• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Mạc mỉm cười, nụ cười của hắn không để Ngữ Hân thấy được. Ôm chầm cô vào lòng, Lãnh Mạc rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

"Hân Hân, đừng...bỏ anh, em đừng...đi"

"Đừng đi"

Nửa đêm, Lãnh Mạc trở nên sốt cao hơn, trán lấm tấm mồ hôi, miệng không khỏi lẩm bẩm gọi tên Ngữ Hân trong mơ màng.

Ngữ Hân rời khỏi vòng tay Lãnh Mạc, cô cảm nhận được thân nhiệt nóng ran của hắn đang truyền qua cơ thể cô. Ngữ Hân nhíu mày, cô ngồi dậy khẽ lắc đầu "sốt cao như vậy, mà nói rằng không sao" sau đó cô đi lấy khăn thấm nước đắp lên trán Lãnh Mạc để hạ sốt. Cứ cách năm mười phút, Ngữ Hân lại nhúng chiếc khăn ấy vào nước nước một lần và theo dõi thân nhiệt của Lãnh Mạc.

"Hân Hân...em đừng đi, không được...rời khỏi tôi" mặc dù là giọng nói trong cơn mê sảng nhưng Lãnh Mạc nói rất rõ chữ, Ngữ Hân có thể nghe được, cô nhíu mày, đưa tay mình cho hắn nắm "tôi có đi cũng bị anh bắt lại"

Bàn tay Lãnh Mạc nắm lấy tay cô, gương mặt của hắn có vẻ dịu xuống "Hân Hân, đừng đi, đừng đi"

"Tôi không đi nữa" Ngữ Hân một tay đưa Lãnh Mạc nắm vì thế tay còn lại rất khó khăn trong việc vắt khô chiếc khăn. Trong cái khó ló cái khôn, Ngữ Hân quyết định để Lãnh Mạc nằm trên đôi chân của mình, để dễ dàng cho việc đắp khăn ướt cho hắn, đầu cô tựa vào thành giường, nghiêng sang một bên, tay phải vô thức đặt trên trán Lãnh Mạc để kiểm tra độ nóng. Và rồi sau đó Ngữ Hân ngủ quên lúc nào không hay biết.

Sáng hôm sau, Lãnh Mạc thức giấc, vừa mở mắt đã bắt gặp gương mặt xinh đẹp của Ngữ Hân, trên trán hắn còn đắp chiếc khăn ẩm ướt đã khô đi phần nào, Lãnh Mạc có chút hạnh phúc.

Hóa ra em đã chăm sóc tôi cả đêm qua.

"Hmm..anh tỉnh rồi hả?" Ngữ Hân dụi dụi mắt, cô xoa xoa đôi vai mỏi nhừ của mình, tay thản nhiên sờ lên trán Lãnh Mạc "ừm, bớt sốt rồi"

Cốc...cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên, hiện trên màn hình thiết bị kiểm soát là gương mặt của Châu Kỳ và Gia Hào "Anh hai, em và Châu Kỳ đến thăm anh, mở cửa đi"

Ngữ Hân nháy mắt với Lãnh Mạc "anh ra mở cửa đi" rồi cô dửng dưng đi vào phòng tắm thay đồ. Đến khi Ngữ Hân bước ra, thì chẳng thấy Châu Kỳ và Lãnh Mạc đâu, cô ngơ ngác hỏi "họ đến thăm anh rồi đi nhanh vậy sao?"

Lãnh Mạc ngồi duỗi chân trên giường, gõ gõ trên laptop "tôi không muốn bị làm phiền"

"Xì...lại tỏ vẻ rồi, hôm qua lúc bệnh, anh không được mạnh miệng như thế" Ngữ Hân chưa lau khô tóc, cô đã nằm lăn ra phần giường của mình.

"Tóc em ướt quá, mau đi sấy đi" Lãnh Mạc giọng điệu có chút khó chịu khi thấy phần cổ áo của Ngữ Hân bị thấm ướt.

