" Tôi nghe y tá kia bảo anh vì hiến máu cho cô ấy mà ngất đi, bây giờ anh ổn chứ? " Cô y tá kéo mền lên đắp ngay ngắn cho cô rồi hỏi anh.
Anh gật đầu.
" Anh cần tôi mua gì cho anh ăn không? " Y tá ngây ngô.
Anh lắc đầu.
" Tôi không sao..."
Anh cũng quen rồi, trước giờ anh ăn không đủ bữa. Trước kia cô cũng từng đem đồ ăn đến, nhưng sau khi bị anh gạt đi thì cô không đến nữa.
Cô y tá gật đầu:" Vậy anh nghỉ ngơi đi, khi nào cô ấy tỉnh dậy hãy gọi bác sĩ "
Nói xong, cô y tá rời đi.
Bắc Đường Tùy đi đến bên giường, ngồi xuống cạnh bên Huyên Lâm Cảnh.
Anh im lặng nhìn cô đang ngủ say, hơi thở cô rất đều. Có lẽ đã an giấc rồi.
Bất giác, anh đưa tay nắm lấy tay cô, bỗng dưng bờ vai anh run rẩy.
Người con gái này...anh từ lâu muốn chiếm hữu, nhưng cuối cùng khi có được anh lại không muốn trân trọng.
" Mình..." Bắc Đường Tùy giật mình, buông tay cô ra.
Anh...anh càng ngày hóa điên thật rồi mà.
Đứng dậy, lảo đảo ra ngoài cửa, anh nhìn cô một lần cuối rồi rời đi.
Có lẽ anh không nên ở gần cô.
[…]
Năm giờ sáng.
Cạch
Cửa phòng bệnh của Huyên Lâm Cảnh được mở ra, lần này không phải Bắc gia...
Mà là cô ả tình nhân kia, người bị Bắc phu nhân hủy dung nhan, hình dạng như ma như quỷ.
Cô ả đi đến bên giường bệnh của Lâm Cảnh, nhìn cô vẫn đang ngủ say.
Nở nụ cười chết chóc, cô ta cầm chiếc gối lên, thâm tâm chỉ còn hận thù.
" Mày...phải chết để trả giá cho gương mặt tao!!!!"
" Tao hận mày "