa mở ra, là y tá đến kiểm tra...
" A anh tỉnh rồi " Y tá nhìn anh nói.
" Cô ấy...sao rồi " Bắc Đường Tùy chỉ về hướng Huyên Lâm Cảnh.
Y tá đi vào trong, tiến lại giường của cô và nói:" Cô ấy cũng nhờ có anh nên đã được cứu sống rồi. Nhưng mà chưa thể tỉnh dậy sớm được, tôi nhớ có một lần cô ấy cũng bị thương, nhưng lần đó cô ấy xém mất mạng vì không có ai hiến máu. Người nhóm máu hiếm như cô ấy làm bệnh viện không trở tay kịp "
" Nên lần này anh đúng là đại ân nhân của cô gái này đấy "
Y tá ngây thơ bảo.
Bắc Đường Tùy chỉ cười, tự khinh mình trong lòng.
Ân nhân sao?
Anh chỉ thấy mình giống ác nhân hơn...