Ngữ Hân hôm qua bị thiếu ngủ, cô uể oải khắp người, cả bản thân cũng lười cử động, hất tay Lãnh Mạc đang lay người cô "để yên đi Lãnh Mạc"

"Sẽ bị bệnh" giọng hắn ta đanh thép

"Không sao" cô lười biếng đáp

Lãnh Mạc tức giận kéo mạnh người Ngữ Hân ngồi lên, khiến cô bực mình quát lên "tôi buồn ngủ, biết không hả?" Nói xong, mắt cô bắt đầu lim dim. Từ nhỏ Ngữ Hân rất ghét ai làm phiền khi cô trong cơn ngủ say, lại càng ghét cảnh thức khuya dậy sớm, hôm nào thiếu ngủ y như rằng đầu óc Ngữ Hân lại choáng váng quay cuồng, rất khó chịu.

Ù ù... Lãnh Mạc sấy tóc cho Ngữ Hân, cô tròn xoe mắt tỉnh cả ngủ "anh coi chừng làm rụng tóc tôi đấy"

"Tôi chưa từng sấy tóc cho phụ nữ"

"Hả?" Ngữ Hân hốt hoảng "coi chừng bị cháy đó"

"Em nói một lần nữa, tôi liền cho em toại nguyện" khí chất hung dữ, bá đạo của Lãnh Mạc lại hồi phục theo cơ thể của hắn. Biết vậy, hôm qua Ngữ Hân đã không thèm bận tâm, cho hắn chết vì co giật luôn cho rồi.

Một tuần sau đó, Lãnh Mạc đã hoàn toàn phục hồi, hắn trở lại công ty làm việc. Còn Ngữ Hân từ khi đi Paris, cứ ngỡ rằng kết quả tốt nghiệp của cô ở trường đại học đã bị hủy vì nghỉ học quá số tiết quan trọng. Ngữ Hân chống cằm, vẻ mặt buồn bã "chẳng lẽ lại đợi thêm một năm nữa sao hu hu người ta năm 22 tuổi đã tốt nghiệp, còn mình phải đợi đến năm 24 tuổi, khi đó không biết lại sẽ xảy ra biến cố gì nữa đây?"

"Em không cần học hành, cũng không cần đi làm, ngoan ngoãn phục vụ tôi, đó là bổn phận của em" Lãnh Mạc vừa đóng cửa phòng đã nhấc bổng Ngữ Hân lên, cô giật mình la toáng lên "thả tôi xuống, anh điên à?"

"Em đã qua thời kỳ kia, tôi cũng hết bệnh, chúng ta đã có thể cùng sinh em bé" Lãnh Mạc để Ngữ Hân trên giường, hắn cười quỷ quyệt nhìn Ngữ Hân đang bị hắn đè lên, cô nuốt nước bọt ừng ực, né tránh nụ hôn của hắn "tôi...muốn đi học, mang bụng bầu đi học...không hay" Ngữ Hân nhăn nhó.

"Mặc kệ em" Lãnh Mạc cố định đầu Ngữ Hân, hắn buông thả dục vọng mà hắn chất chứa bao lâu nay dồn hết lên người cô. Chiếc lưỡi tham lam của Lãnh Mạc tách đôi môi của Ngữ Hân, từ từ tiến vào bên trong, hút hết chất ngọt anh đào vốn có. Ngữ Hân nhắm mắt, quả thực cô rất muốn đẩy Lãnh Mạc ra, nhưng hắn quá mạnh, cô dĩ nhiên chỉ còn cách phục tùng. Lãnh Mạc một tay tháo nút áo sơ mi của Ngữ Hân, rồi tiến đến kéo chiếc váy của cô xuống, từ từ từng hành động một đều ôn nhu hơn lúc trước, hắn nhếch môi "em muốn lên trên hay nằm bên dưới?"

"Bỉ ổi" Ngữ Hân đánh nhẹ lên lưng Lãnh Mạc, biểu hiện dần quen với hành động của hắn. Còn nói gì được nữa, Lãnh Mạc hắn ta rất thích cắn cô, mỗi lần cắn đều để lại dấu vết hồng hồng, tím tím chồng chất lên nhau "đau, anh nhẹ thôi"

"Ừm" hắn trả lời cho có lệ, nhưng phần cổ của Ngữ Hân đã đau buốt, đau đến nỗi cô phải thét lên, cào lên lưng Lãnh Mạc nhưng hắn vẫn như sắc lang cứ cắn lấy những chỗ khác trên cơ thể cô không tha cho đến khi cổ của Ngữ Hân chảy máu, mùi máu tanh xộc lên mũi, Lãnh Mạc mới dừng lại, ngón tay chấm lấy vệt máu, hắn nhíu mày "xin lỗi, tôi đã làm em chảy máu"

"Lãnh Mạc, anh không biết giữ chừng mực, lúc nào cũng khiến tôi bị thương" Ngữ Hân chau mày, cô xoa xoa vết thương "rát quá"

Ánh mắt Lãnh Mạc đỏ ngầu, bộ dạng vừa nãy của cô đã khiến hắn không kiềm được dục vọng, nội y trên người của cả hai đều bị hắn đem vứt đi hết.

"Dang chân ra" Lãnh Mạc thì thầm vào bên tai Ngữ Hân "chúng ta cùng sinh em bé"

Ngữ Hân rất xấu hổ nhưng cũng đành làm theo, mẹ kiếp, tại sao một người tự cao tự đại một thời như cô, lại phải lâm vào cảnh này cơ chứ. Ngữ Hân tác phong chậm chạp, cô thở sâu một hơi, hai chân từ từ dang ra, Lãnh Mạc hài lòng "em làm rất tốt, chống đối tôi em biết hậu quả rồi chứ" dứt lời hắn cúi xuống thăm dò nơi tư mật của cô, rồi khẽ gật đầu "tôi cho vào nhé, em thả lỏng, sẽ không đau"

"Từ từ thôi" Ngữ Hân run rẩy khi thấy cự long đang dần đưa vào bên trong cơ thể mình. Chỉ đưa vào một phần ba, hạ thân của cô đã không chịu nổi "đừng đưa vào nữa...đau...đau huhu"

"Em đã từng chứa được tôi rất nhiều lần, tại sao bây giờ vẫn chặt chẽ như thế bảo bối" Lãnh Mạc khó nhọc, hắn ta nhíu mày, nhân lúc Ngữ Hân không cảnh giác hắn dùng lực đẩy toàn bộ nam căn vào tận cùng rồi phủ lên môi Ngữ Hân một nụ hôn che át đi tiếng thét của cô.

"Ứmmmm..đa..u...dừ..ng lại..ưmm" Ngữ Hân đau xé ruột, nước mắt lại chảy một nhiều. Hạ thân cuốn lấy nam căn, không ngừng co rút vì đau đớn.

"Sẽ hết đau, thả lỏng đi...em định ép chết tôi sao?" Lãnh Mạc nhăn mặt, hắn không dùng BCS mà đưa trực tiếp nam căn của mình vào hạ thân của cô, vừa đau đớn vừa khoái cảm. Hắn rất muốn đem Ngữ Hân ra xé nát từng trăm mảnh, hành hạ cô như những phụ nữ từng làm tình với hắn, nhưng nhìn lại gương mặt trắng bệt của cô, Lãnh Mạc lại trở nên dịu dàng.

"Tiểu Hân, thả lỏng, nếu không em sẽ bị thương"

"Khô..ng được, tôi...không nổi"

Lúc này Lãnh Mạc từ từ ra vào đã khiến Ngữ Hân khó chịu vô cùng, cô đã bớt đau đớn nhưng cơ thể đang rất khó tả, cứ như tên kia đang trêu chọc cô "ừmmm nhanh...nhanh một chút"

"Em nói gì tôi không nghe rõ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK