Câu nói vô sỉ của Từ Minh lọt vào tai Hạ Ngọc khiến cô tức anh ách, muốn bỏ hắn ở đây luôn, mặc kệ hậu hoạ như thế nào.
Nhận ra được ánh mắt từ kinh ngạc đến giận dữ của cô, hắn chỉ nhếch môi cười, cảnh cáo:
"Xoá ngay cái ý định bỏ mặc tôi đi. Nếu không sau này đứng nói là làm việc ở công ty mà cả thành phố này không có chỗ cho cô dung thân đâu."
Hạ Ngọc chỉ là một cô gái nhỏ từ ngoại thành vào nội tành học tập và làm việc, bố mẹ cực khổ lam lũ để nuôi cô ăn học cho bằng bạn bằng bè. Nhưng chỉ cần một câu nói của tên đại ma đầu này có lẽ cô chẳng bao giờ ngóc đầu lên được.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ thiệt hơn, Hạ Ngọc nhắm mắt hít sâu một hơi rồi mở mắt ra nhìn thẳng vào khuôn mặt yêu nghiệt kia của Từ Minh, nói:
"Được, hôm nay là do tôi sai trước, đương nhiên phải tự mình sửa sai."
Cô đưa tay đến chiếc thắt lưng đen đắt tiền, vì bàn tay có chút run run nên loay hoay mãi vẫn không tài nào cởi được. Từ bé đến lớn toàn dùng những đồ bình dân, có bao giờ động tới những vật giá trị như vậy đâu, cô làm sao xử lí được chứ.
Chờ đợi người trước mặt vụng về mãi vẫn không cởi được chiếc thắt lưng, Từ Minh hừ lạnh một cái, đưa tay xuống giúp đỡ. Chẳng phải tốn thêm một phút một giây nào, chiếc thắt lưng đã được mở ra còn Hạ Ngọc thì vẫn tròn xoe mắt chỉ để ý đến chiếc thắt lưng đó.
"Làm nốt."
Từ Minh lạnh giọng nhắc nhở, hắn chỉ phụ cô cởi chiếc thắt lưng thôi còn tất cả phải để cô làm.
Hạ Ngọc một làn nữa đưa tay ra, men theo kéo chiếc khoá quần xuống. Giải phóng được lớp quần âu thì đập vào mắt cô chính là màu đen của chiếc quần nhỏ. Vừa nãy chỉ vô tình xoẹt qua thôi mà dù cách một lớp vải, cô vẫn cảm nhận được đó nóng của 'thứ đó'.
"Có thể không cần cởi hết không?"
Hạ Ngọc muốn bám víu một tia hi vọng nào đó, mong hắn nể tình bỏ qua cho cô. Nhưng hi vọng càng lớn lại thất vọng càng nhiều. Từ Minh là ai chứ? Đã chơi thì phải chơi đến cùng. Hắn lắc đầu:
"Đêm qua đã nhìn thấy hết rồi, ngại gì chứ?"
Cô muốn thẳng tay chỉ vào mặt hắn mà nói rằng: "Đêm qua bà đây bị say có biết cái gì đâu mà nhìn thấy hết." Nghĩ vậy chứ cô nào dám lên tiếng, dân thường thấp cổ bé họng như cô sao dám đấu lại bọn quan lại như hắn.
Nhịn. Bắt buọc phải nhịn.
Bực tức khiến Hạ Ngọc bớt đi vẻ xấu hổ trước đó, cô thẳng tay kéo luôn cả chiếc quần sịp kia xuống thì... đập vào mắt cô... cái 'thứ kia' to ngạo nghễ ngóc hẳn đầu dậy, nhìn không giống như đang bị đau.
Từ Minh nhìn thấy suy nghĩ của cô, hắn đưa tay cầm lấy đôi bàn tay bé nhỏ đặt vào 'cậu em' của mình, nhẹ nhàng nhắc nhở:
"Nó đang bị sưng đấy, em mau 'xoa bóp' đi."
Thứ nóng bỏng đó nằm trên tay khiến máu nóng trong người cô chảy ngược lên. Khuôn mặt cô đỏ ửng tới tận mang tai, giọng nói ấp úng:
"Tôi...tôi không biết làm..."
Vẻ mặt ngượng ngùng của Hạ Ngọc khiến cho Từ Minh như thoả mãn điều gì đó. Cô gái này như một tờ giấy trắng còn hắn lại dần vấy bẩn lên. Nhưng đã đến nước này muốn dừng lại là không được, giọng nói hắn đã chuyển sang khàn khàn:
"Cứ làm những gì em muốn."
Hạ Ngọc loay hoay chẳng biết làm thế nào chỉ biết nhẹ nhàng đưa tay lên xuống liên tục. Cô cúi gằm mặt xuống chẳng dám ngẩng đầu lên vì quá xấu hổ nhưng vẫn có thể nhanh nhanh nghe được hơi thở nặng nề của người đàn ông đối diện.
Hắn đã tiến lại gần từ lúc nào, tựa đầu vào vai cô, hơi thở nóng bỏng như muốn thiêu rụi chiếc cổ nhỏ xinh xắn. Hạ Ngọc khó chịu đẩy hắn ra nhưng không được, bị Từ Minh giữ chặt.
Một lúc lâu sau tất cả mọi việc đã xong, Từ Monh đứng dậy cầm giấy lau tay cho cô rồi đi về phía phòng tắm. Trước khi tắm, hắn còn ngó đầu ra nhắc nhở:
"Đặt chút đồ ăn về đi. Lúc nãy vừa làm bụng em vừa kêu khiến tôi cảm giác như đang bóc lột người khác vậy."