Cùng Hàm Hinh đi đến phòng số 1, còn có một cô gái khác trong quán bar, Tiểu Nhu được người quản lý điều đi chỗ khác.
“Này, cô là người mới đến à?”
Cô gái đeo mặt nạ, trang điểm xinh đẹp, quần áo lộng lẫy, phần ngực gần như lộ ra.
Hàm Hinh thấy vậy, cô ừ một tiếng.
“Ồ, được thôi, cô là người mới nên tôi nhắc nhở cô hãy nhớ quy tắc, nếu như khách muốn mua rượu của tôi, cô không được tranh giành, hiểu chứ?”
Hàm Hinh cũng đeo mặt nạ, những cô gái tiếp rượu đều phải đeo, cô khẽ nheo mắt và ừ nhẹ một tiếng. ngôn tình sủng
Thấy Hàm Hinh hơi lạnh nhạt, nghe giọng trả lời không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình. Cô gái kia khẽ cười giễu cợt:
“Với bộ dạng như xác chết này, ai sẽ mua rượu của cô chứ? Nghe nói là cô đang thiếu tiền à? Đến đây làm thì bỏ cái sĩ diện đi, đừng tỏ ra thanh cao, thật nực cười!”
Nghe xong, Hàm Hinh nhìn cô ta chằm chằm, sống lưng cô hơi cứng và đôi môi mím lại, dưới ánh đèn, đôi môi mỏng căng thẳng bất an: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Đọc truyện tại đây.
Khi bước đến cửa, hai người dừng lại.
Trong phòng phát ra tiếng rên rỉ ngông cuồng, kèm theo đó là tiếng cười vang của một nhóm đàn ông và phụ nữ.
Dường như có một nhóm người đang tụ tập làm gì đó..
Hàm Hinh run rẩy, cố gắng giữ nụ cười mỉm trên khuôn mặt.
Cô gái kia cằn nhằn, không chút sợ hãi: “Tôi nói này, những người này cả ngày rảnh rỗi, hình như họ lại đang chơi trò gì đó không biết xấu hổ và không có giới hạn, tí nữa vào thì cẩn thận một chút, cái gì nên nhìn thì nhìn, không nên nhìn thì đừng nhìn, tránh liên lụy đến bản thân.”
Hàm Hinh nuốt nước bọt, tim đập nhanh, thấy cô ta nhắc nhở, cô khẽ mỉm cười: “Ừ, cảm ơn cô đã nhắc nhở.”
Thấy thái độ của Hàm Hinh có chút thay đổi, cô ta nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi của Hàm Hinh, hơi lúng túng:
“Trời ạ, cảm ơn gì chứ, học hỏi nhau thôi, những người đến đây đều thế.”
Hai người nhìn nhau, và rồi cô gái kia mở cửa.
Bước vào phòng, một cảnh tượng suy đồi đập vào mắt, Hàm Hinh nhìn mà buồn nôn, cảnh tượng này, quá dâm loạn rồi.
Đây là nhóm X sao?
Cô thoáng thấy những người đàn ông và phụ nữ tụ tập trong góc rên rỉ cười đùa.
Một số chỗ cô không thể nhìn thấy, hơi thở gấp gáp mãnh liệt xen lẫn với giọng nói thổn thức và điềm đạm của người phụ nữ, khiến người ta sởn gai ốc.
Khi Hàm Hinh sững sờ trước cảnh tượng đó, người vẫn chưa có phản ứng gì, Tu Du – một người đàn ông hình thể mảnh khảnh đeo kính gọng vàng từ đám đông bước ra.
Đôi mắt lạnh và sâu thẳm.
Anh rất đẹp trai, thanh lịch và lạnh lùng.
Anh liếc nhìn hai người họ, nhưng không nói gì, khóe miệng thờ ơ.
Cho người ta một cảm giác xa cách vô cùng.
Áo sơ mi đã được cởi bốn năm chiếc cúc, đôi môi đỏ thẫm, đẹp giống như lúc trở thành ma cà rồng.
Trên cổ áo có dấu son mờ, hơi thở nồng nặc, nhìn có vẻ như vừa làm chuyện gì đó.
Nhìn hai người vừa bước vào, một người đàn ông cau mày và nói một cách khó chịu: “Có chuyện gì?”
Hàm Hinh nhìn kỹ người đàn ông vừa bước ra, nhưng cô không quen.
Lúc này, cô gái bên cạnh kéo tay áo cô và khẽ nói: “Đây là Diệp Thiếu, là một trong bốn đại công tử ở thành phố H của chúng ta, tính cách quái gở, rất khó nói chuyện!”
Nghe xong, câu cuối cùng khiến cho lồng ngực Hàm Hinh thắt lại.
Rất lâu sau cô mới đủ dũng khí để mở miệng: “Thưa anh, là thế này, có người trong các anh gọi rượu, chúng tôi đến để tiếp rượu.”
“Ai?”
Diệp Thiếu kiệm lời hỏi.
Danh Sách Chương: