• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay bầu trời đẹp lạ thường. Những ngôi sao lấp lánh, sáng tỏ dưới ánh trăng.



Nguyễn Y Hàm cùng Tần Hải Dao hiếm khi được thả lỏng, không màng cái gì yêu hận tình thù, hai người ngồi ở trong viện, thật sự đơn giản ở bên nhau như đã nói.



Có phải thù hận thật sự rất khó buông bỏ?



Một khắc kia, trái tim của Nguyễn Y Hàm mềm mại, cô nhìn Tần Hải Dao, nàng khẽ mỉm cười với cô, nâng ly: "A Hàm, chúng ta lại uống rượu giao bôi một lần nữa đi."




Lại uống rượu giao bôi một lần nữa đi......



Rất nhiều lời nói, rất nhiều hình ảnh, các nàng đã từng tại đây ba kiếp dây dưa.



Chỉ là ngay cả khi nó là một ảo ảnh, cuối cùng cũng nên kết thúc.



A Hàm nói đúng.



Giữa các nàng là huyết hải thâm thù, vĩnh viễn đều trở về không được.



Một khi đã như vậy, liền lưu lại càng nhiều hình ảnh đi, để về sau chậm rãi hồi tưởng dư vị đã từng.



Tần Hải Dao không muốn thừa nhận, thật sự không có cách nào làm được, nhưng cả đời nàng chính là phải như vậy.



Nàng từ khi sinh ra liền định sẵn được huấn luyện để trở thành công cụ trả thù.



Nhưng sau khi gặp được Nguyễn Y Hàm, không thể khống chế bản thân yêu cô, đắm chìm trong vòng xoáy tình yêu ngọt ngào cùng thù hận.



Chỉ cần là cô cấp, Tần Hải Dao tất cả đều thản nhiên tiếp nhận, hiện giờ, vòng xoáy này chung quy muốn đem nàng nuốt chửng.



Có lẽ, từ khi các nàng bắt đầu gặp gỡ đã là sai.



Chưa từng gặp gỡ liền sẽ không yêu nhau, không yêu liền sẽ không đau như vậy.



Nhưng, không có lẫn nhau, các nàng vẫn là các nàng sao?



Hợp hoan giao bôi, bạch đầu giai lão, ân ái không nghi ngờ.



Khi cánh tay của Nguyễn Y Hàm vòng qua cánh tay của Tần Hải Dao, nàng nói những lời này trong thầm lặng, ánh mắt nàng tham luyến lại chấp nhất dừng ở trên mặt Nguyễn Y Hàm, muốn đem toàn bộ của cô đều nhớ kỹ.




Sẽ không khổ sở sao?




Hết thảy đã từng thật sự có thể quên sao?




Không có.



Bằng không, Tần Hải Dao cũng sẽ không ở trong giấc mộng đêm khuya nhìn thấy mẹ nàng cả người đầy lửa cùng máu tươi hướng nàng truy hồn đòi mạng.







Chính là......



Có lẽ do ba kiếp giãy giụa làm nàng đã sớm thích ứng với nỗi đau.



Vòng luân hồi này, cho dù nàng nỗ lực thế nào cũng không thể thoát khỏi nó.



Mẹ hoặc người yêu, định sẵn phải có một người bị nàng phụ, mà nàng chung quy cũng sẽ bị oán hận.



Giống như một vết thương, lành rồi lại vỡ, một lần lại một lần bị dao đâm vào không thương tiếc, đến cuối cùng, lại đau, nàng cũng sẽ mệt mỏi cùng chết lặng.



Mẹ nàng rời đi, mang theo yêu hận tình thù, chuyện cũ năm xưa.



Hiện giờ, A Hàm cũng muốn rời khỏi nàng.



Đây có lẽ là số mệnh của nàng.



Nhất định phải vĩnh viễn cô độc.



Nguyễn Y Hàm nhấm nuốt đồ ăn một chút, cô muốn đem hương vị này lưu lại, khắc vào linh hồn bên trong.



Hôm nay Tần Hải Dao phá lệ xinh đẹp, dưới ánh trăng, nàng vẫn luôn mỉm cười ôn nhu nhìn Nguyễn Y Hàm.



Tới giờ phút này.



Các nàng chung quy không nói chuyện quá khứ.



Cũng không nói chuyện yêu hận.



Các nàng cứ như vậy đón từng làn gió nhẹ, thả lỏng ngồi bên nhau, cùng nhau trải qua cuộc sống bình yên vốn dĩ thuộc về các nàng.



"Đôi khi em tưởng tượng chúng ta sẽ như thế nào nếu sinh ra trong một gia đình không có những ân oán, thù hận của thế hệ trước."



Có lẽ do tất cả sắp kết thúc, Tần Hải Dao nhìn ly rượu trong tay, nỉ non nói ra ảo tưởng đã chôn sâu nhất trong lòng.



Nàng không chỉ một lần như vậy nghĩ tới.



Nàng cùng A Hàm, không sinh ra ở gia đình như vậy, có thể nghèo túng một chút, chẳng sợ chỉ là hai thôn nữ sinh ra ở vùng quê hẻo lánh.



Các nàng sẽ hạnh phúc bên nhau phải không?



Các nàng sẽ nương theo ánh sáng mặt trời mọc cùng mặt trời lặn ở bên nhau, không bao giờ tách rời.



Có lẽ sẽ có những cuộc cãi vã ngắn ngủi, những cuộc cãi vã nhỏ nhặt, chiến tranh lạnh không ai thèm để ý đến ai, nhưng hiện tại xem ra, đó cũng là một loại lãng mạn không phải sao?




vietwriter.vn



Chỉ cần có cô ở đây, hết thảy đều là hạnh phúc.



Chỉ tiếc, thế gian này hạnh phúc sẽ không trường tồn, tạo hóa lại thích trêu ngươi.



Nguyễn Y Hàm uống một ngụm rượu, cô nhìn ánh trăng sáng: "Chị đã nghĩ tới rất nhiều lần."



Các nàng, vô luận sinh ra ở nơi nào, chỉ cần không vướng vào vòng xoáy thù hận liền sẽ rất hạnh phúc.



Cô còn nghĩ tới, nếu năm đó Tần Hải Khôn không có rời đi, nếu gia đình của Tiểu Hải cũng hoàn chỉnh, các nàng từ nhỏ liền nhận thức nhau.



Kia trở thành thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư vĩnh viễn không chia lìa sẽ là cảnh đẹp như thế nào.



"Không đề cập tới chuyện này."



Tần Hải Dao giấu đi lệ quang trong mắt, nàng vươn một bàn tay, "A Hàm, chúng ta khiêu vũ một bài đi."



Bắt đầu thế nào liền kết thúc thế đó.



Thật là kết cục tiêu chuẩn.



Nguyễn Y Hàm nhìn đôi mắt của Tần Hải Dao, nâng tay nàng lên, đan các ngón tay vào nhau, Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm: "Em đã từng nghe người ta nói, mười ngón tay đan vào nhau như vậy hai người hiểu ý tương thông, dù một ngày kia thật sự ly biệt, bọn họ cũng sẽ không bị nghiệp chướng ngăn trở, cho dù uống nước vong tình cũng sẽ nhớ rõ lẫn nhau."




Còn muốn nhớ kỹ sao?



Nguyễn Y Hàm nước mắt đã nhòe đi, Tần Hải Dao nhìn vào mắt cô, vòng tay qua eo cô, nhìn cô mỉm cười, thâm tình sâu đậm giữa đôi lông mày mảnh mai xinh đẹp gần như trào ra.



Các nàng khiêu vũ dưới ánh trăng.



Các nàng ôm nhau thật lâu.



Đem yêu hận tình thù toàn bộ xóa hết, tận tình thiêu đốt phóng thích, không còn có mặt khác.



Nguyễn Y Hàm cùng Tần Hải Dao nở nụ cười như hai nàng thiên sứ dưới ánh trăng, cô quấn lấy nàng, nàng ôm lấy cô, các nàng thân mật khăng khít, cảm nhiễm hơi thở lẫn nhau.



Đêm khuya.



Nguyễn Y Hàm dựa vào trên giường, mày nhăn lại gắt gao, vô pháp đi vào giấc ngủ.



Chứng đau nửa đầu đã trở thành nhà tù hành hạ và kìm hãm cô trong suốt khoảng thời gian dài, cô bị bao trùm trong những cơn ác mộng cả ngày lẫn đêm, dù có trốn đi đâu cũng không thể thoát ra được.



Tần Hải Dao nhìn thấy, nàng ôn nhu đem đầu của Nguyễn Y Hàm đặt lên đùi mình, dùng tay xoa nhẹ hai bên thái dương của cô, "Thực xin lỗi."



Mang theo giọng mũi run rẩy, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm đôi mắt phiếm hồng, cô không có mở mắt, "Vì cái gì?"



Tần Hải Dao suy nghĩ, nếu không phải nàng, nếu ngay từ đầu không phải do nàng cố ý tiếp cận cô.



Lấy tính cách thiện lương cùng ôn nhu của Nguyễn Y Hàm, cô có thể tìm được một người thật sự yêu mình đi?



Còn nàng......



Linh hồn của nàng chính là không được chúc phúc, một mình rơi vào vực sâu, nàng không nên kéo cô cùng đi.



Nhưng......



Tình yêu không hề có kết cấu như mong muốn.



Chờ thời điểm nàng phát hiện ra, nàng ý thức được, mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát.



Nguyễn Y Hàm không đợi được câu trả lời, cô nằm trên chân của Tần Hải Dao, xung quanh là mùi hương quen thuộc, sau cùng, cô mỉm cười rồi nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ.



Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, dưới sự che chở của Tiểu Hải, cô đi vào giấc ngủ.



Tới rạng sáng 12 giờ, Tần Hải Dao cho rằng Nguyễn Y Hàm đã ngủ rồi, nàng cúi đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy yêu thương, một khắc khi chuông chuẩn bị vang lên, nghe thấy Nguyễn Y Hàm nhẹ giọng nỉ non: "Tiểu Hải, sinh nhật vui vẻ."



Cô nói với nàng sinh nhật vui vẻ.



Tiếp tục dưới đáy lòng nhẹ nhàng bồi thêm.




—— Chị yêu em.



Ngày hôm sau mặt trời dâng lên, sẽ không bởi vì bất luận nước mắt của kẻ nào mà đình chỉ.



Nguyễn Y Hàm ở trong lòng Tần Hải Dao, lần đầu tiên vượt qua một đêm không có ác mộng.



Đêm nay, cô được bao bọc trong một hơi thở an toàn.



Không có hồi ức màu đen, không có bất luận cái gì lừa gạt, cũng không có cha mẹ bị một chiếc xe tải lớn đâm vào hoặc bộ dáng Tần Thấm bị đốt thành than nhảy xuống vực.



Thời điểm cô tỉnh lại, Tần Hải Dao vẫn còn giữ nguyên tư thế trước khi cô ngủ, không chớp mắt nhìn cô.



Không biết có phải do một đêm chưa ngủ hay không.



Nhìn đến Nguyễn Y Hàm tỉnh lại, đầu ngón tay của Tiểu Hải xoa xoa gò má của cô một chút, nhẹ giọng nỉ non: "A Hàm."



Nàng cúi đầu, hôn nhẹ lên trán của Nguyễn Y Hàm một cái: "Chào buổi sáng."



Nàng một đêm không ngủ.



Vốn đã nói là sẽ buông tay.



Nhưng nhìn Nguyễn Y Hàm ngủ ngon như vậy trong vòng tay của nàng, ngay lúc đó, nàng lại không cam lòng từ bỏ.




Vì cái gì?




Dựa vào cái gì?




Các nàng rõ ràng là yêu nhau, như thế nào liền không thể bên nhau sống hết quãng đời còn lại?



Các nàng rốt cuộc vì cái gì lại sinh ra trong một gia đình như vậy... Các nàng chỉ yêu nhau thôi, liền khó khăn đến vậy sao?



Ánh nắng sáng sớm mang theo hương vị mới mẻ, trong không khí đều là mùi hương cỏ xanh, bầy cừu ngoài nhà đang kêu be be.



Có thể thức dậy liền nhìn thấy người mình yêu ở bên cạnh, loại cảm giác đó thật sự rất hạnh phúc.



Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm Tần Hải Dao, cô nghiêng đầu: "Có phải chân đã tê rần rồi không?"



Tần Hải Dao mỉm cười, nàng nhìn đôi mắt của Nguyễn Y Hàm, "Còn tốt, chị muốn ăn cái gì?"




Muốn ăn cái gì?



Chỉ cần cùng người mình yêu ở bên nhau, cơm canh đạm bạc cũng là ngon nhất.



Nguyễn Y Hàm và Tần Hải Dao cùng nhau nấu cháo gạo kê ra thành ánh vàng rực rỡ, toàn bộ tiểu viện đều tràn ngập hương thơm, Khương Trăn Nguyệt liền tới gõ cửa, nàng hít hít cái mũi, "Tôi lại đây ăn cơm ké."



Ăn cơm ké đều quang minh chính đại như vậy, chắc chắn chỉ có mình Khương đại tiểu thư.



Nàng đĩnh đạc ngồi xuống, bưng chén cháo gạo kê liền bắt đầu uống, "Nơi này thật không tệ, tôi hôm qua đi dạo một vòng, ở nông thôn, khắp nơi đều là những bông hoa, người dân nhìn cũng chất phác."



Nếu các nàng thật sự có thể buông xuống hết thảy, ở chỗ này bên nhau cả đời, sẽ khiến bao nhiêu người phải ghen tị.



Nguyễn Y Hàm liếc nhìn cô, "Nếu cậu thích, tôi để lại một cái tiểu viện cho cậu ở sân sau."



Tần Hải Dao mỉm cười nhìn hai người, Khương Trăn Nguyệt nhún vai, "Tôi một người ở không thú vị, hai ba ngày trôi qua liền cảm thấy hết mới mẻ, nếu là hai người các cậu vẫn luôn bồi tôi thì còn được."



Lời này nói ra, nóng bỏng như cháo, chảy vào trái tim của hai người.



Nguyễn Y Hàm cùng Tần Hải Dao liếc nhìn nhau, tất cả đều im lặng.



Bữa sáng không tệ.



Thừa dịp Nguyễn Y Hàm đang nghỉ ngơi, Khương Trăn Nguyệt ngồi trên một chiếc ghế dài, vẫy quạt nhìn Tần Hải Dao: "Tiểu Hải, kỳ thật vẫn luôn như vậy không phải khá tốt sao?"



Trên đời này quá nhiều người theo đuổi tiền tài vật chất, cả đời lao lực bôn ba, thậm chí không có một giây phút ngừng lại.



Khương Trăn Nguyệt đã từng nhìn thấy nhiều người như vậy, nhưng Tần Hải Dao cùng Nguyễn Y Hàm không phải là người như vậy.



Thù hận cỡ nào, lại có thể sánh với ngọt ngào hiện tại sao?



Tần Hải Dao nhìn Nguyệt Nguyệt mỉm cười: "Đúng vậy, khá tốt."



Khương Trăn Nguyệt nhìn đôi mắt nàng, "Kỳ thật A Hàm người kia...... Đừng nhìn cậu ấy trong xương cốt quật cường, nhưng chỉ cần cô cường thế một chút, cậu ấy sẽ mềm lòng."



Nàng biết.



Trên đời này có ai hiểu rõ Nguyễn Y Hàm hơn Tần Hải Dao, người đã theo cô suốt ba kiếp?



Tuy nhiên, Tần Hải Dao cũng sợ hãi, sợ hãi có một ngày, ngọt ngào kia phai nhạt, thù hận đó cuối cùng sẽ xuất hiện giống như thủy triều, đem các nàng cắn nuốt.



"Giữa chúng tôi cần có thời gian. Chị ấy nhất thời mềm lòng, chung quy cũng sẽ có lúc nhớ lại hết thảy đã từng."



Gió thổi qua mái tóc dài của Tần Hải Dao, đôi mắt mờ mịt lệ quang, "Trăn Nguyệt, tôi nghĩ chị ấy đã đem hết thảy đều nói với cô."



Từ sự thông thấu của Khương Trăn Nguyệt, nàng liền biết, Nguyễn Y Hàm nhất định đã đem tất cả mọi chuyện đều nói với nàng ấy.



Khương Trăn Nguyệt gật đầu, Tần Hải Dao đối diện với đôi mắt nàng ấy: "Chúng tôi đã trải qua ba kiếp, lại giống như một ngõ cụt, trước nay đều không có chân chính cởi bỏ hận thù, thật sự chỉ là kẻ thù truyền kiếp sao? Chỉ là ân oán đời trước sao?"



Vấn đề này, nàng đã từng hỏi qua bản thân rất nhiều lần.



Ngay từ kiếp đầu tiên, các nàng đã giống như bước vào vòng xoáy hận thù, vô luận cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua.



"Đó là do tâm ma trong lòng chúng tôi, chính chúng tôi không chịu buông tha nó."



Âm thanh của Tần Hải Dao thực nhẹ, Khương Trăn Nguyệt nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy rất tàn nhẫn: "Nhưng chỉ một ngày như vậy...... Nếu là tôi, nếu là tôi......"



Nàng ấy tình nguyện không cần.



Khi lớp ảo ảnh đó bị xé ra khiến máu chảy đầm đìa thì sẽ đau đớn cỡ nào.



Nếu là nàng ấy, tình nguyện đi một mình trong sa mạc, cũng sẽ không muốn giờ phút này hoa quỳnh nở rộ rồi lại không còn gì cả.



Phải biết rằng trên đời này con người đều là như thế.



Chưa bao giờ có được, sau khi mất đi, nhiều lắm là buồn bã mất mát.



Nhưng nếu đã chân chính có được, rồi lại tách ra, liền tương đương với việc lấy đi một miếng thịt từ trái tim mình.



Tần Hải Dao nhìn Khương Trăn Nguyệt: "Trăn Nguyệt, cảm ơn cô vẫn luôn chăm sóc chị ấy."



Đã từng, họ cũng đứng ở mặt đối lập, vì Nguyễn Y Hàm.



Hiện giờ, họ đồng dạng vì Nguyễn Y Hàm, lại bình tĩnh và hòa hợp hơn rất nhiều.



Có lẽ là vì trái tim của một người đã buông bỏ.



Thế gian này còn không phải như thế sao?



"Vậy thì sau khi chúng tôi rời đi, cô——" Khương Trăn Nguyệt đột nhiên có điểm đau lòng cho Tần Hải Dao, có ai sinh ra lại thích cô độc, thích thống khổ? Tính cách nàng như vậy, đặt ở chỗ nào không phải nhân trung long phượng, được vô số người săn đón, nhưng nàng lại nguyện ý từ bỏ. Khương Trăn Nguyệt sợ rằng Tần Hải Dao đợi không được ngày Nguyễn Y Hàm quay đầu lại...... Rốt cuộc là người chết tâm...... Đối với các nàng, ngày đêm không còn là nhân sinh để hưởng thụ, mà là cô độc thống khổ tra tấn.



Tần Hải Dao nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ ở chỗ này, không đi đâu cả, chờ một ngày chị ấy thật sự quyết định buông xuống hết thảy, nhớ tới tôi liền tới tìm tôi, chỉ cần chị ấy quay đầu lại liền sẽ thấy tôi."



Nàng sẽ không đi xa.



Nàng cũng không giống như lo lắng của Khương Trăn Nguyệt, từ bỏ chính mình.



Nàng trước sau đều tin tưởng.



Tin tưởng Nguyễn Y Hàm, tin tưởng tình yêu của các nàng, chung quy có một ngày, A Hàm sẽ thông suốt, cô nhất định sẽ trở về tìm nàng.



Đây không phải là phù dung sớm nở tối tàn, đây là sắc thái hoa mỹ nhất trong đáy lòng của họ, cũng là năng lượng cuối cùng có thể làm cho Nguyễn Y Hàm quay đầu lại.



Buông tay nếu thật sự đơn giản như vậy, nàng cũng sẽ không chấp niệm ba kiếp.



Tần Hải Dao sờ lên hạc giấy trong túi, nhẹ nhàng mỉm cười: "Chị ấy sẽ trở về đúng không Trăn Nguyệt? Chị ấy nhất định sẽ trở về tìm tôi."



Gió thổi vi vu.



Khương Trăn Nguyệt cúi đầu, cổ họng như bị mắc nghẹn, một giọt nước mắt rơi xuống.



Đúng vậy......



Khương Trăn Nguyệt biết hai người còn rất nhiều chuyện muốn nói, ăn sáng xong liền vội vàng rời đi, nói nhất định muốn xem bà ngoại cách vách vắt sữa bò.



Cũng không biết nàng làm như thế nào, chỉ trong thời gian ngắn đã làm người dân địa phương đặc biệt yêu thích nàng, hiện tại ngay cả thôn trưởng cũng biết, trong thôn xuất hiện một mỹ nữ cực kỳ vui tươi hớn hở, có tài hội hoạ, thường dạy các bạn nhỏ vẽ tranh.



Đôi khi, Nguyễn Y Hàm còn rất hâm mộ Khương Trăn Nguyệt, đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn đều không có thay đổi, nàng cầm được thì cũng buông được, đã trở thành người sảng khoái và tự phụ nhất lúc này.



Theo nguyên văn câu nói của Khương Trăn Nguyệt, "Làm người đã đủ vất vả, tại sao còn làm khó chính mình? Tôi là tới du hí nhân gian, tự nhiên muốn sống tự do thoải mái."



Ăn xong bữa sáng.



Tần Hải Dao đột nhiên muốn thả diều, Nguyễn Y Hàm đương nhiên đáp ứng, hai người cũng không có đi mua, liền cùng nhau làm ở nhà.



Nguyễn tổng vẫn luôn cho rằng làm một con diều là việc khá khó khăn, nhưng nhìn những đường cong trên tay Tần Hải Dao được uốn nắn rất khéo, nàng đã chuẩn bị báo chí, tơ tre, dao nhỏ, để thực hiện nó một cách chỉn chu.



Tần Hải Dao làm rất nghiêm túc, thậm chí so với lúc phê duyệt văn kiện còn muốn nghiêm túc hơn, ánh mắt ngưng tụ, miệng còn hơi chu lên.



Nguyễn Y Hàm nhẹ nhàng nhìn Tiểu Hải, từ phía sau ôm lấy nàng, "Thích như vậy sao?"



"Ừm." Tần Hải Dao dựa vào người cô, "Đã sớm muốn cùng chị thả diều, nhưng vẫn không có thời gian."



Hiện giờ, rốt cuộc cũng được như ý nguyện.



Trên đường.



Nguyễn Y Hàm nhận được điện thoại của bà nội, bà có chút lo lắng cho cô, thuận tiện nói Tống Hòa có nhắn lại vài câu với cô.



Nguyễn Y Hàm nghe xong liền trầm mặc, Nguyễn nãi nãi thật cẩn thận: "Tống Hòa nói Cindy đã trở lại, bà nội vốn nghĩ mấy đứa nhỏ bọn con có thể tụ họp cùng nhau một chút."



Nguyễn Y Hàm siết chặt điện thoại: "Bà nội, con không muốn quan tâm đến những chuyện đó nữa."



Cô đã nghĩ kỹ rồi, hoàn toàn cùng ngày hôm qua từ biệt.



Người bên cạnh đều thay đổi.



A Ly chung quy cũng rời đi.



Chỉ là trước khi rời đi, A Ly đã quỳ xuống trước mặt bà nội lạy ba cái rồi ra đi trong nước mắt cùng sự hối hận.



A Ly vẫn luôn cho rằng nàng và Nguyễn Y Hàm lớn lên cùng nhau, nàng hiểu cô nhất, tưởng bởi vì nàng phản bội, Nguyễn Y Hàm muốn uy hiếp nàng nói ra hết thảy mới đem mẹ nàng từ nông thôn lên tới.



Mà khi mọi chuyện phát sinh, thời điểm Tần Thấm nhảy vực bỏ mình, A Ly nghĩ đến vẫn còn cảm thấy sợ hãi.



Tần Thấm tàn nhẫn độc ác cùng kín đáo như vậy.



Trước khi vào tù, Ưng Địch nói với nàng, "Nếu không có Nguyễn tổng, mẹ cô có thể.... cũng gặp bất hạnh."



Một khắc kia, A Ly lệ rơi đầy mặt, hối hận không thôi, nhưng hối hận lại có ích lợi gì, Nguyễn Y Hàm sẽ không tha thứ cho nàng.



Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên thì như thế nào?



Chính vì quá khứ thân thiết, không thể chia cắt mà sự phản bội của nàng thật nực cười và đáng khinh.



Hiện giờ, nàng không còn mặt mũi nào để đứng bên cạnh Nguyễn Y Hàm.



Nguyễn Y Hàm và Tần Hải Dao cơm nước xong liền cầm diều đi đến vùng núi.



Đối với con diều, Nguyễn tổng tuy rằng không thể làm được, nhưng lúc còn nhỏ vì tính cách ham chơi, cô không ít lần thả diều, Tần Hải Dao thả rất nhiều lần đều bay không cao, nhưng đến cô, cầm lấy diều, lắc lắc đôi tay, nhanh chóng lui về phía sau vài bước, con diều lập tức liền bay cao.



Trên bầu trời xanh thẳm, hạc giấy màu hồng nhạt càng bay càng cao, Nguyễn Y Hàm vẫn luôn nhìn nàng, vừa mới bắt đầu, sợi chỉ trong tay thả ra rất nhanh, các nàng đặc biệt chuẩn bị một sợi dây dài, nhưng dù sợi chỉ dài bao nhiêu cũng sẽ có kết thúc.



Vốn dĩ Nguyễn Y Hàm muốn làm một con diều cổ điển, nhưng Tần Hải Dao lại muốn làm một con hạc giấy màu hồng, không pha bất luận cái gì khác.



Nguyễn Y Hàm sau khi biết thì trầm mặc một lát, liền cũng nghe theo nàng.



Khi con hạc giấy màu hồng được làm ra, cả hai đều im lặng một lúc.



Tần Hải Dao ngẩng đầu nhìn cánh diều hạc giấy bay trên bầu trời xanh, trong lòng không biết là tư vị gì.



Con diều này cũng giống như nàng cùng tình yêu của nàng.



Vô luận nàng nỗ lực như thế nào, trước sau đều bị Nguyễn Y Hàm nắm ở lòng bàn tay.



Cô có thể tùy ý khống chế nó.



Nó vẫn luôn bị sợi chỉ trong tay cô kéo đi, nghe theo bài bố.



Nguyễn Y Hàm đại khái không biết......



Nàng đã yêu cô bao lâu rồi.




A Hàm......



Nguyễn Y Hàm đi đến bên cạnh Tần Hải Dao, "Còn muốn thả sao? Có muốn thu lại không?"



Tần Hải Dao suy nghĩ một lát, nàng nhẹ giọng nói với Nguyễn Y Hàm: "Không cần, cứ để cho nó theo gió bay đi."



Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm đôi mắt của Tần Hải Dao trong chốc lát, cô gật gật đầu, trực tiếp đem sợi chỉ cắt đứt.



Không có sợi dây trói buộc, con diều nhảy múa theo làn gió, như được ban tặng sự sống mới, ở trên bầu trời tận tình bay lượn, mãi cho đến khi biến thành một điểm nhỏ rồi biến mất......



Lúc này, đúng là thời điểm hoa tươi nở rộ.



Thả diều xong, hai người nằm trên bãi cỏ xanh một lúc, dù mệt nhưng Tần Hải Dao không muốn lãng phí thời gian, nàng bắt lấy cánh tay của Nguyễn Y Hàm, kéo cô lên: "Chúng ta đi xem những bông hoa đó đi, vừa mới nở đây thôi."



Nguyễn Y Hàm không biết nhiều về những bông hoa này, Tần Hải Dao so với cô biết nhiều hơn một chút, các nàng vừa đi vừa ngửi hương hoa, để hòa tan đi sự kích động cùng chua xót trong lòng.



Trước đây, Nguyễn Y Hàm không thích hoa cho lắm, nhưng bởi vì Khương Trăn Nguyệt đã từng mua một trang viên trồng đầy hoa, tuy rằng rất thơm, nhưng lại không giống loài hoa ở thôn quê chân thực như vậy.



Các nàng đi giữa những bông hoa, bị từng cụm, từng đoàn hoa bao phủ.



Tần Hải Dao buông lỏng tay cô, nàng cong lưng, dừng lại trước một mảnh
hoa triều nhan(*) hồng nhạt.




(*) Hoa triều nhan: còn được gọi là hoa bìm bịp.



Ánh sáng ban mai chiếu vào trên người nàng, cảnh nàng ngửi hương hoa đẹp đến hư ảo, giống như một bóng người bước ra từ một bức tranh phong cảnh.



Nguyễn Y Hàm đứng cách đó không xa nhàn nhạt nhìn, cô bỗng nhiên rất muốn khóc, nhưng cuối cùng trên môi lại biến thành nụ cười chua xót: "Đây là hoa gì?"



Tần Hải Dao phía dưới thân mình, nhẹ nhàng hái mấy đóa, "Hoa này gọi là triều nhan, nó nở rộ vào lúc bình mình cho đến khi hoàng hôn buông xuống cánh hoa sẽ dần dần khép chặt."



Cực kỳ giống ngày các nàng hứa hẹn ở bên nhau.



Vô luận tình nùng mật ý thế nào, chờ đến khi về đêm liền sẽ điêu tàn.



Nguyễn Y Hàm nghe xong tên này, không biết làm sao tâm lại nhói lên một chút, Tần Hải Dao ôn nhu nhìn cô, gió nhẹ thổi vào mặt, mùi hương của cơ thể cùng mùi hoa dung hợp thành một, làm lòng Nguyễn Y Hàm say mê.



"A Hàm."



Tần Hải Dao nhẹ giọng gọi tên cô, nguyên lai, thâm tình đến tận xương cốt, thật sự chỉ cần gọi một tiếng đáy lòng liền sẽ mềm mại như thế.



Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, "Ừm, chị ở đây."



"Hôm nay là sinh nhật của em." Tần Hải Dao nhìn đôi mắt cô, nàng rất muốn cười, nhưng khoé mắt lại đỏ: "Chị chuẩn bị cho em món quà khó quên gì đây?"



Đã từng, nàng cũng nói qua với cô như vậy.



Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, vành mắt cũng hơi phiếm hồng.



Tần Hải Dao sâu kín nhìn cô trong chốc lát, nàng nâng tay lên nhẹ nhàng chỉ vào môi mình, nhắm hai mắt lại: "Hôn em."



Đây là lời nàng đã nói với Nguyễn Y Hàm khi các nàng trao nhau nụ hôn đầu ở kiếp thứ nhất cùng kiếp thứ hai, đối mặt liền ngượng ngùng thẹn thùng như vậy.



Trước đây, các nàng tuy rằng cũng hôn môi, nhưng tình yêu lại không hề thuần túy, mang theo tính kế.



Hiện giờ, nàng rốt cuộc cũng có thể thẳng thắn đối diện với phần ấm áp kia, lưu lại hương vị của Nguyễn Y Hàm.



Nàng không hổ thẹn với cô.



Nguyễn Y Hàm vươn tay ôm lấy eo Tần Hải Dao, cô hôn nàng, không hề có chút do dự, nhiệt tình cùng dứt khoác.



Đây là nụ hôn đầu tiên mà các nàng nên có trong một đời này.



Ngày tốt cảnh đẹp như thế.



Có người yêu, có nụ hôn ngọt ngào.



Các nàng nên là người hạnh phúc nhất trên thế giới này đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK