• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Mạc cảm thấy trong lòng có một điều gì đó bất an, cả buổi sáng hắn không tài nào tập trung vào công việc mà tim cứ bồi hồi đập gấp rút từng nhịp. Thiết bị ở trong căn phòng của hắn vẫn chẳng có thông báo gì, đàn em ở Lãnh Gia cũng không có động tĩnh gì, vậy thì rốt cuộc lý do nào khiến hắn trở nên như vậy.

Reng..reng...

"Lão đại, nguy rồi hệ thống phòng của anh bị kẻ gian đột nhập" tiếng Dany trong điện thoại cực kỳ khẩn cấp vang lên. Lãnh Mạc hét lớn "phu nhân sao rồi?"

"Thưa lão đại, phu nhân cùng Châu Kỳ đang nguy kịch, anh về ngay đi"

Bộp...chiếc điện thoại bị Lãnh Mạc ném xuống đất, hắn chẳng còn nghĩ nhiều được nữa, mau chóng về nhà. Những lời Dany vừa nói "phu nhân đang nguy kịch" vẫn văng vẳng trong đầu hắn. Lãnh Mạc lái chiếc Ferrari với tốc độ cực nhanh về nhà, vừa về đã chạy như bay lên căn phòng của mình. Hình ảnh đập vào mắt hắn là Ngữ Hân bị trói hai tay hai chân bằng dây thừng, cô nằm trên giường trắng tinh đã nhuốm một phần máu tươi từ khóe miệng chảy ra, vệt máu đã khô lại từ bao giờ. Ngữ Hân hơi thở yếu ớt, cô chẳng còn tỉnh táo nữa, mắt nhắm lại, mặc dù còn sống nhưng cô gần như đã sắp chạm tay với tử thần rồi. Bên cạnh, Châu Kỳ chẳng khá hơn Ngữ Hân là bao, cô ta thấy Lãnh Mạc về nhà liền mỉm cười mãn nguyện, ít ra trước khi chết vẫn còn được nhìn thấy Lãnh Mạc.

"Hân Hân, tỉnh lại, em mau tỉnh lại" Lãnh Mạc ôm Ngữ Hân, hắn lay mạnh người cô, nhưng Ngữ Hân chỉ mở mắt được chưa đầy hai giây đã nhắm lại, cô gượng cười "em...biết...anh sẽ về..."

Lãnh Mạc buông Ngữ Hân xuống, hắn ta liếc mắt nhìn Châu Kỳ. Chắc chắn cô ta là người hạ độc, loại thuốc này ngoài cô ta ra đâu còn ai có được. "Chết tiệt, biết hậu họa thế này ngày xưa tôi nên diệt trừ cô tận gốc."

"Mạc...anh..."

"Châu Kỳ, cô đừng tự luyến nữa, tôi trước giờ chỉ yêu mình Ngữ Hân, còn cô chỉ là một thuộc hạ bình thường, cô nên tự biết thân phận" Lãnh Mạc dứt lời, xong xuôi, hắn ta bế thốc Ngữ Hân dậy. Lệnh cho mọi người cút khỏi phòng nghiên cứu. Trong thời gian đó, cấm tuyệt đối không ai được bén mảng đến.

...

Hân Hân, em yên tâm, thuốc độc này là do anh điều chế, anh cũng sẽ nhất định tạo ra thuốc giải cứu em.

Lãnh Mạc đặt Ngữ Hân trên chiếc ghế sofa cạnh đó. Hắn bắt đầu tiến hành với từng lọ thuốc. Suốt nhiều giờ trôi qua, nhìn tình trạng của Ngữ Hân ngày một xấu đi mà vẫn chưa điều chế thành công được thuốc giải. Lãnh Mạc đã bắt đầu rơi từng giọt mồ hôi. Ngữ Hân có biểu hiện co giật, sau đó luôn miệng kêu nóng, rồi kêu lạnh. Lãnh Mạc nhìn cô đau đớn, hắn cũng đau theo, hắn bất cẩn làm rơi lọ thuốc xuống đất, hắn ôm đầu hét lên một cách thê thảm. Chưa bao giờ Lãnh Mạc cảm thấy bất lực như lúc này, hắn tạo ra độc được, nay lại không thể tạo ra thuốc giải. Cũng đúng thôi, vì nếu thuốc giải dễ điều chế như vậy thì thuốc độc kia đâu có danh bất hư truyền đến tận ngày nay. Lãnh Mãc vô cùng tàn độc, ngày xưa hắn chỉ nghĩ tạo ra thuốc càng độc càng tốt, không cần thuốc giải gì cả.

"Ôn..g...xã" Ngữ Hân bỗng dưng mở mắt gọi tên hắn, Lãnh Mạc quỳ xuống nắm chặt tay cô, lần đầu tiên hắn rơi nước mắt "anh sẽ chết cùng em"

"Khô...ng đư...ợc...anh ph...ải...nuôi con" Ngữ Hân lắc đầu, cô mệt mỏi lướt tay trên gương mặt hắn "em...từng nói...rằng...nguyền rủa anh...mất đi người....anh yêu thương...như vậy...anh mới biết thế nào...là đau đớn...thế nào...là...khụ khụ..." Ngữ Hân ho khan "nhưng...bây...giờ em...lấy lại lời...nguyền còn có thể không?"

Chứng kiến cảnh Lãnh Mạc vì mình mà khóc, Ngữ Hân giờ đây mới tin hắn ta thật lòng yêu cô. Cho dù là gần chết rồi...nhưng Ngữ Hân cảm thấy ấm áp lạ thường. Cô cười dịu dàng, đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy "không...được...khóc"

Lãnh Mạc buông tay Ngữ Hân, hắn không bỏ cuộc, tiếp tục với công cuộc điều chế ra thuốc giải, nhất định phải làm được.

"Anh không để em chết đâu, Hân Hân"

"Ông xã...anh...bị chảy máu"

Máu trên tay Lãnh Mạc vì bị vết cắt của mảnh vỡ thủy tinh, rơi lộp độp xuống nền đất, nhưng hắn không hề quan tâm, vẫn cắm đầu điên dại vào điều chế.

Ngữ Hân nằm đó mỉm cười. Nhìn người đàn ông lạnh lùng, gian ác kia vì mình mà hao tổn tâm trí, cô vui lắm.

"Ông xã...kiếp này...em rất vui...vì được...gặp anh."

Bóng lưng Lãnh Mạc mờ dần, mờ dần rồi biến mất hẳn.

....

Nửa ngày rồi...

Lãnh Mạc vẫn không tìm ra công thức điều chế thuốc giải.

Ngữ Hân của hắn...không chờ được lâu nữa, cô sắp bỏ hắn mà đi.

....

"Mami, mami dậy chơi với con đi" cục bột nhỏ khóc đòi mẹ, nó cảm nhận được Ngữ Hân toàn thân lạnh ngắt "mami ơi, trời gần tồi rồi, con muốn mami đút cơm huhu"

Dany và Hà Sinh xoay mặt đi hướng khác, cảm giác tang thương bao trùm cả Lãnh Gia. Nhìn cục bột nhỏ cứ ôm lấy mẹ nó, hai mẹ con chỉ vừa mới gặp lại, lão đại chỉ vừa mới được cô ấy tha thứ. Thì cô ấy đã ra đi rồi.

Xác của Châu Kỳ bị đem ra bên ngoài, cô ta cũng đã chết.

Lãnh Mạc điên rồi, hắn đuổi mọi người đi hết, ngay cả cục bột nhỏ cũng bị đuổi đi. Hắn muốn ở bên cạnh Ngữ Hân, cùng cô trò chuyện thật nhiều.

Hân Hân, em chỉ đang ngủ thôi mà đúng không?

Chỉ cần em tỉnh lại, ngay cả vị trí lão đại anh cũng không cần nữa.

Chỉ cần em tỉnh lại, dù lấy đi mạng sống của anh, anh cũng cam lòng.

Cuộc đời này gặp được em, bỗng dưng trở thành có ý nghĩa.

Anh từng nói sẽ bảo vệ em, nhưng anh không làm được, anh không thể thắng nổi số phận nhưng anh sẽ đi tìm thần chết cướp lấy em về. Bà xã...đợi anh.

...

"Khoan đã"

Ông cậu của Ngữ Hân xông vào ngăn cản Lãnh Mạc định tự sát đi cùng cháu gái của mình. Ông cậu như một người khác, giọng nói nghiêm chỉnh hơn bình thường "cậu thật lòng yêu Tiểu Hân, tôi bây giờ mới thấu hiểu"

"Lôi ông ta ra" Lãnh Mạc gầm lên.

Ông cậu bỗng bật cười, lúc này ông cậu hoàn toàn khác với hình ảnh một ông già ham sống sợ chết. Ông ấy ngồi đung đưa chân trên sofa.

"Phu nhân của tôi đã mất, ông có vẻ hài lòng nhỉ?"

"Không hề!"

"Thái độ của ông đã nói lên hết"

"Vì tôi biết...nó vẫn chưa chết"

Ông cậu đưa vào miệng Ngữ Hân một viên thuốc hình tròn màu đen, rồi cất giọng "nếu ngày mai nó không tỉnh lại, thì nó đã chết thực sự"

Lãnh Mạc nhíu mày "vừa rồi là thuốc gì?"

"Thuốc độc" ông cậu thở dài "lấy độc trị độc. Ngày xưa tôi từng học lén chị hai của tôi - đó cũng là mẹ ruột của Tiểu Hân, điều chế thuốc. Chị ấy luận về y thuật rất giỏi...nhưng yểu mạng. Thuốc này là viên thuốc cuối cùng chị tôi để lại, coi như là món quà cuối cùng của chị ấy dành tặng cho Tiểu Hân, chị ấy nói nó có thể giải được tất cả mọi loại độc, khuyên tôi phải bảo vệ viên thuốc quý này thật kỹ. Chị gái tôi không mong con mình bị hại, nhưng nếu sau này Tiểu Hân có mệnh hệ gì thì hãy dùng tới nó."

"Vậy thì Hân Hân được cứu rồi"

"Nhưng chỉ là do chị ấy nói, còn tôi chưa từng chứng kiến một loại thuốc nào kỳ diệu như vậy. Tôi không tin lắm, nhưng bây giờ tôi cầu mong nó giống với những gì chị tôi nói, để cứu lấy Tiểu Hân"




. Nhớ VOTE cho tớ nhá ?? Trên 100 VOTE tớ ra tiếp ~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK