"Anh có cần đối xử với cô ấy như vậy không?”
Cảnh Nguyên Trạch thô bạo kéo Hàm Hinh tới, không cho phép cô làm theo từng hành động và lời nói của Mộ Dịch Kỳ.
Tất cả động tác của người phụ nữ đột ngột dừng lại, vội vàng không kịp chuẩn bị, không báo trước, cũng không có một chút chống cự, ngã vào trong ngực anh ta.
Đôi mắt mê mang cấp bách, sững sờ nhìn anh ta.
"Anh làm gì vậy?”
Cô muốn đẩy Cảnh Nguyên Trạch ra, nhưng lại bị giữ chặt lại.
Điều này khiến cho người đàn ông đối diện hơi ngưng lại, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, sắc bén như một thanh kiếm.
Đối với động tác Hàm Hinh bị anh ta ôm trong ngực, đôi mắt Mộ Dịch Kỳ một lần nữa từ từ co lại: “Buông cô ấy ra!”
Giọng nói khàn khàn u tối.
Đọc FULL bộ truyện.
Cảnh Nguyên Trạch nói ra lời trong lòng mình, tất cả sự bất mãn với anh: “Dựa vào cái gì? Mộ Dịch Kỳ, đừng nghĩ rằng anh và Hàm Hinh kết hôn thì tôi không dám thế nào với cô ấy, nhìn dáng vẻ như dặn dò kẻ dưới của anh đối với cô ấy, tôi thật sự không thể tưởng tượng cuộc sống của cô ấy trải qua thế nào, để cô ấy ở bên dạng người như anh, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đoạt lại cô ấy!”
"Chỉ dựa vào anh? Đoạt về sao?" Mộ Dịch Kỳ không chút do dự hỏi lại một câu, sau đó đưa tay, cánh tay dài mở ra, kéo Hàm Hinh lúc này đang yếu ớt trong tay Cảnh Nguyên Trạch trở về, không cho người khác cơ hội tới gần.
Cảnh Nguyên Trạch dường như vẫn muốn lặp lại hành động vừa rồi, chỉ có điều Mộ Dịch Kỳ nhanh hơn một bước, kéo Hàm Hinh tới, người phụ nữ lảo đảo nghiêng ngả về phía sau, thế nhưng anh ta không hề quan tâm đến suy nghĩ cô, chỉ xác nhận rằng cuối cùng cô sẽ không ngã sấp xuống.
Một cánh tay đỡ vai người phụ nữ, toàn bộ sức lực đều tập trung ở phía trên.
Sự tức giận tràn ngập trên khuôn mặt tuấn tú, Cảnh Nguyên Trạch tức giận cắn môi, lườm Mộ Dịch Kỳ: "Lời nói hôm nay ở đây của tôi, cuối cũng cũng sẽ có một ngày, tôi sẽ làm mọi thứ để đưa cô ấy trở về, tôi sẽ không để cho cô ấy nhận bất cứ sự ấm ức nào, nhớ kỹ đến lúc nó rửa mắt mà đợi, Mộ Dịch Kỳ!"
Hai chữ trở về vô cùng vi diệu, khiến lực tay của người đàn ông siết chặt một chút.
Đôi mắt Mộ Dịch Kỳ rơi trên giường bệnh, chăn gối lộn xộn, có hai chiếc gối, chồng lên nhau ở cùng một chỗ…
Bỗng chốc, anh nắm tay Hàm Hinh: "Trở về."
Đôi mắt ngang tàng đó mau chóng đem toàn bộ sự âm trầm trong nháy mắt lộ ra ngoài.
Bước chân Cảnh Nguyên Trạch cũng nghiêng về phía trước, Hàm Hinh cầu xin ngăn lại: "Anh đừng nhúng tay vào, đây là chuyện giữa chúng tôi, anh hãy nằm viện chăm sóc thân thể thật tốt!”
"Nhưng anh không thể trơ mắt nhìn em bị…”
"Không sao, tôi sẽ giải thích rõ với anh ấy, đúng rồi, một lát nữa Âu Cát Lợi sẽ đến chăm sóc anh, tôi và anh ấy đi trước!”
Trong mắt Cảnh Nguyên Trạch đều là sự không cam lòng, thấy Hàm Hinh và Mộ Dịch Kỳ rời đi, anh ta giơ tay đấm mạnh một quyền vào tường.
...
Về đến nhà, Hàm Hinh nghĩ việc đầu tiên mình nhận được sẽ là sự chất vấn của anh, trong lòng cô đều đã sắp xếp tốt lời nói của mình, nào ngờ…
"Ưm ~ "
"Ưm ~ "
"Ưm ~ "
Giờ phút vừa mới bước vào của, cô liền bị chặn lại sau cánh cửa, ngay sau đó là nụ hôn dây dưa của anh ùn ùn kéo tới, rơi trên người cô.
Mộ Dịch Kỳ giống như một kẻ điên không có phép tắc, dùng sức nắm hai vai của cô, hận không thể đem cô nhào nặn tiến vào thân thể mình, bờ môi dùng sức chiếm lấy đôi môi của cô, cuối cùng thành cắn xé từng chút một.
Đôi mắt trừng lớn, Hàm Hinh không kịp trốn tránh, chỉ có thể không nói gì liều chết tiếp nhận, thế nhưng anh vẫn cắn mình như vậy không thả, thậm chí không có ý định thu tay lại, khiến cô thật sự không thể chịu nổi.
"Chảy máu, đừng!"
Trên môi truyền đến cơn đau nhức khiến cô nhíu mày từn cơn, người đàn ông này điên rồi sao?
Mộ Dịch Kỳ thật sự dừng lại vì lời này của cô, lông mày nhíu chặt, tớ máu chảy xuôi ở khóe miệng, thậm chí môi của hai người, đều có liên quan sâu xa.
Nhíu mày không vui, lạnh lùng như băng.
Trong giây lát, Hàm Hinh trông thấy trong đáy mắt anh vô cùng lạnh nhạt, không biết vì sao cô cảm thấy trên người anh lờ mờ có từng đợt đau thương lạnh lẽo, kèo theo hơi thở đè nèn, ép cho cô khó có thể thở dốc.
Đây là ở "Âu cảnh ngự uyển", không phải ở nhà họ Mộ.
Bỗng nhiên, Mộ Dịch Kỳ dựng cả người cô lên, khiêng trên vai, đôi mắt âm trầm bất định, quá nhiều cảm xúc Hàm Hình đều không thể khống chế, rốt cuộc anh đang suy nghĩ điều gì?”
"Anh khiêng tôi làm gì? Tôi có chân..."
"Bành!" Lúc này, đến lượt cửa phòng đóng lại.
Lúc này Hàm Hinh mới biết chính xác những gì anh muốn làm.
Mộ Dịch Kỳ đã đến trạng thái không thể chịu đựng được, đi vào liền ném cô xuống giường, yết hầu khô nóng, cà vạt thắt nút, anh dùng hết sức lực xé nát, ném xuống đất.
Hàm Hinh khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, thật thể không thể khống chế co rụt lại phía sau, nhìn trên giường không có đồ vật gì, ý tứ của anh quá rõ ràng.
Tiếng tháo dây lưng vang lên…
"Không thể!"
Hàm Hinh một tay từ chối, lắc đầu, khuôn mặt tái xanh sợ hãi.
Mộ Dịch Kỳ nâng tầm mắt, nhàn nhạt lườm cô, sau đó, tư thế kiêu căng tháo dây lưng, nhíu mày.
Giống như là đang nói: "Tại sao không thể!"
Hàm Hinh cuối cùng vẫn là lo lắng, tại sao tới nhanh như vậy, không cho cô một chút thời gian chuẩn bị.
"Cởi ra." Mộ Dịch Kỳ dùng cằm chỉ chỉ trên người cô.
"Không thể!" Cô vẫn lắc đầu.
"Cởi, lập tức."
"Mộ Dịch Kỳ anh có ý gì? Bây giờ là ban ngày, mỗi lần về nhà đều muốn như vậy sao?”
Không biết câu nói nào bỗng nhiên chạm đến điểm giới hạn của anh, thân thể anh bỗng nhiên nghiêng về phía trước, hai ngón tay bóp cằm của cô, ánh mắt ngoan lệ, ép gần về phía cô: “Có phải ban đêm sẽ tốt hơn một chút không? Thâu đêm suốt sáng sẽ càng kích thích hơn?”
Hàm Hinh rốt cuộc đã rõ, hóa ra tất cả những việc không thể tưởng được mà anh đang làm, đều là vì…cô!
"Anh đang nghi ngờ tôi sao?”
"Còn cần nghi ngờ? Giường bệnh tối hôm qua có lẽ đã bị các người nghiền nát!”
Lời này, khó nghe đến mức nào.
Tuy rằng chuyện tối hôm qua cô cũng có lỗi, không giải thích với anh, qua rồi cũng quên, điện thoại tắt máy cô cũng không biết.
Nhưng rõ ràng cô không làm gì, tại sao lại bị vấy bẩn như vậy?
"Mộ Dịch Kỳ, tôi đã làm loại chuyện anh nói khi nào? Tôi đã kết hôn, tôi biết!”
"Cô thật sự biết?”
"Đêm qua Cảnh Nguyên Trạch uống rượu quá nhiều, anh ta bị bệnh đau dạ dày, nếu không đưa anh ta đến bệnh viện, anh ta sẽ chết vì loét dạ dày.”
A, vẫn còn biết người ta có bệnh đau dạ dày!
Có biết rằng anh có thể bị thần kinh? Bị ép phát điên!
Quả nhiên, đã xem thường sức ảnh hưởng của sự tồn tại của người phụ nữ này rồi.
Con mẹ nó! Có biết tối hôm qua anh lo lắng đến mức nào không? Tìm toàn bộ thành phố H, dù phải lật tung khắp nơi cũng thề sẽ tìm được cô!
Cô ngược lại là tốt rồi, ở bên cạnh mối tình đầu của mình yên yên ổn ổn trải qua một đêm, sáng sớm quần áo không chỉnh tề rời giường, bây giờ còn nói cho anh biết cái gì cũng chưa hề phát sinh, ân, rất tốt!
"Lập tức cởi ra, để tôi xem một chút, có cần kiểm hàng hay không!”
Không hề chờ đợi Hàm Hinh, anh đưa tay muốn cởi hết quần áo của cô ra.
Đây là sự vũ nhục trần trụi, khiến Hàm Hinh trực tiếp vung tat tát một cái.
Nhưng vẫn chưa tát tới, ngược lại còn ăn phải một vố, anh bị nắm cổ tay đưa lên đỉnh đầu, anh cố ý dựa vào càng gần: “Muốn đánh tôi, đúng không?”
"Đúng, lời của anh tận sự khiến tôi thấy buồn nôn!”
Mộ Dịch Kỳ mím môi lại, quai hàm bành ra không vui, sắp bộc phát cơn thịnh nộ…
Danh Sách Chương: