Bất cứ chuyện gì khi xảy ra lần đầu thì có thể gọi là trùng hợp, nhưng nếu sự trùng hợp đó xảy ra lần thứ hai, vậy thì không còn là trùng hợp nữa.
Các cô từng là những người bạn thân, không có chuyện gì không thể nói, ở trường học dính chung một chỗ giống như keo sơn, một chiếc váy cả hai cũng có thể mặc chung.
Hàm Hinh biết rõ Âu Cát Lợi là người thế nào, điềm tĩnh, không bị cuốn vào dòng nước xoáy, thuộc dạng người không đáng chú ý trong đám đông, người luôn muốn giấu hết những gì muốn nói ở trong lòng.
Bạn sẽ rất khó để nói chuyện thẳng thắn với cô ấy, trừ phi bạn đủ ‘sạch sẽ’, ngoại trừ bất cứ thứ gì mà cô ấy muốn.
Nếu không, màng giấy kia sẽ vĩnh viễn tồn tại.
Giống như giữa các cô ngăn cách một Cảnh Nguyên Trạch, như vậy chính là mãi mãi sẽ tồn tại khúc mắc.
Lúc ở Cảnh thị, một lần nữa nhìn thấy Âu Cát Lợi lần đầu tiên, trong đáy mắt của cô ấy che giấu sự choa ngoa, cô hiểu rằng, những tiếng cười nói kia, đều đã triệt để chôn vùi trong ký ức.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Lúc này Âu Cát Lợi đến gần Hàm Hinh, đứng bên cạnh Cảnh Nguyên Trạch, bờ môi nở nụ cười trào phúng miệt thị:
"Cậu cho rằng tôi không muốn chờ anh ấy tỉnh lại rồi nói tiếp sao? Tôi còn muốn ở trước mặt anh ấy nói, Hàm Hinh, cậu làm thế nào mà có thể tổn thương anh ấy nhưng vẫn hùng hồn như vậy?”
Hàm Hinh nghe câu nói sau cùng thì mỉm cười: “Vì sao cậu lại chắc chắn rằng tôi đả thương anh ta? Một năm trước không phải cậu đã thấy sao? Tôi suýt nữa bị bức chết, tôi quỳ xuống cầu xin từng người, các người đối xử với tôi thế nào? Tôi biết cậu thích Cảnh Nguyên Trạch, thế nhưng tôi cũng là bạn tốt của cậu, thật lòng đối đãi với cậu, ở giữa hai người, cậu không hề có chút do dự nào như vậy sao?”
Con mắt Âu Cát Lợi lộ ra một chút bối rối, ánh mắt rõ ràng đang trốn tránh điều gì đó.
Hàm Hinh nói tiếp đi: "Còn nhớ sinh nhật năm đó của tôi, tôi bị các cậu chuốc say, cậu đâu biết rằng đúng lúc tôi đi vào phòng vệ sinh, cách một căn phòng tôi nghe thấy bạn tốt của tôi ở trước mặt người tôi thích nói xấu tôi, nói mình thích anh ta, tỏ tình... Thậm chí không tiếc làm tình nhân bí mật, ngay cả khi là bạn bè, Âu Cát Lợi, đây chính là cậu sao?”
Kéo tơ bóc kén, những lời này nói ra, ánh mắt Âu Cát Lợi trở nên thê thảm, sắc mặt xấu hổ: "Vậy vì sao cậu không sớm nói rõ ràng, thế nào, đây chính là sự lựa chọn của tôi, có sai không?”
"Cậu không sai, tình nguyện đi làm công cụ tiết dục ám muội của anh ta, cũng không dám quang minh chính đại, đây chính là sự lựa chọn của cậu."
Lúc này, xe cứu thương rốt cuộc đã đến.
...
Sáng sớm hôm sau.
Gió nhẹ thổi lướt qua bệ cửa sổ, vẩy qua một tia dịu dàng thanh nhã, không khí mát lạnh từ từ được chuyển vào.
Gian phòng yên ắng, trên giường bệnh, người đàn ông khẽ che đi hàng mi thon dài, híp mặt, bờ môi tái nhợt mệt mỏi, mang theo một chút tiều tụy.
Lúc này anh ta vẫn đang nửa tỉnh nửa mê.
"Hàm Hinh, Hàm Hinh."
Khóe miệng vô thức nỉ non cái tên này.
Dần dần, đôi mắt hẹp dài bị kích thích bởi một vệt ánh sáng, đột nhiên thị giác truyền đạt lại, khiến cho ý thức của anh ta khôi phục.
Một tay đẩy người lên, nhíu mày, ấn vào mi tâm.
Lát sau, lúc này anh ta mới phát hiện, bên cạnh mép giường có một người phụ nữ đang ngủ say, hơi thở yếu ớt đều đều, có thể thấy rằng cô đang ngủ rất sâu.
Tóc dài lưa thưa tản ra, lộ ra một nửa bên mặt xinh đẹp thanh nhã.
"Hàm Hinh?"
Cảnh Nguyên Trạch kinh ngạc lại cảm thấy bất ngờ, sao cô ấy lại ở đây?
Ngón tay vén cho cô mấy sợi tóc đen đang rớt sợi tóc trơn nhẵn vòng qua ngón tay, trong lòng cũng chảy qua vô số dòng nước ấm.
Cho nên, tối hôm qua đều là cô chăm sóc cho anh sao?
Người phụ nữ vẫn chưa tỉnh, chỉ nhíu mày, hai vành mắt phía dưới đã có quầng đen, đủ thế nhận thấy cô ấy rất mệt mỏi.
Cảnh Nguyên Trạch cảm giác trong đầu giống như quả khinh khí cầu sắp nổ tung, đây đều là tác dụng phụ của việc say rượu hôm qua để lại.
Lúc đứng dậy, dạ dày mơ hồ cảm thấy đau nhói, nhưng anh ta thật sự đi xuống giường, đỡ người phụ nữ lên, ôm cô nằm lên giường lần nữa và đắp chăn cho cô.
Ngủ gật rất dễ nhiễm lạnh, nhìn sắc mặt của cô có thể thấy cả đêm cô đều không được ngủ ngon.
Tinh tế nhìn người trên giường, Cảnh Nguyên Trạch nằm rạp xuống ở bên, nhìn kỹ gương mặt của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh xảo ấy.
Hàm Hinh là một người phụ nữ xinh đẹp hàng đầu, có thể chú ý đến cô ngay lập tức khi nhìn vào đám đông, cô đẹp không phải khoa trương sắc sảo, mà là tươi mát trong lành, dịu dàng và lịch sự tao nhã, vẻ đẹp như vậy, cho dù là phụ nữ cũng đều thích.
"Là em chăm sóc tôi suốt đêm sao? Tôi biết, em nhất định sẽ không bỏ mặc tôi!”
Cảnh Nguyên Trạch vui vẻ đặt một nụ hôn lên trán cô, trái tim như được một dòng nước ấm áp bao vây, nắm chặt một tay của cô, thỉnh thoảng lại hôn lên đó một chút.
Có lẽ động tác quá lớn, người phụ nữ mơ mơ màng màng mở mắt ra, tỉnh lại.
"Anh đã tỉnh?"
Cô hỏi anh trước, dụi mắt, dáng vẻ còn đang buồn ngủ.
Cảnh Nguyên Trạch bảo cô không cần thức dậy, ngủ thêm một lát nhưng Hàm Hinh từ chối.
"Không, đây là chỗ của anh, sao có thể cho tôi.”
Hàm Hinh bây giờ mới phát hiện không biết mình đã ở trên giường từ lúc nào, khi vén chăn lên, không tìm được giày, tóc cũng lộn xộn… Cửa mở!”
Một tiếng "Oành" vang lên, cánh cửa kính bị chấn động một cái, trái tim cũng xiết chặt theo, ngay sau đó một hình bóng mạnh mẽ rắn rỏi bỗng dưng xuất hiện.
Sáng sớm, ánh nắng sớm rơi vào trên người anh, ngược chiều ánh sáng mà đi, vầng sáng từ phía nam kéo dài cái bóng của anh ước chừng hai mét, bốn phía đều là ánh sáng, duy chỉ có trên người anh phủ đầy u ám.
"Mộ... Dịch Kỳ..."
Thấy rõ ánh mắt của anh, giọng nói Hàm Hinh run rẩy.
Đôi mắt người đàn ông đầy tơ máu và trống rỗng, là sự giao thoa phức tạp, giống như nét mặt của anh bây giờ, không nhìn rõ phương hướng, không tìm thấy một tia ngọn nguồn.
Cảnh Nguyên Trạch đứng ở một bên, so với bộ âu phục giày da khí thế tràn đầy của Mộ Dịch Kỳ, bộ đồng phục bệnh nhân của anh ta lại lộ ra mười phần yếu ớt.
"Em đã chăm sóc anh ta cả đêm?”
Mộ Dịch Kỳ liếc nhìn Hàm Hinh ở trên giường, chăn mền nhăn nheo, khuôn mặt người phụ nữ đầy mệt mỏi, quần áo trên người không ngay ngắn, đều khắc sâu vào trong đáy mắt anh.
Hàm Hinh đã trông thấy ánh mắt của anh, lập tức xuống giường, dù không tìm thấy giày cũng trực tiếp giẫm chân trên mặt đất, vọt tới trước mặt anh: "Mộ Dịch Kỳ anh nghe tôi giải thích, mọi chuyện không phải như anh nghĩ…”
Hàm Hinh đang khi nói chuyện, cả người liền bị anh ôm lấy, ánh mắt của anh hung ác nham hiểm, ý tứ rõ ràng rơi xuống dưới chân cô.
"Tôi không sao, anh nghe tôi giải thích hết có được không?”
Cô lo lắng nói.
Mộ Dịch Kỳ lạnh lùng nhìn vào mắt cô, một lần nữa đưa cô đến bên giường, đôi giày đặt ở góc cũng bị anh tới lấy.
"Xỏ vào."
Ném ở trước mặt cô, vứt xuống hai chữ.
Hàm Hinh tùy cơ ứng biến, không dám chống lại, thấy ánh mắt âm tình bất định của anh lúc nào cũng có thể bộc phát, cô lập tức ngoan ngoãn xỏ giày.
Mộ Dịch Kỳ ôm cô, nút cổ áo có chút lỏng lẻo, anh lần nữa giúp cô cài lên, trong suốt quá trình đều không nói lời nào.
Hàm Hinh giống như một con rối bị khống chế, Mộ Dịch Kỳ yêu cầu cô làm gì, cô liền lập tức làm ngay, cũng không dám chống cự.
Tất cả những điều này đều rơi vào trong mắt của Cảnh Nguyên Trạch.
Danh Sách Chương: