Nàng hôn từ phía sau đến cổ, sau đó từ cổ hôn xuống dưới, một lần lại một lần.
Người xưa nói sốt phải dùng chăn đắp - ra mồ hôi là được rồi, còn đây là phương pháp điều trị độc đáo của Tiểu Hải.
Đến cuối cùng, cả người Nguyễn Y Hàm đều không được tự nhiên, tay nắm lấy ga trải giường, gắt gao cắn môi: "Chị......... Nếu không làm cái gì, cũng đừng tra tấn tôi, tôi đang bị bệnh."
Nhiều ngày không có chiến tranh lạnh.
Còn chưa hòa hảo đã đến tra tấn cô!
Tiểu Hải thật sự coi cô dễ bắt nạt sao!
Tiểu Hải ôm cô, trong mắt một mảnh mê say, "Em muốn làm gì?"
A Hàm:......
Này còn chưa ở cùng một chỗ liền khi dễ người như vậy! Lão hổ không phát uy lại tưởng cô là HelloKitty à!
Cánh tay Nguyễn Y Hàm duỗi ra, kéo Tiểu Hải lại gần, Tiểu Hải thuận theo tiến vào trong ngực cô, nàng ôm cổ A Hàm, nhẹ giọng nói: "Đừng rời xa tôi."
Có lẽ là bị giấc mộng đặc biệt chân thật mấy ngày nay dẫn tới, có lẽ là chuyện phát sinh gần đây làm cho nàng suy nghĩ rất nhiều.
Nàng thật sự rất sợ rất sợ mất đi Nguyễn Y Hàm.
Nếu không có A Hàm...... Cho dù là tồn tại, nàng cũng sẽ giống như cái xác không hồn.
Nàng không biết người khác đánh giá thế nào về tình yêu tuổi trẻ.
Nhưng đối với Tần Hải Dao mà nói, cả đời một lần là đủ rồi.
Nguyễn Y Hàm vỗ vai Tiểu Hải từng chút một, cô nhẹ nhàng thở dài, "Sao lại khóc? Ai, có phải chị lại nằm mơ không? Tôi cũng vậy, mấy ngày trước chúng ta đọc sách của cẩu tác giả tên Diệp Sáp gì đó, đều gặp ác mộng, hình như biến thành nhân vật trong sách, được rồi được rồi, ngoan, sau này đừng đọc nữa được không?"
Tiểu Hải hít hít cái mũi, "Ừm."
Đầu nàng nhích lại gần lòng ngực A Hàm: "Bất quá tôi không cảm thấy cẩu tác giả, tôi cảm thấy cô ấy vừa tình cảm vừa tinh tế, viết những thứ khiến tôi rất cảm động."
Nguyễn Y Hàm phẫn nộ, "Không cho phép chị khen người khác!"
Khóe môi Tiểu Hải hơi nhếch lên, "Bá đạo."
.........
Ngoài cửa phòng.
Tố Vân và Nguyễn Niên đã trở về, nhìn cháo trong nồi trầm mặc không lên tiếng.
Buổi tối, Tiêu Tiêu cũng trở về, hiện tại nàng ở nhà sẽ không quá câu nệ, đem cơm cho mọi người, nàng nhìn Tiểu Hải ngồi ở cuối bàn ăn.
Này tình yêu dễ chịu chính là không giống nhau.
Tiểu Hải tới, A Hàm so với uống thuốc hạ sốt gì đó cũng có tác dụng hơn, không chỉ thân thể khá hơn nhiều, trong mắt đều có ánh sáng.
Tố Vân và Nguyễn Niên có điểm vui mừng, đồng thời trong lòng lại có điểm ưu sầu.
Tiểu Hải nhìn hai người, nhẹ nhàng nói: "Chú và dì, một thời gian trước làm hai người lo lắng, thực xin lỗi."
Nói như vậy...... lại làm cho bọn họ cảm giác giống như mình keo kiệt.
Không thể không nói, Tiểu Hải thật sự từ nhỏ đã có vẻ trầm ổn, nàng như vậy là một người thừa kế ưu tú.
Nguyễn Niên trong lòng nổi lên tâm tư khác, nếu hai đứa nhỏ thật sự ở bên nhau, vậy về sau Nguyễn gia bên này............ Có phải bọn họ không cần dụng tâm vì A Hàm nữa không? Cái gì nâng đỡ lực lượng? Tương lai Tiểu Hải sẽ là Tần tổng chính là lực lượng tuyệt đối nhất.
Nguyễn Y Hàm cầm tay nàng, "Được rồi, đều là ba mẹ, không cần phải nói nhiều như vậy." Cha mẹ chỗ nào lại giận hờn lâu?
Tiểu Hải lại rất kiên trì, nàng nhìn Tố Vân và Nguyễn Niên: "Con đã nói với mẹ chuyện của con và A Hàm, để sau này bà ấy đừng can thiệp quá nhiều. Con cũng đã tích cóp được một số tiền, nếu sau khi con 18 tuổi, bà ấy vẫn như vậy, con sẽ rời khỏi nhà."
Nguyễn Y Hàm lắp bắp kinh hãi, cô nhìn Tiểu Hải: "Chuyện khi nào, sao chị không nói với tôi?"
Tiểu Hải nhìn cô, trong mắt tràn đầy lệ quang mềm mại: "Trong lòng con, A Hàm là tốt nhất, con không cần em ấy đạt được thành tích gì, không cần em ấy nắm giữ bao nhiêu kỹ xảo, chỉ cần em ấy ở bên cạnh con là tốt rồi."
vietwriter.vn
Luôn nói hai người bước chân không đồng bộ, con đường tương lai sẽ càng đi càng xa.
Vậy tại sao — nhất định phải là A Hàm đuổi theo nàng?
Nàng có thể sóng vai cùng A Hàm đứng chung một chỗ. Chỉ cần A Hàm không buông tay, nàng liền cảm thấy mỹ mãn.
Nguyễn Niên và Tố Vân là người rộng rãi, dù trong lòng bọn họ có bất mãn, đối đãi với Tiểu Hải có thể nói cái gì?
Đến cuối cùng, vẫn là Tố Vân sờ sờ tóc Tiểu Hải: "Được rồi, ăn cơm đi, có một số việc, người lớn chúng ta sẽ giải quyết."
Đối với Tần Thấm, dù sao cũng có quan hệ trong nhà, bà ấy đối với A Hàm có thể bất mãn như thế nào?
Hai vợ chồng bọn họ phấn đấu lâu như vậy, không phải để tương lai có thể vì con gái hô phong hoán vũ sao? Bọn họ sẽ không làm A Hàm ủy khuất.
Đồng thời, đối với Tiểu Hải cũng đau lòng.
Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã chịu đựng quá nhiều. Nàng đã quen với việc đem trách nhiệm gánh trên vai của mình.
"Con sắp sinh nhật 18 rồi, có muốn mở party hay không."
Tố Vân nói sang chuyện khác, không muốn không khí quá ngột ngạt, bà hỏi như vậy là có nguyên nhân, Tiểu Hải cùng con gái không giống nhau, nàng không thích náo nhiệt.
Tiểu Hải nhìn nhìn Tố Vân, lắc lắc đầu: "Dì, con muốn dời sinh nhật đến tháng sau cùng A Hàm trải qua."
"Vì cái gì?"
Tố Vân nhìn nàng, Tiểu Hải hơi mỉm cười, nàng cúi đầu, lông mi thật dài chớp động: "Như vậy rất thuận tiện."
Thuận tiện cái gì?
Tố Vân nhìn con gái, Nguyễn Y Hàm mặt đỏ lên như uống nhiều rượu.
Nhị lão:............
Thực hiển nhiên, hai người lại ở trước mặt bọn họ tú ân ái, sáng ngời lái một chiếc xe đi qua, làm bọn họ hít một hơi khói bụi.
Tuy rằng nói như vậy.
Nhưng vào ngày sinh nhật của Tiểu Hải, Nguyễn Y Hàm vẫn tự mình xuống bếp, cô biết tính cách của Tiểu Hải, liền gọi tổ ba người tới, còn có cha mẹ hai bên, tất cả mọi người đều ở phòng khách chờ, một mình cô bận rộn trong bếp.
Tiểu Hải tiến vào muốn hỗ trợ, lại bị Nguyễn Y Hàm đuổi ra ngoài, cô cầm cái xẻng: "Từ hôm nay trở đi, chị không còn là nữ sinh nữa, là nữ nhân, để cho tôi hảo hảo hầu hạ nữ nhân của tôi không được sao?"
Nữ nhân của tôi.........
Chân Tiểu Hải có chút không nghe sai khiến, nàng giống như uống mật ong, trở về phòng khách.
Trong phòng khách.
Đây là lần đầu tiên Tần Thấm và Tần Hải Khôn sau khi cãi nhau gặp lại, Tần Hải Khôn nói không nhiều lắm, tư thái Tần Thấm cũng hạ thấp.
Nguyễn Niên hút thuốc, Tố Vân rót trà, mọi người tùy tiện tán gẫu.
Bọn họ không còn trẻ nữa, con cái đã 18 tuổi, thật sự không còn trẻ nữa.
Nguyễn Niên cảm thán: "Nhìn bọn nhỏ hiện tại, liền nhớ tới chúng ta năm đó, chúng hạnh phúc hơn chúng ta rất nhiều."
Thế hệ của bọn họ thật sự chịu khổ rất nhiều mới đi tới hôm nay.
Tần Hải Khôn cảm khái: "Cũng không phải, lúc đó lão gia tử lập tức không còn, nếu như không phải lão thái thái giúp Tần gia chống đỡ, nhà của chúng ta...... Ai."
Vành mắt của hắn có điểm hồng, nhìn Nguyễn nãi nãi.
Nguyễn nãi nãi hôm nay trang phục lộng lẫy, mặc một bộ trang phục kiểu Tôn Trung Sơn, tóc bạc không chút cẩu thả, bà uống một ngụm trà: "Các con đều biết quý trọng hạnh phúc là được, Tiểu Thấm."
Tần Thấm ngẩng đầu nhìn Nguyễn nãi nãi, Nguyễn nãi nãi nhìn lại bà, lời nói thấm thía: "Gia hòa vạn sự hưng, không có gia đình, rất nhiều thứ đều không có ý nghĩa."
Tần Thấm gật gật đầu, vành mắt có chút đỏ, bà nhìn nhìn Tần Hải Khôn, Tần Hải Khôn tuy rằng vẫn lạnh mặt như trước, nhưng cũng không còn quá căng thẳng như lúc đầu.
Một bàn lớn các món ăn gia đình. Đều do A Hàm làm.
Mặc dù hương vị không bằng đầu bếp trong nhà, nhưng thắng ở tâm ý.
Thậm chí ngay cả bánh ngọt cuối cùng cũng do A Hàm tự mình nướng, cô một lòng một dạ tất cả đều đặt trên người Tiểu Hải.
Tiểu Hải thực vui vẻ, uống lên mấy chén rượu liền rúc vào lòng A Hàm.
Cũng mặc kệ mấy lão nhân ở đây, Nguyễn Y Hàm sờ sờ mặt nàng, "Đi vào nghỉ ngơi đi." Tiểu Hải cười ngây ngốc, nhìn chằm chằm cô: "Vậy em ôm tôi đi."
Mấy lão nhân:............
Hai vị này, là xem bọn họ đã chết rồi sao?!
Tần Thấm nhìn con gái, trong lòng không biết là tư vị gì, trước kia, hẳn là bà thật sự đã sai rồi...... Tiểu Hải thoạt nhìn so với trước kia càng thêm hạnh phúc.
Lăn lộn — cả ngày.
Nguyễn Y Hàm trấn an Tiểu Hải nằm xuống, Tiểu Hải uống nhiều rượu đặc biệt dính người, tay nàng bắt lấy vạt áo Nguyễn Y Hàm nói cái gì cũng không cho cô rời đi.
Nguyễn Y Hàm dỗ dành nàng đi theo nằm trên giường.
Tiểu Hải bình thường không giỏi biểu đạt, vừa uống rượu vào giống như biến thành người khác, nàng chọc chọc xương quai xanh của NguyễnY Hàm, lớn tiếng tuyên bố: "Tôi 18 tuổi, là người lớn, không còn ai có thể trói buộc tôi."
A Hàm gật đầu, bắt lấy tay nàng: "Ừm, mười tám, mười tám, Tiểu Hải của chúng ta là người lớn rồi."
"Em đừng dỗ dành tôi." Đôi mắt Tiểu Hải đều là hào quang, hai má ửng hồng: "Tôi mười tám, có thể làm rất nhiều chuyện, A Hàm, tôi muốn em!"
Nguyễn Y Hàm:......
Tỷ tỷ, nàng mười tám. Nhưng cô còn chưa đủ.
Tiểu Hải không quan tâm, đè lên Nguyễn Y Hàm hôn trong chốc lát, ngọn lửa trong lòng kia mới tốt hơn một chút, chỉ là nàng ôm eo Nguyễn Y Hàm còn không buông tay, "Em là của tôi, một mình tôi, tôi không thích nhìn em cười với người khác."
Nguyễn Y Hàm có điểm buồn bực, "Tôi cười với ai?"
Hôm nay đều là người trong nhà, chẳng lẽ còn ăn giấm của ba mẹ sao?
Tiểu Hải vùi đầu vào trong ngực cô, "Tiêu Tiêu đó, em cười xán lạn với cô ấy như vậy! "
Nguyễn Y Hàm:......
Nàng ấy vẫn còn là một đứa trẻ.
Tiểu Hải lẩm bẩm lầm bầm, "Quay đầu không giữ phụ đạo, đem em trói lại ném trong nhà, em liền biết sự lợi hại của tôi."
A Hàm:......
Nhìn một cái, cho nàng lợi hại.
Tiểu Hải: "Chúng ta đời trước nhất định trải qua rất nhiều trắc trở mới ở bên nhau, tôi đã phải mất em hết lần này đến lần khác..."
Nàng say khướt nói mê sảng, "Bằng không tôi tại sao lại sợ mất em như vậy?"
Nói như vậy, là lần đầu tiên Nguyễn Y Hàm nghe, trong lòng cô run lên, ôm lấy Tiểu Hải.
Tiểu Hải ngửi hương vị trên người cô, "Cái ôm của em là của mình tôi, nụ hôn của em cũng là của mình tôi, tất cả mọi thứ của em đều là của một mình tôi, không thể...... Không thể thay thế được."
......
Kia — buổi tối.
Tiểu Hải ôm Nguyễn Y Hàm nói lời say xỉn, sau đó, A Hàm trộm lấy điện thoại ghi lại.
Sáng sớm hôm sau, khi cô cho Tiểu Hải xem, Tiểu Hải đỏ mặt chạy tới đoạt, A Hàm cười chạy ra ngoài, nếu Tiểu Hải thật sự muốn cũng A Hàm đùa giỡn, cô còn đường chạy thoát sao, nàng bắt lấy cô một phen ấn lên giường, Tiểu Hải ngồi trên người cô, mặt đỏ ngầu: "Đưa tôi!"
Nguyễn Y Hàm cười tủm tỉm lắc lắc chân, "Hiện tại biết thẹn thùng rồi hả? Liền như vậy đưa chị? Còn không cầu tôi, chị cầu tôi đi ~ "
Lời vừa mới nói xong.
Cánh cửa đã bị gõ mạnh.
Giọng nói lớn của Tố Vân truyền vào.
"Buổi tối, không sai biệt lắm, lúc này mới mấy giờ? Hai đứa nhỏ tiếng chút!"
A Hàm:......
Tiểu Hải:......
Có lão nhân gia ở đây chính là rất phiền.
Nguyễn Y Hàm cuối cùng thương lượng với Tiểu Hải, thật đúng là phải ở bên ngoài mua căn hộ.
Đương nhiên, hai nhà cũng phi thường tán thành các nàng, bọn trẻ lớn rồi, đến một độ tuổi nhất định, đi ra ngoài lang bạt một chút cũng tốt.
Nguyễn nãi nãi nói càng thâm thuý, "Ta nghe nói hiện tại mọi người đều sẽ sống thử, vừa lúc, các con đi ra ngoài sống thử đi."
Nguyễn Y Hàm mở to hai mắt, "Ôi, bà nội, sống thử người cũng biết."
Nguyễn nãi nãi gật đầu, "Còn không phải sao, ta còn nghe nói, sau khi sống thử, rất nhiều cặp đôi đã tách ra, còn không phải bởi vì ở nhà được chiều chuộng, bình nước tương đổ xuống cũng không đỡ, ở bên nhau không ai làm việc —— "
Tách ra?
A Hàm cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, Tiểu Hải nhìn cô mỉm cười, "Biểu tình của em là sao, thật giống như ngày thường tôi hay khi dễ em vậy."
Tố Vân và Nguyễn Niên khụ một tiếng, để mẹ nói như vậy, bọn họ thật đúng là có chút lo lắng.
Nguyễn Y Hàm mồ hôi lạnh đều muốn chảy xuống, chẳng lẽ không phải sao?
Tiểu Hải tươi cười ôn nhu, nghiêm túc hỏi: "Em có biết đỡ chai nước tương không?"
Nguyễn Y Hàm giật mình, Tiểu Hải vừa lòng gật đầu, nàng nhìn ba người lớn: "Bà nội, chú dì, bọn con không có vấn đề gì."
Mọi người:......
Kịch bản a.
Tiểu Hải mười tám tuổi thật sự càng ngày càng có nhiều kịch bản.
Khoảng thời gian đó.
Quả thực trở thành tuần trăng mật của hai người, ngay cả học tập cũng trở nên ngọt ngào như vậy. Chỉ là sau khi lên lớp, phong cách của hai người rõ ràng thay đổi.
Cao tam, danh ngạch cử đi học xuống, Tiểu Hải không ngoài dự đoán ở đầu bảng.
Theo lý thuyết, nàng thật sự có thể không tới, nhưng nàng vẫn đến lớp mỗi ngày.
Nàng và A Hàm ngồi ở hàng ghế sau, trước kia đều là Nguyễn Y Hàm gối lên chân nàng, hiện tại lại biến thành Tiểu Hải gối lên chân A Hàm, nàng ở trên đùi cô hoặc là ngủ, hoặc là lật xem sách về tài chính và quản lý.
Nguyễn Y Hàm — cúi đầu, là có thể nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Tiểu Hải. Ngay cả động lực học tập cũng khác trước kia.
Chỉ là hành vi phát cẩu lương như vậy, bị cả lớp khiển trách, ngay cả lão sư đều có điểm nhìn không được, "Đây là vườn trường, là vườn trường thuần khiết, các em...... "
Nguyễn Y Hàm thoải mái hào phóng: "Chúng em chính là tình tỷ muội thuần khiết."
Cô nhìn nhìn Tiểu Hải, Tiểu Hải gật đầu, "Đúng vậy, tình tỷ muội xã hội chủ nghĩa."
......
Thật là lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, Tiểu Hải đều bị A Hàm cấp cùng lời nói.
Ngàn mong vạn mong.
Học kỳ sau cao tam, Nguyễn Y Hàm mong chờ sinh nhật lần thứ 18 của mình.
Cô đặc biệt vui vẻ, đêm trước sinh nhật, tuyên bố với tất cả mọi người: "Ngày mai con muốn cùng Tiểu Hải trải qua thế giới hai người ngọt ngào, mọi người đều đi ra ngoài đi, ai cũng đừng lưu lại!"
Tố Vân ăn anh đào, "Thế giới hai người? Không phải mỗi ngày đều trải qua sao?"
Nguyễn Niên buông báo chí, "Con 18 tuổi, muốn quà gì, quay đầu ba mua cho con —— xe hơi?"
Đôi mắt của Nguyễn Y Hàm quả thực phát sáng, cô gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Hải, giống như nhìn con mồi vậy.
Tiểu Hải vốn là ngồi bên cạnh Tố Vân, bị cô nhìn liền đầu, mặt nổi lên phấn hồng, lòng bàn tay cũng ra mồ hôi.
Khương Trăn Nguyệt sáng sớm đã gọi điện cho Nguyễn Y Hàm, vốn dĩ muốn vui vui vẻ vẻ nói thuê phòng, mọi người tụ tập cùng nhau tổ chức sinh nhật cho A Hàm.
Nhưng người không có lương tâm - Nguyễn Y Hàm dựa vào sô pha, giống như BOSS: "Ngày người ta làm lễ trưởng thành, làm sao có thời gian chia cho các người? Tôi muốn tất cả của tôi đều cho Tiểu Hải, một phút một giây cũng không thể lãng phí."
Khương Trăn Nguyệt:......
Được rồi.
Đối với người trọng sắc khinh bạn này, nàng cũng không phải ngày đầu tiên nhìn thấy.
Sáng sớm hôm sau.
Vừa mới dậy, Nguyễn Y Hàm liền đè Tiểu Hải làm một nụ hôn sâu, ánh mặt trời sáng sớm chiếu lên người, Nguyễn Y Hàm đầu tóc tán lạn, cô nhìn Tiểu Hải, trong mắt đều là ngọn lửa nóng bỏng: "Chào buổi sáng Tiểu Hải."
Tiểu Hải đỏ mặt đẩy cô, "Em buông tôi ra, chú và dì còn chưa đi đâu."
Các nàng không thể sáng sớm liền dính nhau không ra ngoài.
Tay Nguyễn Y Hàm bám vào eo nàng, cô liếm liếm môi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tiểu Hải: "Chị có biết vì ngày này tôi đã chờ bao lâu không? Lại cố gắng tìm tòi học hỏi thế nào?"
Học?
Học cái gì?
Tiểu Hải nhìn Nguyễn Y Hàm, ánh mắt Nguyễn Y Hàm thật sự là không thể nhìn, vừa nhìn liền giống như sẽ bị thiêu đốt, "Người ta đều nói lần đầu tiên sẽ rất đau, tôi cũng không thể ủy khuất Tiểu Hải của chúng ta."
Mặt Tiểu Hải đỏ lên một mảnh, "Không biết xấu hổ, buông tôi ra."
Mấy câu mắng này, làm trong lòng Nguyễn Y Hàm cực kỳ thoải mái, cô còn không buông Tiểu Hải ra, thậm chí cúi đầu, đem hơi nóng thổi bên tai nàng, cố tình quấy rầy: "Chị biết, quà sinh nhật Nguyệt Nguyệt tặng tôi là gì không?"
Tay Tiểu Hải có chút nhũn ra, "Không biết, em buông tôi ra...... Tôi không muốn nghe."
Nhìn ánh mắt của Nguyễn Y Hàm, nàng liền biết không phải thứ gì tốt.
A Hàm vui vẻ, "Cậu ấy tặng tôi một cái rương chỉ bộ, quả nhiên, biết thực lực của tôi."
Tiểu Hải:............
Người này, sáng sớm liền động dục.
Đến cuối cùng, Tiểu Hải vẫn là chạy trốn, trước khi Nguyễn Niên và Tố Vân rời đi, giúp bọn họ thu dọn đồ đạc.
Hai người thừa dịp trong khoảng thời gian này đi nghỉ phép, chờ A Hàm và Tiểu Hải học đại học, bọn họ tính toán cũng nên bắt đầu cho các nàng tiếp xúc với công ty, không nên lãng phí điều kiện địa lý này, nghĩ thừa dịp bị A Hàm làm cho tức chết, hai vợ chồng đi ra ngoài ngọt ngào ngọt ngào trước.
Tiểu Hải cúi đầu giúp Tố Vân kiểm tra các loại giấy tờ.
Tố Vân cũng không chịu nổi ánh mắt A Hàm, bà vụng trộm oán giận Nguyễn Niên: "Anh xem con gái anh, không biết bên cạnh còn có người sao? Nó là sói sao, anh nhìn đôi mắt của nó kìa, ai u......"
Nguyễn Niên khụ một tiếng, "Tuổi trẻ mà."
Tuổi trẻ......
Hai lão nhân đi rồi, người trẻ tuổi đi qua bắt Tiểu Hải.
Tiểu Hải quả thực cạn lời, nàng trốn ở bên sô pha, "A Hàm, mới 8 giờ!" Tám giờ sáng, các nàng không nên đi mua sắm để chuẩn bị sinh nhật hôm nay sao? Nàng còn muốn làm cho A Hàm một bát mì trường thọ.
Nguyễn Y Hàm vân đạm phong khinh phi thường giống đại lão kéo cổ áo, "Chị dù sao cũng phải làm tôi đỡ ghiền trước đi." Cô giơ tay, quăng tóc một chút: "Lúc này đây, chân chính làm chị thấy một chút sự lợi hại của công quân như tôi."
Tiểu Hải cắn môi, cả người đều bị xấu hổ thiêu đốt.
Tuy rằng trước kia A Hàm nói với nàng rất nhiều...... nhưng đều không có nói trắng ra như vậy.
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, đột nhiên nghĩ, "Tiểu Hải, chị lại mặc sườn xám cùng tất đen thì thế nào, sau đó tôi sẽ xé từng chút một." Xé xuống liền xé xuống, còn một chút.
Tiểu Hải vừa nhìn thấy tính chất và tư thế này của A Hàm liền biết chạy không thoát, Tần tổng tương lai vẫn tương đối có khí thế, nếu không tránh được, vậy thì hưởng thụ đi.
Nàng chỉ chỉ sô pha: "Em ngồi kia."
Nguyễn Y Hàm phi thường nghe lời ngồi xuống, cô nhìn Tiểu Hải đi tới trước quầy rượu, khom lưng lấy ra hai cái ly cùng một chai rượu vang đỏ, đặt trước bàn trà.
Nguyễn Y Hàm đang muốn mở miệng nói chuyện, tay Tiểu Hải chặn miệng cô một phen, nàng bước ra chân dài, ngồi trên người Nguyễn Y Hàm, tay ôm cổ cô, dùng giọng mũi làm nũng câu dẫn: "A Hàm của chúng ta rốt cuộc cũng mười tám." Thân thể nàng nghiêng về phía trước, ở bên tai Nguyễn Y Hàm thấp giọng nỉ non: "Tỷ tỷ chờ rất vất vả."
Nguyễn Y Hàm:............!!!!