Một tuần đã trôi qua kể từ bữa tiệc tối hôm đó.
Lúc này, trong phòng làm việc ở tầng cao nhất, một người đàn ông trẻ tuổi gầy gò đang bực bội nhìn vào từng xấp tài liệu.
Anh ta cau mày, lông mày anh tuấn nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi, đầu ngón tay anh ta xoa cằm, trong cử động để lộ vẻ lười biếng kèm lưu manh có văn hóa, ánh mắt tối tăm mù mịt đang đảo tới đảo lui trên những tờ giấy này.
Một người đàn ông cúi đầu đứng trước mặt và im lặng nhìn anh ta, rõ ràng là đang chờ đợi câu hỏi của anh ta.
Bỗng nhiên, hai người đối mặt với nhau, người nọ lập tức sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh.
"Tổng Giám đốc Lộ..."
"Roẹt..."
Hai âm thanh đồng thời vang lên.
Một tờ giấy vụn đập vào mặt người nọ.
"Tắc trách với tôi à?"
Người đàn ông tra hỏi với ánh mắt nham hiểm.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
"Không phải, không phải, Tổng Giám đốc Lộ, thông tin của cô Hàm Hinh chỉ có bấy nhiêu, tôi không có giở trò bịp bợm, đó đều là tài liệu do tôi tự đi thu thập từ cô ấy, hoàn toàn không thiếu gì cả."
Người nọ hốt hoảng giải thích, trên trán đã đổ rất nhiều mồ hôi, như thể anh ta rất sợ Lộ Thần Tường.
"Rồi, cậu nói xem, chưa lập gia đình là có ý gì?"
Anh ta chống cằm và nhướng mày sắc sảo, phần đuôi cong lên, đẹp trai u ám, giọng điệu nghịch ngợm như đang kể chuyện cười.
Đúng thật là một trò cười, kết quả điều tra này thực sự là vô dụng hơn cả vô dụng.
Thực ra cũng khó trách gã thám tử tư này, sau khi Hàm Hinh ký hợp đồng, ông cụ Mộ đã âm thầm xóa hết mọi tư liệu giúp cô và chỉ để lại thông tin từ lúc trước, dù là ai cũng rất khó phát hiện thân phận thật sự bây giờ của cô.
Mộ Dịch Kỳ từng kiên quyết nói là không công khai quan hệ của hai người, sợi dây chằng bí ẩn này thắt chặt lại, và không ai có thể xé nát nó để đẩy làn sương khói mù mịt ra.
Lộ Thần Tường chỉ biết người kết hôn với Hàm Hinh là Mộ Dịch Kỳ, còn lý do đầu đuôi, mọi thứ đã xảy ra trong đó, anh đều không rõ.
Muốn điều tra cũng chỉ được những thứ này.
Nhưng tin tức liên quan đến việc này không có gì cả.
"Tổng Giám đốc Lộ, chưa lập gia đình có nghĩa là chưa kết hôn đó..."
"Cút!"
Âm thanh vang lên liên tục, Lộ Thần Tường dữ tợn chỉ ra cửa, ánh mắt như đao khoét, anh ta cầm lấy đồ trên bàn ném về phía người đang sợ hãi chạy trốn.
Cơn giận đọng lại ở ngực ngày càng to ra, không ai dám đảm bảo rằng nếu người nọ còn tiếp tục giải thích về việc chưa lập gia đình, anh ta sẽ khó kìm được mà ra tay giết người.
"Chết tiệt! Đồ vô dụng!"
Căn phòng làm việc yên tĩnh trở lại, chẳng mấy chốc, tiếng động đấm vào kính của anh ta vang lên, nó to ầm ầm và rất chói tai.
Đủ loại vết nứt hiện lên, mỗi cú đấm của anh ta đều là lặng lẽ trút giận.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi các đốt ngón tay đã trở nên be bét máu thịt, mảnh kính vụn đâm vào tay, trong mắt anh ta tràn ngập đố kị và không cam lòng.
Những niềm đau thương và buồn bã thừa thãi tự phá hủy, tự biến mất trong ánh mắt lạnh lẽo như đáy hồ sâu.
...
Cuối cùng vết thương ở chân của Hàm Hinh đã hồi phục sau vài tuần lễ.
Trong khoảnh thời gian này, cô chỉ ở nhà, thỉnh thoảng tưới hoa, cắt cỏ để giết thời gian.
Thực ra, điều quan trọng nhất là cô sợ vừa ra ngoài đã gặp Lộ Thần Tường.
Đôi khi sự sợ hãi đối với một người sẽ không nhạt dần theo thời gian, ngược lại sẽ ngày càng sâu đậm hơn trong tưởng tượng, thường sẽ sâu sắc hơn trong ý thức của bạn.
Nhưng cô cũng hiểu rồi, con người nên đối mặt với sự thật, và một ngày nào đó họ vẫn phải ngăn cản một mình.
Điều khiến Hàm Hinh ngạc nhiên đó là mấy ngày nay Mộ Dịch Kỳ đều đi sớm về trễ, mặc dù là một người ngủ trên ghế sofa, một người ngủ trên giường, người trước là anh, người sau là cô.
Nhưng trước đây, anh chưa bao giờ qua đêm ở đây.
Nhân lúc khi Mộ Dịch Kỳ đi làm về, Hàm Hinh định nói với anh là cô sẽ đi làm.
Qua cánh cửa phòng điêu khắc màu trắng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, tựa như là đang gọi điện thoại.
Hàm Hinh đến gần hơn và lấy hết can đảm, ngay khi sắp gõ cửa, âm thanh trong phòng to hơn chút.
"Không qua, em ngủ sớm đi, công ty còn có chút việc cần tôi xử lý..."
"..."
"Đừng ấu trĩ, tôi bận thật hay giả, em không biết à?"
"..."
"Ý Yên, đừng có gây chuyện nữa."
Theo lời nói, trái tim lập tức rơi xuống đất và ngừng đập.
Ý Yên...
Đến khi Hàm Hinh phản ứng lại, cánh cửa đã bị mở ra, thân hình cao ngất của người đàn ông chắn trước mặt cô, anh cúi đầu nhìn cô, gương mặt anh tuấn, đôi mắt sáng ngời.
Giống như đang hỏi: "Cô đứng đây làm gì?"
"Anh, anh gọi điện thoại xong rồi hả?"
Khi thốt ra tiếng, Hàm Hinh ước gì tát mình một cái! Sao lại ngu như vậy? Đây chẳng phải là tự khai nhận mình vừa nghe lén anh ta gọi điện thoại trá hình à?
Hàm Hinh, mày ngu quá đi!
Biểu cảm của Hàm Hinh lúng túng không biết làm sao, cô cười gượng, câu hỏi vừa rồi như một cái tát vô thức đánh vào mặt cô, bốp bốp vang dội.
Trên mặt Mộ Dịch Kỳ không có nhiều cảm xúc như vậy, mà là lạnh nhạt tỉ mỉ: "Xong rồi, muốn hỏi gì thì hỏi đi."
"..."
Cô có thể nói bây giờ cô không muốn hỏi nữa không?
"Không, vừa, vừa nãy tôi tình cờ nghe thấy anh gọi điện thoại, sau đó anh đi ra ngay, tôi thực sự chưa nghe thấy gì cả..."
Hai tay xoắn vào nhau, câu cuối còn nâng giọng để lộ rõ là chột dạ, nhưng điều này không quan trọng.
Mộ Dịch Kỳ thản nhiên nhìn vào mắt cô, anh không nói về chủ đề gọi điện thoại mà kéo cô vào: "Có gì thì vào phòng nói, đây là phòng của cô."
"Rầm!" Cửa đóng lại.
...
"Ngày mai đi làm?"
Hàm Hinh nói ra ý tưởng của mình về ngày mai.
Kỳ lạ là Mộ Dịch Kỳ không phản đối, mặc dù anh không có tán thành.
"Không nghỉ ngơi thêm mấy ngày hả?"
"Không cần, nghỉ ngơi đủ rồi, ngày mai tôi muốn đến công ty."
Bỗng nhiên, bầu không khí lắng xuống, âm thanh một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy ở trong phòng.
Trong mấy ngày nay, tình huống như thế này không phải là lần đầu nữa, hai người thường xuyên đang nói thì đột nhiên im lặng, không biết nên nói tiếp thế nào, cũng không biết nên bắt đầu ra sao, cứ thế mà cứng đờ.
Hàm Hinh chóng mặt.
Cô không thích cảm giác này, hai người họ ngồi và không nói gì, nó còn khó chịu hơn việc đấu võ mồm với anh.
Đôi khi con người là thế, họ thà rằng bị mắng chửi một trận cũng không muốn đối phương im lặng không nói gì.
"Vậy, vậy anh đồng ý rồi đúng không?"
Cô nghĩ, nếu anh nói được, câu kế tiếp cô sẽ nói là: "Vậy tôi về ngủ đây, anh cũng ngủ sớm một chút."
Nhưng tưởng tượng luôn luôn khác biệt với thực tế.
Tiếng điện thoại reo dồn dập, là điện thoại của Mộ Dịch Kỳ đang rung. Cô nhìn thoáng qua tên người gọi: Ý Yên.
Danh Sách Chương: