Lãnh Mạc dìu Ngữ Hân đứng lên, cả tuần nay hắn ta giao toàn bộ công việc ở Kris và các thương vụ làm ăn ngầm cho Hà Sinh giải quyết, ở nhà chăm sóc Ngữ Hân trong thời gian dài "Hân Hân lát nữa anh dẫn em đi dạo"
Cô gật đầu đồng ý, sau khi dùng thức ăn sáng do ông cậu tâm huyết nấu nướng, họ cùng nhau đến một công viên gần nhà. Mặc dù Lãnh Mạc rất ghét nơi đông người, hắn lại không muốn bị người khác chú ý và nhất là luôn bị bang Bạch Hổ dòm ngó. Nhưng vì chiều ý của Ngữ Hân, hắn sai từng lớp đàn em đề cao cảnh giác bảo vệ phu nhân.
Ngữ Hân mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình hình con gấu panda lớn, tóc búi cao gọn gàng. Ngoài phần bụng đã nhô cao, còn lại cơ thể Ngữ Hân vẫn rất thon thả, nhất là đôi chân thon dài xinh đẹp quyến rũ nam nhân của cô. Lãnh Mạc đi bên cạnh Ngữ Hân, hắn choàng tay qua bụng cô như muốn bảo vệ hai mẹ con cô ấy.
"Trời lạnh đấy bà xã" Lãnh Mạc choàng cho Ngữ Hân một chiếc khăn choàng lớn màu rêu, mỉm cười ôn nhu "nên giữ ấm"
"Ừm, cám ơn anh"
Ngữ Hân đi bộ một quãng đường khá xa, hai chân mỏi nhừ khác hẳn lúc chưa mang thai, liền nghỉ chân tại một ghế đá "em muốn ăn kem trái cây, mua cho em"
"Hân Hân, đồ ăn đường phố không an toàn" Lãnh Mạc nhíu mày, tay thấm lấy mồ hôi trên trán Ngữ Hân. Nhưng cô vẫn nằng nặc bảo hắn đi mua "anh đi mua cho em" cô đứng dậy ôm bụng nũng nịu hai tay hắn ta "đi mà, đi mà, tiểu bảo cũng muốn ăn lắm đó"
Lãnh Mạc bật cười trước giọng điệu giả trẻ con của Ngữ Hân "tiểu bảo muốn ăn hay mẹ nó muốn ăn, Hân Hân em là bị anh chiều hư"
"Hì hì, mẹ và bé đều muốn ăn" cô kéo tay Lãnh Mạc, hắn đành miễn cưỡng đến bên xe buýt kem mua cho Ngữ Hân vị kem trái cây thập cẩm.
Xe kem nhiều người chen chúc bu lại, Lãnh Mạc lần đầu phải chịu cảnh xếp hàng mua đồ thế này, gương mặt hắn đen lại như đít nồi, xoa bóp mi tâm.
Ngữ Hân ngồi chờ hồi lâu, cô hát vu vơ theo nhịp điệu lúc trẻ "bọ cánh cứng, bọ cánh cứng...ba mẹ ơi, Tiểu Hân bây giờ đang sống rất hạnh phúc. Con còn sắp có tiểu bảo nữa, ba mẹ mà còn sống chắc sẽ rất thích đứa cháu ngoại này...tuy ba của nó là một người không mấy tốt đẹp, tính tình lại sát khí bao vây, nhưng anh ấy đối với con là một mực nuông chiều, con rất ấm áp"
Ngữ Hân đứng dậy, cô định đi về phía xe kem tìm Lãnh Mạc thì
Két...rầm...
"Trời ơi, tai nạn xảy ra rồi, mau cứu người, mau cứu người"
"Mạc, anh...làm sao vậy..."
"Đi ra, mau lên" Dany quát lớn với những người đi đường khi họ tiến lại xem tai nạn, hắn phong tỏa hiện trường.
Mẹ kiếp, chiếc moto không biển số đó là cố đi đâm vào phu nhân. Cuối cùng...
"Mạc, anh mở mắt ra nhìn em đi...ây da..áaáa" Ngữ Hân ôm lấy Lãnh Mạc đang nằm trên vũng máu, lúc nãy vì hắn muốn cứu cô, thấy cô đứng ở bên kia đường sắp gặp nguy hiểm. Người lái moto kia muốn giết Ngữ Hân, muốn đâm chết cô. Lãnh Mạc thấy thế, hắn chạy như bay đến đẩy vợ mình ra. Kết cục Lãnh Mạc là người bị xe đâm trúng, còn Ngữ Hân phải sinh non tiểu bảo trước một tháng.
....
Ánh đèn phòng cấp cứu đã tắt, thân ảnh một chàng trai đang nằm bên trong, hắn nhíu mày lại nhìn hai tên thuộc hạ của mình.
"Dany, Hà Sinh?" Lãnh Mạc giật phắt kim tiêm đang nối với bịch nước biển, vừa đứng dậy khỏi giường, hắn liền choáng váng "tại sao tôi ở đây?"
Dany và Hà Sinh nhìn nhau, sau đó mới trả lời "lão đại, anh chẳng nhớ gì hết sao ạ? Là anh đã cứu phu nhân"
"Phu nhân?" Lãnh Mạc cao giọng, sau đó giọng điệu đanh thép lại quăng bình hoa vỡ tan tành về phía Dany "mẹ kiếp, tôi trước đây để các người đùa giỡn sao?"
"Lão...lão đại nói vậy là sao?" Dany trợn tròn mắt "Giang Ngữ Hân là phu nhân của lão đại, chẳng lẽ lão đại không nhớ?"
"Giang Ngữ Hân?" Lãnh Mạc nhếch môi "tôi không quen cái tên này"
"Nhưng hai người đã kết hôn, còn...còn có con với nhau, chẳng lẽ...anh không nhớ?"
Lãnh Mạc giương mắt lên nhìn hai tên thuộc hạ, hắn xoay xoay cổ tay "cô ta cũng chỉ là một trong số đàn bà từng lên giường với tôi đúng chứ, nhưng hình như các anh làm việc quá sơ suất, lại để cô ta mang thai, làm cản trở tôi. Hai anh nên biết việc làm tiếp theo rồi" Lãnh Mạc nói xong, hắn lạnh lùng bước ra khỏi phòng bệnh, đóng rầm cửa lại.
Bác sĩ đã nói một phần ký ức của Lãnh Mạc do tai nạn đó đã bị biến mất. Đó chính là mảnh ký ức về Ngữ Hân, bây giờ ngay cả cô là ai hắn cũng không nhận ra.
Điều này khiến Hà Băng và Châu Kỳ là người tâm đắc nhất, chiếc xe moto đó đích thị do Châu Kỳ sai người đâm chết Ngữ Hân chỉ để cô ta vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời Lãnh Mạc, nhưng mà kết quả này lại còn khiến cô hài lòng hơn. Lãnh Mạc đã quên hoàn toàn đi Ngữ Hân, còn đứa bé trong bụng Ngữ Hân đã không giữ được.
....
Ngữ Hân cảm thấy bụng của mình đã không còn to như trước, vừa mở mắt tỉnh lại, điều cô hỏi đầu tiên là con của mình, ánh mắt lo lắng chất vấn ông cậu.
"Cậu, con muốn đi nhìn con của mình" Ngữ Hân thả chân xuống giường, trên tay vẫn còn chi chít vết kim đâm "cậu, sao bác sĩ không mang tiểu bảo đến gặp con. Nó là con trai hay con gái, có khỏe không ạ? Đi, mau dẫn con đi thăm con của con đi cậu"
"Tiểu Hân à...ừm...con vẫn còn chưa khỏe...hay là để" ông cậu ấp úng chẳng biết nói gì nữa, chỉ rươm rướm nước mắt. Tại sao Tiểu Hân của ông lại khổ như vậy, từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, bây giờ lại mất đi con trai của nó, còn Lãnh Mạc thì đã quên đi nó. Trời ơi là trời, có phải ông muốn chặn đi con đường sống của nó hay không. Hu hu
"Cậu, cậu làm sao vậy?" Ngữ Hân gương mặt nhợt nhạt, tóc xơ xác rũ rượi, trong bộ đồ bệnh nhân, cô chẳng còn ra dáng một phu nhân quyền quý nữa "phải rồi, Lãnh Mạc đâu? Anh ấy sao rồi cậu?"
Kétttt...cánh cửa phòng bệnh của Ngữ Hân mở ra, một thanh niên vừa quen thuộc vừa xa lạ bước vào đó là Lãnh Mạc, hắn ta đi cùng Dany và Hà Sinh, hắn nhìn bộ dạng của Ngữ Hân rồi khẽ lắc đầu "con của cô...nó chết rồi".
Ngữ Hân ù tai, cô lắc lắc đầu rồi mỉm cười ngây dại "Mạc, anh vừa nói điên khùng gì vậy, con của chúng ta nó"
"Giang Ngữ Hân, tôi và cô là quan hệ tình một đêm, tôi cũng có quy tắc của riêng mình khi quan hệ với cô rồi, cô nên biết rõ giữa chúng ta không nên có con" đôi mắt Lãnh Mạc lạnh lẽo nhìn cô như người xa lạ, Ngữ Hân tiến đến đánh vào ngực hắn "đồ khốn kiếp, anh...dám nói như vậy với tôi, anh năm lần bảy lượt muốn kết hôn với tôi, làm đủ cách khiến tôi đồng ý rồi có thai với anh, bây giờ anh lại nguyền rủa con tôi, ruồng rẩy tôi, anh làm ba, làm chồng kiểu gì, anh không xứng, không xứng."
"Bỏ bàn tay dơ bẩn của cô ra" Lãnh Mạc đanh thép xô Ngữ Hân xuống nền đất. Hắn gầm lên một tiếng "nếu ngày trước tôi từng kết hôn với cô, vậy thì bây giờ ly hôn đi"
"Lãnh Mạc, anh..." Ngữ Hân mặt trắng bệch, hơi thở của cô dồn dập rồi yếu dần, cho đến khi máy thở báo động, cô đã nằm dài trên nền đất.
"Lão...lão đại, xin anh...xin anh đừng hại Ngữ Hân, cháu của tôi nó...nó..." Ông cậu khóc lóc thê thảm, quỳ rạp xuống đất liên tục lạy Lãnh Mạc, hắn nhếch môi chĩa nòng súng về phía Ngữ Hân, nghiến răng ken két nhưng không thể nào ra tay với cô.
"Xin lão đại, Ngữ Hân...nó...nó sẽ li hôn...xin anh đừng giết nó...huhu tôi sẽ ép nó ký đơn ly hôn...sau đó, chúng tôi sẽ biến mất trong cuộc đời anh...cả đời này sẽ không gặp lại nữa...xin anh, xin anh đấy huhu"