“Sớm muộn gì anh cũng sẽ biết thôi, Hàm Hinh.” Cảnh Nguyên Trạch nói.
“Vì vậy nên ý anh là bây giờ tôi nên đồng ý với anh, đừng có lãng phí món hời lớn như vậy, đúng không?”
Cảnh Nguyên Trạch im lặng, nhưng dưới ánh mắt trầm mặc của anh đã nói rõ lên hai chữ “chính xác”.
Hàm Hinh bỗng chốc bật cười, không thể nực cười hơn nữa, cô bất lực nhìn anh: “Anh ném nhiều tiền như vậy vào người tôi chỉ để biết cái tin tức nhảm nhí đó thôi sao, nếu như anh đã nói anh sớm muộn gì cũng sẽ biết thì vì sao anh còn làm như thế này?”
Câu nói cuối cùng đó dồn nén sự khó hiểu của cô đối với sự thay đổi sâu sắc của anh, rốt cuộc là từ lúc nào mà Cảnh Nguyên Trạch cũng xa lạ như thế này rồi?
Cầm tiền nện vào người cô, anh nghĩ cô thiếu tiền đến mức nào? Thiếu tiền chỉ là lúc trước, bây giờ cô không cần!
“Hàm Hinh.” Cảnh Nguyên Trạch nắm lấy tay cô rồi chậm rãi nói: “Anh chỉ là đang nói với em, chỉ cần là em, cái gì anh cũng có thể cho, em muốn gì, anh cũng sẽ thành toàn.”
Ánh mắt của anh từng chút từng chút đến gần, lúc trượt dài đến bên môi cô thì cô đã quay đầu né tránh.
“Không cần!”
Hàm Hinh dùng sức đẩy anh ra, cánh tay cô bị túm lại quá mạnh làm cô có chút hoảng sợ.
Yết hầu tượng trưng cho sự nam tính cuộn một vòng, lực trên những ngón tay của Cảnh Nguyên Trạch mơ hồ không hề thả lỏng ra, ánh mắt sâu xa khóa chặt từng sự thay đổi nhỏ nhặt trong cảm xúc của cô, anh dùng thêm sức ghìm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh, cương quyết kéo cô vào trong lòng mình.
“Cho anh một cơ hội nữa được không? Anh sẽ đối xử tốt với em hơn bất kì ai khác!”
Anh tìm kiếm đôi môi đang trốn tránh của cô, sau đó giữ chặt lấy gáy cô rồi trực tiếp hôn mạnh lên.
Hàm Hinh mở to mắt, trong ánh mắt cô đầy sự khó tin, hai tay cô đặt trên ngực anh, đẩy rồi cào xé, những đầu ngón tay cách một lớp áo sơ mi trắng cấu vào người anh, cô muốn ngăn lại hành động tiếp theo của anh.
Một người một khi đã bắt đầu rồi, thì sẽ không dừng lại.
Cập nhật sớm nhất tại.
“Cảnh Nguyên Trạch anh là đồ khốn nạn!”
Hàm Hinh thất vọng trăm điều, cô cứ liên tục mắng rồi hét, sao anh lại có thể như thế này? Thật sự là vô liêm sỉ, bỉ ổi.
Có biết hành động bây giờ của anh làm người khác cảm thấy bị sỉ nhục không?
Đúng lúc sức của hai người đã đến đoạn trạng thái mạnh yếu rõ ràng, Hàm Hinh đang bị ép đến đường cùng thì cửa đột nhiên mở ra, một người phụ nữ đi vào.
Cô nhân lúc này giẫm mạnh lên Cảnh Nguyên Trạch, anh đau đớn rên lên, lực của bàn tay cũng bị phân tán đi, cô liền đẩy mạnh anh ra.
Hàm Hinh cuống quýt cầm tập tài liệu trên ghế sô pha, mái tóc cô vẫn có chút lộn xộn, cô không quan tâm được những điều này nữa, như một người điên chạy trốn khỏi nơi này.
“Hàm, Hàm Hinh sao cô lại…”
Âu Cát Lợi bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn lúc nãy của hai người bọn họ, khóe mắt cô ta lướt qua một tia lạnh lùng, cô ta nắm chặt tay, những đầu ngón tay đâm vào thịt, đau đến nỗi cô không cảm nhận được.
Lúc cô ta đang nói, hai người đã lướt qua nhau, nhưng Hàm Hinh không hề ngước mắt lên nhìn cô, sự chú ý cô đã bị kéo căng vào việc khác, không còn dư thừa để cho người khác.
“Hàm Hinh, Hàm Hinh…”
Phía sau, lúc đã không còn nhìn thấy bóng dáng cô nữa, Âu Cát Lợi còn gọi thêm hai tiếng.
“Cút!”
Cảnh Nguyên Trạch hét lên thô bạo, ánh mắt tàn nhẫn như đục khoét vào cô ta.
Nhìn thấy hai tay trống không, người lúc nãy đã không còn ở đây, ánh mắt nham hiểm tàn nhẫn của anh ta liền chuyển hướng đến người phụ nữ đang đứng ở cửa.
“Em, có phải em đến không đúng lúc không?”
“Lập tức cút ngay cho tôi, tôi không muốn nói lần thứ ba.”
Không thực hiện được điều mình muốn, Cảnh Nguyên Trạch liền bực bội cởi cà vạt ra rồi ném lên sô pha, những ngón tay thì cởi cúc áo, vòm ngực rắn chắc, cơ bắp trắng sáng không ngừng thở gấp gáp.
Trong lồng ngực cứ có một cảm giác gì đó khó chịu.
Suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa là có thể cùng nhau…
Thế mà người không chịu đi, hơn nữa còn đóng cửa lại rồi bước đến.
“Em biết em đã phiền đến việc tốt của anh, Nguyên Trạch, anh không phát hiện ra Hàm Hinh đã không còn như trước đây sao? Lúc nãy anh muốn cưỡng bức cô ấy đúng không?”
Cảnh Nguyên Trạch không nói gì, chỉ cảm thấy ở cổ áo rất bức bối liền cởi cổ áo ra cho bớt nóng.
“Nếu như lúc nãy anh thật sự hôn cô ấy, em dám cam đoan rằng anh sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.” Giọng điệu của Âu Cát Lợi rất chắc chắn, cứ như chuyện đó là một chuyện mà cô ta đã từng trải qua.
Cảnh Nguyên Trạch vẫn không nói gì, anh đỡ trán, đôi mắt anh nhắm nghiền lại.
“Khó chịu lắm hả?” Thấy bộ dạng anh như vậy, cô ta thật sự rất lo lắng.
Cảnh Nguyên Trạch đứng dậy, đôi môi mím chặt không hề nói một lời nào, đến nỗi không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
“Nguyên Trạch…Nguyên Trạch…”
Âu Cát Lợi vẫn không từ bỏ, cô ta nói: “Nếu như anh khó chịu, em, có được không?”
Chớp mắt, chiếc váy đang mặc trên người hóa thành một đống vải dưới đất, cô ta không còn giữ lại gì đứng trước mặt anh.
“Cô vẫn là phải để cho tôi nói ba lần giống nhau, cút.”
Cảnh Nguyên Trạch đến nhìn còn không thèm nhìn, anh tiếp tục đi về căn phòng trong phòng làm việc.
Nghe thấy lời này, những biểu cảm trên khuôn mặt Âu Cát Lợi trong chốc lát gần như là rời rạc đi. Nếu để nói một người đàn ông dùng cách nào để làm cho một người phụ nữ cảm thấy nhục nhã nhất, thì đó chính là cởi sạch đồ đứng trước mặt anh ta nhưng không được anh ta nhìn lấy một cái, người dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, dùng cách này mà còn không thu hút được hứng thú của anh ta, vậy thì người này làm phụ nữ cũng quá thất bại rồi!
Còn Cảnh Nguyên Trạch chính là như vậy.
“Hàm Hinh, vì sao lúc này rồi còn xuất hiện? Rõ ràng tôi đã sắp thành công rồi…”
Trong lòng Âu Cát Lợi cực kì không cam tâm, trong đầu cô ta nhớ lại một năm về trước, hai dòng nước mắt từ từ chảy xuống, những giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống khuôn mặt cũng được xem là thanh nhã đó, trong chốc lát, đáy mắt cô ta đã lóe lên một tia u ám.
…
Hàm Hinh về rồi, nhưng cô không về công ty, bởi vì tiến độ hoàn thành công việc vẫn chỉ là con số 0, cô sợ giám đốc sẽ hỏi mình đã bàn bạc với Cảnh thị như thế nào rồi, cô sợ mình không trả lời được.
Lúc đang đứng bên đường đợi xe buýt cô phải hứng gió lạnh nên cũng cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chuyện hôm nay xảy ra đột ngột, hành động của Cảnh Nguyên Trạch hoàn toàn vượt qua khỏi dự đoán của cô, chuyện này cô không thể tưởng tượng được.
Nếu như lúc đó Âu Cát Lợi không vào thì sao…
Hạng mục của Cảnh thị tiếp theo nên làm như thế nào đây? Anh ta đã quá đáng như vậy, cô còn lý do nào để tiếp tục nhận việc này sao?
Cô nhìn vào điện thoại, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là của một người.
“Cảnh Nguyên Trạch, sao lại phải như thế này?”
Sau khi lên xe buýt, cô tìm một chỗ ở phía sau ngồi xuống rồi mở cửa sổ ra cho gió thổi vào, cô đeo tai nghe vào, chỉ có như thế này thì thế giới mới thật sự tồn tại.
Hàm Hinh cứ ngồi một mạch đến cùng, cô không muốn về công ty, cô cứ đi như vậy mà không hề có mục đích.
Cũng không biết có phải là duyên phận hay không, đang đi thì cô đứng lại trước một quán mì, món ăn đặc biệt, vẫn giống như lúc trước.
Quán mì này không nhỏ cũng không lớn, có thể đặt khoảng 5 6 cái bàn, nhưng sẽ không bao giờ thấy được bên trong vắng khách, luôn luôn chật kín chỗ ngồi, khách khứa đông đúc.
Hàm Hinh lấy ra mấy đồng tiền lẻ lúc nãy đi xe buýt còn thừa, vừa đủ 6 đồng tiền xu, hi vọng là chưa tăng giá.
Cửa làm bằng kính, cô mỉm cười đẩy ra, nhưng mà trong khoảnh khắc đó, hình ảnh phản chiếu đen kịt của rất nhiều người trên kính, có một hình bóng rất rõ ràng.
Trong chớp mắt, Hàm Hinh liền lặng đi, nụ cười cũng cứng đờ lại, đến chân cũng không biết là nên nhấc lên hay lùi về sau.
Hình bóng đó bước về phía cô, ngày càng gần, cuối cùng là từ phía sau trực tiếp ôm chặt lấy cô.
Danh Sách Chương: