Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Một tay ôm chặt lấy eo cô, tay kia thuận theo mái tóc dài buông lơi lần đến gáy cô rồi xoa đầu cô, cô quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú và ấm áp đó được phóng cực đại ngay trước mắt.

Khóe môi tùy ý cong lên một nụ cười có vài phần lạnh lùng tàn nhẫn, người đàn ông đó đặt cằm lên vai cô rồi ngay lập tức thổi một hơi vào tai cô, hơi nhột, đôi môi mỏng cứ mơ hồ cọ vào dái tai mềm mịn của cô rồi bật cười lười biếng: “Nhớ tôi rồi hả?”

“Lộ Thần Tường!”

Bàn tay Hàm Hinh nắm chặt lấy mấy đồng xu, trong lòng cô càng sợ hãi hơn, làm sao đây, làm sao đây!

Vì sao lại gặp anh ta ở đây, vì sao anh ta lại xuất hiện ở đây, đột nhiên ánh mắt của cô hơi tối sầm đi, lúc nãy ở trên xe buýt, hình như có một người luôn ngồi ở phía sau cô…

“Đồ ngốc, cuối cùng cũng nhớ ra rồi hả?”

Anh ta nhạy bén nhận thấy được sự thay đổi nhỏ nhặt trong mắt cô, từng suy nghĩ của cô đều không thoát được đôi mắt đó của anh.

Đi theo cô cả quãng đường, không ngờ là đồ ngốc này vẫn giống như lúc trước, một chút cũng không phát hiện ra, cứ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, còn anh ta thì nhìn cô trên suốt đường đi.


Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Thật sự ngốc đến nỗi hết thuốc chữa rồi!

Hàm Hinh thở gấp gáp, khuôn mặt vừa ngượng ngùng vừa tức giận, có ai rảnh mà đi chú ý một người nhìn không quen mắt cơ chứ?

Huống hồ là anh ta, người cô không muốn gặp nhất chính là anh ta!

“Lộ Thần Tường, cậu lập tức thả tay tôi ra, nếu không tôi la lên đấy!”

Anh ta vẫn dùng sức ôm chặt lấy eo cô, đầu mũi thằng thanh tú cứ quyến luyến bên cái cổ trắng như tuyết, lúc nghe thấy câu cuối cùng, nụ cười chìm đắm trên khóe môi càng rõ rệt hơn.

“Ừ, la đi, la to vào.”

Liếc nhìn cái cổ thanh tú mịn màng của cô, cổ họng anh ta có chút khô khốc, anh ta nghẹn đi một chút, mùi hương thoang thoảng thanh mát trên người cô lọt vào mũi, vẫn là giống như ngày trước.

Anh ta quấn lấy Hàm Hinh rồi đứng đờ người ra, đôi môi cứ mở ra rồi khép lại.

Lộ Thần Tường ôm cô, anh ta không lo lắng chút nào, ngược lại dáng vẻ còn rất thong dong, khóe môi anh ta không kiềm chế được mà cong lên rồi hỏi lại: “La đi, không phải nói là muốn gọi người đến sao?”

Hàm Hinh giận đến tức ngực, anh ta rõ ràng là đang kéo dài thời gian, để cho người khác thấy anh ta giống như một người tốt.

“Đừng có đánh gãy chân tôi, được không?” Đột nhiên Hàm Hinh cứ như bị nhụt chí, người cô mềm nhũn ra, cùng với hơi thở của cô, trong giọng nói trầm thấp đó, có một sự khẩn cầu hèn mọn nhỏ bé như những hạt bụi.

Lúc này tay của Lộ Thần Tường vẫn ôm cứng ở chỗ cũ, trong đôi mắt đen như láy, có một thứ gì đó vụn vỡ rơi xuống.

Đôi môi mỏng sắc bén từ từ nói: “Tôi từng nói tôi muốn chị, tôi từng nói tôi không thể rời xa chị, tôi từng nói đời này có chết tôi cũng sẽ ỷ lại vào chị, vì sao chị chỉ nhớ tôi từng nói rằng sẽ đánh gãy chân chị? Hàm Hinh, vì sao chị luôn tàn nhẫn với tôi như vậy?”

Anh ta quay ngược người cô lại, nắm chặt lấy cằm cô rồi nâng cao lên, một giây sau, Lộ Thần Tường cứ như phát điên hôn lên môi cô, những động tác tiếp xúc thô bạo, anh ta cắn xé đôi môi cô, cho đến khi máu tươi tràn ra đầy miệng, cái mùi vị vừa ngọt vừa tanh đó càng kích thích hơn…

“Đừng…đừng mà, đau…”

Từ trong khe hở ngàn vạn phần khó khăn, Hàm Hinh đánh vào người anh ta để phản kháng và cự tuyệt, cô đau đến nỗi cứ luôn cau mày, miệng cô không ngừng chảy máu, bị anh ta cắn xé rất khó chịu.


Hai đồng tử đen láy ngập nước tìm lại được sự bình tĩnh, anh ta lập tức bế ngang cô lên, ánh mắt vô cùng hối hận, ra lệnh cho chiếc xe đã sắp xếp từ trước xuất phát.

Ờ phía xa, người phụ nữ đó đang cực kì kinh sợ, cô ta cầm điện thoại chụp lại không ít những bức ảnh về chuyện cô ta vừa nhìn thấy, cô ta chỉ là đúng lúc đi ngang qua, vậy mà lại có thể thấy được cảnh này.



Mộ thị.

Lúc hoàng hôn sắp buông xuống, hầu như nhân viên công ty đã tan làm, Mộ Dịch Kỳ cũng vậy.

Một ngày làm việc cũng được coi là hoàn thành.

“Tổng giám đốc, về nhà hay đi đến…” Từ Du hỏi dò, câu sau không nói cũng biết.

“Về nhà.”

Mộ Dịch Kỳ không chớp mắt, tay đút vào túi quần rồi bước ra.

Chỉ là anh ấy không về thẳng mà đi đến phòng thị trường một lát.

“Vẫn chưa về?”

Anh hỏi giám đốc phòng thị trường thì câu trả lời lại là như vậy.

Mộ Dịch Kỳ đến phòng thị trường, làm cho mọi ánh mắt của phòng đều tập hợp lại, có vài người vẫn chưa tan làm, đặc biệt là phụ nữ, đều muốn nhìn tổng giám đốc thêm vài phút nên đã ở lại tự nguyện chủ động tăng ca.

“Tổng giám đốc, uống ly trà đi.”

Tô Mẫn Di bưng đến một cốc trà, cô ta mỉm cười ung dung, lớp trang điểm trên mặt lúc nãy đã được cô ta dặm lại một lần ở trong nhà vệ sinh.

Mộ Dịch Kỳ không cầm lấy ly trà mà trực tiếp hỏi giám đốc: “Đi từ lúc nào?”

“Buổi sáng, khoảng mười giờ sáng.”


Bây giờ đã là sáu rưỡi tối, vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Giám đốc thấy Mộ Dịch Kỳ cau mày thì liền nhớ lại đoạn thời gian trước, lúc đó Mộ Dịch Kỳ còn đến nói Hàm Hinh xin nghỉ, có thể làm phiền tổng giám đốc đến gửi lời, Hàm Hinh nhất định không đơn giản.

Cũng may là Hàm Hinh cũng xuất sắc, giám đốc cảm thấy rằng không biết chừng Hàm Hinh là họ hàng của Mộ Dịch Kỳ, giúp đỡ chăm sóc một chút, vì vậy cũng muốn khen Hàm Hinh vài câu.

“Tổng giám đốc, không cần vội, Hàm Hinh chắc là vẫn đang ở Cảnh thị bàn bạc lần hợp tác mới nhất, cô gái trẻ này rất có năng lực, hạng mục mà chúng ta luôn khó giải quyết với Cảnh thị, cô ấy vừa ra mặt thì bên Cảnh thị đã lập tức đổi ý rồi.”

“À, vậy sao?” Điều này làm Mộ Dịch Kỳ hơi ngạc nhiên.

Lúc đó, Tô Mẫn Di đứng một bên thấy giám đốc cố khen Hàm Hinh, trong lòng khó tránh khỏi oán giận, rõ ràng cô cũng là một người trong đó, hạng mục này, còn là cô đưa Hàm Hinh đi theo, nếu như không có cô, Hàm Hinh có thể nhận hạng mục lớn này sao? Huống hồ có năng lực hay không cũng không nói chính xác được, tổng giám đốc của Cảnh thị rõ ràng là đối xử với cô và Hàm Hinh không giống nhau, còn không phải là vì khuôn mặt ưa nhìn đó sao?

“Giám đốc, có một số chuyện, tôi cũng nói ra cách nhìn của mình, Hàm Hinh có lẽ là có năng lực, nhưng mà…ông cũng không biết rằng, lần trước đi cùng với Hàm Hinh, tổng giám đốc Cảnh của Cảnh thị bảo tôi đi ra khỏi phòng làm việc, nói là muốn nói chuyện riêng về hạng mục với Hàm Hinh, sau đó ngày hôm sau, bên phía Cảnh thị liền bảo rằng tôi không cần sang nữa, hạng mục này chuyển sang cho Hàm Hinh…”

“Đủ rồi!”

Mộ Dịch Kỳ cắt ngang lời của Tô Mẫn Di, ánh mắt nham hiểm của anh tia về phía cô ta, quả thực là làm cô ta giật bắn người, anh cau chặt mày: “Im mồm, còn để cho tôi biết cô đang nói dối, thì dọn đồ đạc rồi cút đi!”

Hành động ở ngay trước mặt nói lời độc địa với đồng nghiệp quả thật là thừa cơ hãm hại người khác, nhưng mà Tô Mẫn Di cứ bám chặt lấy việc Hàm Hinh nhất định có điều gì đó không đúng, cô ta rất khẳng định nói: “Tổng giám đốc, tôi không nói dối, anh có thể đi hỏi những người khác ở Cảnh thị, Hàm Hinh vừa đến bên đó thì cứ được đối đãi như hoàng hậu vậy, những người khác thật là không dám sơ suất, nói là tổng giám đốc Cảnh đã dặn dò, chỉ cần là Hàm Hinh đến, không cần biết là việc gì đều phải lập tức báo cho anh ta!”

Mộ Dịch Kỳ lái xe rời khỏi Mộ thị với tốc độ hơn 160km/h rồi dừng lại trước cửa lớn của Cảnh thị.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK