Nếu tính khí xấu của Nguyễn Y Hàm thực sự bùng nổ, nó có thể làm nổ tung cả một tòa nhà.
Đoạn thời gian trước, cô vốn dĩ rất mệt mỏi, cùng Tiểu Hải ở nhà hơn nửa năm, không được phóng thích, bởi vì không yên tâm người khác chiếu cố nàng, từng ngày đi theo, rất ít ra cửa, cho nên lần này ra ngoài xong trở về thì tràn đầy lệ khí gặp thùng rác liền đá bay.
Học sinh đi ngang qua:.....
Thời điểm Tiểu Hải chạy ra bên ngoài, bóng dáng của Nguyễn Y Hàm đã không thấy đâu, nàng có chút sốt ruột, nhanh chóng gọi điện thoại cho cô.
Đợi nửa ngày, không ai tiếp, đến sau lại trực tiếp tắt máy.
Nguyễn Y Hàm không phải là người có thể kiềm chế tính tình của mình, nếu là người bình thường, dám gọi cho cô vào lúc này, cô nhất định sẽ khiến đối phương khóc lóc một trận, nhưng đây là Tiểu Hải...... Chính là như vậy, cô đều luyến tiếc.
Nguyễn Y Hàm cảm thấy ủy khuất.
Cô không biết mình bị ủy khuất cái gì, chính là có một loại bị phản bội khó chịu, rõ ràng các nàng hiện tại không là gì cả.
Cô có một loại cảm giác bị Tiểu Hải cho đội nón xanh, hồng hạnh xuất tường.
Tiểu Hải ở trong trường học tìm cô một vòng, chân nàng tuy rằng khôi phục, nhưng không thể đi quá nhanh, do sốt ruột, nàng một thân ướt đẫm mồ hôi.
Tới phòng học, học ủy vẫn đang ăn chiếc bánh mà Nguyễn Y Hàm mua tới, cười tủm tỉm: "Tiểu Hải, mau tới đây, những thứ này đều là của A Hàm mua, ăn đặc biệt ngon."
Ăn ké chột dạ, mọi người đều vây quanh lại đây, thậm chí có một vài nam đồng học cũng hỏi thăm.
"Tiểu Hải, đó là muội muội của cậu hả? Cũng là học sinh cao trung sao? Thật xinh đẹp."
"Đúng vậy đúng vậy, chỉ là cảm thấy có chút kiêu ngạo."
......
Tiểu Hải trong lòng rối bời, nàng nhìn bánh cùng đồ uống trên bàn, cắn cắn môi, gọi điện thoại cho Nguyệt Nguyệt và Uông Uông.
Nguyệt Nguyệt và Uông Uông cũng lường trước A Hàm lần này đi khả năng sẽ gây ra chuyện gì đó, chính là nghe thấy điện thoại của Tiểu Hải, vẫn có điểm sốt ruột.
Mọi người cùng nhau ra ngoài tìm Nguyễn Y Hàm.
Phản ứng đầu tiên của Khương Trăn Nguyệt liền có phải đi quán bar hay không?
Sau khi đi một vòng quán bar, không có ai ở đó, nước mắt của Tiểu Hải đều muốn chảy xuống, "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Âm thanh nàng có chút nghẹn ngào, nhìn về phía Khương Trăn Nguyệt.
Khương Trăn Nguyệt đá đá Uông Uông chột dạ, "Còn không phải hai người họ chơi trò chơi phát triển tình yêu ngu ngốc gì đó, nói một đôi thanh mai trúc mã tiểu tình lữ vốn dĩ rất ân ái, lên tới đại học, nữ sinh kia cùng một nam lớp trưởng thông đồng di tình biệt luyến. A Hàm cậu ấy...... Cậu cũng biết, bụng dạ hẹp hòi nhất thiên hạ, đại khái là ghen tị?"
Nàng cảm thấy Tiểu Hải sẽ không xui xẻo như vậy chứ, thật sự để A Hàm bắt gặp nàng cùng lớp trưởng gì đó ở bên nhau đi?
Tiểu Hải nghe xong cắn cắn môi, nàng lấy điện thoại ra gửi cho A Hàm một tin nhắn.
Mãi cho đến buổi tối, Tiểu Hải cũng không tìm được Nguyễn Y Hàm, mà là nhận được tin nhắn của Tố Vân.
—— Tại sao còn chưa trở lại? Chỉ còn chờ con về ăn cơm, Tiểu Hải.
Cái từ "Chỉ" này, khiến trong lòng Tiểu Hải nhảy dựng, nàng cùng Nguyệt Nguyệt nói một tiếng, sốt ruột bắt taxi vội vàng về nhà.
Vội vã vào cửa, Tiểu Hải nhìn vào trong, thấy Nguyễn Y Hàm đang yên lặng ngồi ở trước bàn ăn cơm, tối nay, Tố Vân đặc biệt chuẩn bị món bò bít tết cho hai đứa nhỏ để bồi bổ thể lực, Nguyễn Y Hàm ăn từng miếng một, xem Tiểu Hải tiến vào đầu cũng không ngẩng lên.
Đôi mắt Tiểu Hải nhìn chằm chằm cô, chậm rãi đi đến.
Nguyễn Y Hàm vừa rồi chạy đến bờ sông trong chốc lát, gió thổi lành lạnh, lại hút thêm điếu thuốc, trong lòng nghĩ rất nhiều chuyện.
Tuổi còn trẻ chưa hiểu được tư vị của ưu sầu, một chút việc nhỏ cũng có thể làm tâm loạn thành một đoàn, trằn trọc.
Nếu không tuổi dậy thì gì đó, cũng sẽ không cùng thời kỳ mãn kinh chống lại, trở thành hai vấn đề nan giải trên thế giới.
Thời điểm Nguyễn Y Hàm phát giận là điển hình ——
Ta càng sinh khí liền càng thanh lãnh cao ngạo, ta phải cho ngươi lãnh bạo lực.
Tiểu Hải rửa tay rồi lẳng lặng ngồi xuống, hôm nay nàng chạy một ngày cũng chưa ăn gì, hiện tại cũng không có cảm giác thèm ăn, hết lần này đến lần khác nhìn Nguyễn Y Hàm, Nguyễn Y Hàm lại không cho nàng cơ hội tiếp xúc, lạnh nhạt ăn cơm xong liền bỏ đi.
Tiểu Hải cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, cũng buông xuống chiếc đũa.
Tố Vân và Nguyễn Niên mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, chuyện gì đã xảy ra, cãi nhau sao?
Nguyễn Y Hàm không có ở nhà đợi, thời điểm Tiểu Hải đi vào phòng, cô mặc bộ đồ thể thao màu trắng, với cổ áo dựng đứng lộ ra xương quai xanh tuyệt đẹp, cô phối cùng một chiếc vòng cổ bạch kim, tóc cũng buộc thành đuôi ngựa, thoải mái thanh tân soái khí.
Tiểu Hải nhìn cô, tính cách ẩn nhẫn không biểu đạt cũng không phải ngày một ngày hai dưỡng thành, nàng ở kia không biết mở miệng như thế nào mặt đều nghẹn đỏ, Nguyễn Y Hàm đi ra ngoài, thời điểm sắp đến cửa, cô nhàn nhạt nói: "Buổi tối tự chị ngủ đi, đừng chờ tôi."
Tiểu Hải nghe xong tiến lên một bước chặn cô lại: "Em đi đâu vậy?"
vietwriter.vn
Nguyễn Y Hàm nhướng mày: "Chị quản tôi? Thời gian còn sớm, chị có thể cùng lớp trưởng của chị tiếp tục lập trình."
Khí chua đầy trời sắp tràn ra tới.
Tiểu Hải nhìn cô, lông mi nhẹ nhàng chớp động, "Em tức giận sao?"
"Ai tức giận?" Nguyễn Y Hàm duỗi tay kéo nàng một chút: "Đừng chặn đường tôi."
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, cô ném Tiểu Hải ở nhà một mình ra ngoài vào ban đêm.
Gió về đêm thực thoải mái, trên mặt cũng lạnh thấu xương, Nguyễn Y Hàm vừa xuống dưới, Trương Thiên đã vẫy vẫy tay, "Nơi này, A Hàm!"
Trên ghế lái có một nữ nhân mặc váy dài gợi cảm, nàng là tỷ tỷ của Trương Thiên - Trương Thanh Thanh, một nghệ sĩ dưới trướng của Ức Dương, hôm nay vì gặp Nguyễn Y Hàm còn cố ý trang điểm một phen.
Trương Thanh Thanh đối với Nguyễn Y Hàm gật gật đầu, Nguyễn Y Hàm nhíu mày nhìn chằm chằm Trương Thiên, biểu tình có chút lãnh đạm, "Làm gì vậy? Không phải nói đi chơi bowling sao?"
Sau khi tốt nghiệp cao trung, bên cạnh cô luôn sẽ xuất hiện loại người mang theo mục đích tiếp cận như vậy.
Cô bực bội lại không có cách nào.
Giống như tuổi trẻ đã từng sạch sẽ đơn thuần, theo thời gian, dần dần rời xa.
Cô một chút cũng không thích như vậy.
Trương Thiên biết tính cách của cô, chạy nhanh đem cửa xe mở ra, cười nói: "Đừng có lạnh lùng như vậy, đây là Trương Thanh Thanh tỷ tỷ của tôi, trước kia có cùng cậu nói qua, ở Hàn Quốc từng làm thực tập sinh mấy năm, vừa mới trở về ký hợp đồng với Ức Dương, lần này tôi quang minh chính đại nhờ cậu chiếu cố chị ấy một chút. Chơi bóng nhiều sẽ mệt, chúng ta đi ca hát thôi."
Mặc dù những lời này là trực tiếp, nhưng Nguyễn Y Hàm nghe xong trong lòng lại thoải mái một chút, cô nâng nâng mắt: "Làm ơn đi, tôi có ích lợi gì, tôi vẫn còn là một đứa trẻ."
Trương Thiên:......
Trương Thanh Thanh:......
Đứa trẻ?
Hiện tại trong lén lút, rất nhiều người gọi Nguyễn Y Hàm là tiểu Nguyễn tổng.
Nguyễn gia chỉ có một đứa con là cô, tương lai cô nhất định sẽ kế thừa Ức Dương, bên cạnh đã không ít người tranh nhau lấy lòng Nguyễn Y Hàm.
Vài người đã đến KTV.
Trương Thiên lại kêu đến vài người trong vòng bằng hữu.
Nguyễn Y Hàm tâm tình không tốt, cô uống một chút rượu rồi đi lên, ngồi đó nhìn mọi người náo loạn.
Đừng nhìn Trương Thiên người hoa hòe loè loẹt, nhưng khiêu vũ lại khá xinh đẹp, nàng theo phong cách nhạc jazz, cùng tỷ tỷ nhảy một đoạn.
Trương Thanh Thanh thoạt nhìn rất chuyên nghiệp, nhóm nhạc nữ Hàn Quốc múa trong tầm tay, ánh mắt thực quyến rũ, nhìn Nguyễn Y Hàm hết lần này đến lần khác.
Nàng biết Nguyễn Y Hàm thích nhất chính là loại hình tỷ tỷ.
Cho nên hôm nay ăn mặc phá lệ thành thục, cổ áo thấp kia, gợi cảm liêu nhân, người xung quanh đều chảy cả máu mũi.
Nguyễn Y Hàm thất thần nhìn bọn họ khiêu vũ, trong lòng không ngừng cân nhắc.
Tiểu Hải chân trong chân ngoài hồng hạnh xuất tường kia đang làm gì?
Hừ hừ.
Chính mình không ở nhà bồi nàng, nàng khẳng định ngủ không được đi?! Không chừng lại khóc nhè!
Từ từ...... Nàng gần đây rất thích lập trình, có khả năng thật sự đi tìm lớp trưởng cùng nhau lập trình hay không?
Lo được lo mất, lo âu bất an.
Đây không phải là những gì Nguyễn Y Hàm tiêu sái nên có, cô có điểm sinh khí, lại uống một ngụm rượu.
Trên đường, Trương Thiên nhận được một cuộc gọi từ Khương Trăn Nguyệt, Nguyệt Nguyệt rất trực tiếp: "Các người đang ở đâu?"
Trương Thiên cười hì hì: "Nguyệt tỷ, hôm nay tôi cùng A Hàm có tí việc, cô đừng tới đây quậy phá, hôm nào tôi sẽ mời cô."
"Tôi hỏi cậu lần cuối? Đừng đánh trống lãng, nhanh lên, A Hàm đang ở đâu?"
Trương Thiên:......
Sau khi cúp điện thoại, Khương Trăn Nguyệt nhìn về phía Tiểu Hải đang đứng đối diện: "Không có việc gì, nói là đang đi ca hát, không phải lêu lổng."
Tiểu Hải suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi: "Nguyệt Nguyệt, cậu có thể cùng tôi đi xem không?"
Nàng ngẩng đầu nhìn Khương Trăn Nguyệt, trong mắt mờ mịt thủy quang, gió thổi qua, nổi lên nếp uốn mê người.
Khương Trăn Nguyệt rùng mình một cái, "Được rồi, Tiểu Hải, đừng nhìn tôi như vậy, tôi chịu không nổi."
Thật giống...... Yêu tinh.
Hai người đi hết một đoạn đường, thời điểm đến KTV, Khương Trăn Nguyệt trực tiếp mang Tiểu Hải đi vào.
Nàng trước kia thường đến chơi với A Hàm cùng những người khác, cho nên phục vụ gì đó đều nhận thức nàng.
Tiểu Hải cảm thấy trong lòng có chút bất an, nàng biết A Hàm có lẽ không muốn nàng đến đây, chính là...... Nàng khó chịu, Nguyễn Y Hàm không ở nhà, chắc là đang bên cạnh một nữ nhân yêu diễm nào đó đi, nàng một phút một giây cũng không thể yên ổn nổi.
Tiểu Hải ngày thường là một người rất rộng lượng, cho dù thời điểm mới vừa tới Ức Đức có bị người khi dễ, nàng cũng sẽ không để trong lòng.
Không phải khiếp đảm, chỉ là trong xương cốt thanh cao làm nàng khinh thường đi để ý tới.
Nhưng đối với chuyện của Nguyễn Y Hàm...... Thực sự là những chuyện nhỏ nhặt cũng có thể khiến nàng rối tung lên.
Thời điểm Khương Trăn Nguyệt mang theo Tiểu Hải đi vào, những người trong phòng đều sắp nổ tung, chướng khí mù mịt.
Nguyễn Y Hàm ngồi ở trên sô pha, bên cạnh cô là Trương Thanh Thanh đang cười nói cái gì đó, cô có vẻ không có tinh thần lắm, dưới ánh đèn ảm đạm, thấy không rõ biểu tình, chỉ có thể thấy cô vẫn luôn rũ đầu. Cô nghiêng đầu, để lộ ra cái cổ trắng như tuyết, giữa các ngón tay cầm điếu thuốc đang cháy dở.
Trương Thanh Thanh có thể nói cái gì?
Tự nhiên là muốn Nguyễn Y Hàm giúp đỡ nói chuyện hoặc là chiếu cố linh tinh một chút.
Tính cách của nàng có chút giống với Trương Thiên, rất cởi mở, cái miệng nhỏ biết ăn nói, nhưng rốt cuộc tuổi tác và kinh nghiệm đều có ở kia, nàng rất giỏi trong việc nghiền ngẫm tính cách của một người, nhìn ra Nguyễn Y Hàm tâm tình không tốt, lại biết không thể bỏ lỡ cơ hội này, âm thanh ôn nhu chui vào lỗ tai Nguyễn Y Hàm.
Tâm tư của Nguyễn Y Hàm không ở nơi này, cô không nghe Trương Thanh Thanh nói cái gì, chỉ nghĩ đến suy nghĩ của chính mình, nghĩ tới đây, có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều, và cô dường như ngửi thấy mùi hương của Tiểu Hải.
"Ai u, Khương tỷ? Tiểu Hải?"
Trương Thiên cầm microphone sửng sốt, ánh mắt của những người bên cạnh cũng đều bắn tới, Khương Trăn Nguyệt đang mặc một chiếc váy dài màu trắng, Tiểu Hải vội vàng đi ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim màu xanh lá đậm, nàng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Y Hàm, thời điểm nhìn đến cô cùng Trương Thanh Thanh dán gần như vậy, nàng mím môi.
Một câu nói làm cho Nguyễn Y Hàm đang hấp hối như cá chết đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hai người, tại sao bọn họ lại ở đây?
Trong phòng tràn ngập tiếng nhạc inh ỏi.
Rất nhiều người xung quanh đều quen thuộc với Khương Trăn Nguyệt, mọi người cũng biết Nguyễn Y Hàm có một vị tỷ tỷ là đại tiểu thư Tần gia, một cô gái ngoan ngoãn, phẩm học kiêm ưu, không phải cùng một loại người với bọn họ.
Nhưng cũng chỉ nghe nói, đây là lần đầu tiên nhìn thấy khí chất và dáng vẻ của Tiểu Hải, nàng cư nhiên trở thành tâm điểm của đám đông.
Nguyễn Y Hàm nhíu mày, cô nhìn hai người, không nói chuyện.
Khương Trăn Nguyệt biết tính cách của Nguyễn Y Hàm, vì vậy không muốn để ý đến cô, trực tiếp lôi kéo Tiểu Hải ngồi xuống.
Coi như hai người tới đây ca hát đi.
Trương Thanh Thanh rất có nhãn lực đánh giá hai người, hiển nhiên, nàng cũng biết thân phận Tiểu Hải, mỉm cười gật gật đầu.
Ngoại trừ Nguyễn Y Hàm, Tiểu Hải đều là lạnh băng, nàng ngồi ở kia, cũng không kiêng dè cái gì, liền nhìn chằm chằm vào Nguyễn Y Hàm.
Nàng không thích mùi khói, càng không thích không khí như vậy.
Nếu không phải vì Nguyễn Y Hàm, nàng sẽ lập tức rời đi.
A Hàm tự nhiên cũng biết tính cách của nàng, trong lòng hận không thể lập tức đứng dậy lôi kéo nàng rời đi, chính là nghĩ đến cảnh tượng chói mắt lúc sáng lại có điểm sinh khí, biết Tiểu Hải đang nhìn mình, cô liền cố tình không xem nàng.
Tại sao cô lại phải rời đi?
Đây là cuộc sống căn bản mà cô nên có.
Cô chính là cùng Tần Hải Dao không giống nhau, người ta là nữ thần cao cao tại thượng, vừa học giỏi lại còn có tài, nhưng cô là cái gì? Còn không phải chỉ là phú nhị đại sau lưng bị mọi người chỉ trỏ, chỉ có thể sống sót dựa vào ba mẹ sao?!
Cô tính là cái gì?
Uống càng nhiều rượu, những cảm xúc tiêu cực sẽ càng xuất hiện.
Nguyễn Y Hàm dựa vào trên sô pha, không nói một lời, Trương Thiên cười tủm tỉm cầm lấy hai ly champagne đi qua, nàng lưu loát mở ra cái nắp, "Khương tỷ."
Khương Trăn Nguyệt cắn hạt dưa, "Qua một bên đi, đừng tới gần tôi, ai là tỷ của cậu, tôi còn trẻ lắm."
Trương Thiên cười cười, nàng đưa một chai champagne khác cho Tiểu Hải: "Cô——"
Lấy tính cách của Tần Hải Dao, nên là không uống đi, nhưng hôm nay Tiểu Hải cũng không biết làm sao vậy, duỗi tay ra nhận lấy.
Nàng thậm chí còn không rót vào ly, trực tiếp uống.
Khương Trăn Nguyệt nhìn nàng, lại nhìn nhìn Nguyễn Y Hàm, một bộ biểu tình "Chính cậu gây nên".
Tiểu Hải uống rất mãnh liệt.
Nàng cơ hồ không có uống qua rượu, Tần Thấm không cho phép, nói là sẽ làm hỏng tế bào trí nhớ của nàng.
Tiểu Hải nghe lời không uống, chỉ có thời điểm ăn tết, Tần Hải Khôn sẽ trộm cho nàng uống một chén, muốn để nàng thả lỏng một chút, không cần căng thẳng như vậy.
Tửu lượng là phải luyện.
Còn chưa uống được mấy ngụm thì Tiểu Hải đã sặc sụa không ngừng ho khan, Nguyễn Y Hàm thật sự nhịn không được, cô trực tiếp duỗi tay giật lấy chai rượu của nàng, "Đừng uống nữa, về nhà đi."
"Tôi không về."
Tiểu Hải quật cường nhìn cô, trong mắt ngấn lệ lập loè.
A Hàm có phải thật sự cho rằng nàng chỉ biết học tập, mặt khác cái gì cũng không biết, muốn chạy nhanh đem nàng đuổi đi, sau đó lại cùng Trương Thanh Thanh dán cạnh nhau cắn lỗ tai hay không?
Nàng không đi.
Nguyễn Y Hàm sắc mặt đều thay đổi, có điểm sinh khí.
Trong lúc nhất thời, giương cung bạt kiếm.
Trong một vài phương diện, Tiểu Hải thực nhường nhịn đối với Nguyễn Y Hàm, trên cơ bản khi cô mất bình tĩnh, nàng sẽ lùi lại ẫn nhẫn, biết A Hàm miệng dao găm tâm đậu hủ.
Nhưng có một số việc, Tiểu Hải một bước cũng sẽ không nhịn, thậm chí so với Nguyễn Y Hàm càng thêm cường thế.
Một khi sự bướng bỉnh của nàng đã bộc lộ ra tới, ai cũng đều lay động không được.
Vừa thấy như vậy, Trương Thiên chạy nhanh tới hoà giải: "Mới đây đã đuổi người đi, thực không phải phép, Tiểu Hải hát một bài đi."
Tiểu Hải trong xương cốt kỳ thật có một mặt cường thế.
Hơn nữa dục vọng chiếm hữu của nàng cũng không kém so với Nguyễn Y Hàm.
Nàng vừa rồi cũng nghe những người xung quanh nói Trương Thanh Thanh sinh ra trong một nhóm nhạc nữ.
Vậy thì sao?
Tiểu Hải chọn bài 《Hello》, ca từ của bài hát này tương đối nhanh, tay nàng cầm microphone, dưới ánh đèn ảm đạm, ánh mắt của nàng có điểm biến hóa.
Ca từ của bài hát này cần nữ nhân gợi cảm một chút.
Tiểu Hải không có nhảy múa gì, chỉ là nàng xoa tóc một chút, quay đầu xem Nguyễn Y Hàm, dáng người kia, gãi đúng chỗ ngứa nhân tâm.
Hiện trường la hét điên cuồng, có vài nam sinh rụt cổ la hét, đỏ mặt tía tai, sắp chết tại chỗ.
——Hello hello
Tôi vì cái gì phải khom lưng uốn gối
Ai cũng không phụ thuộc vào ai
......
Sau khi uống rượu, Tiểu Hải càng thêm buông thả, dáng người uyển chuyển, ánh mắt liêu nhân.
Đừng nói A Hàm, ngay cả Khương Trăn Nguyệt xem cũng trợn tròn mắt.
Ở trong mắt bọn họ, Tiểu Hải vẫn luôn là đại diện cho một học sinh giỏi, trước nay...... Chưa từng gặp qua nàng yêu mị như vậy.
Nguyễn Y Hàm khiếp sợ, phẫn nộ, không thể tưởng tượng nổi, đủ loại cảm xúc đan xen, nhìn thấy bầu không khí tại hiện trường càng lúc càng nóng, Nguyễn Y Hàm nhịn không được, cô đứng dậy nắm lấy cổ tay Tiểu Hải lôi ra ngoài.
Mọi người có chút sững sờ, không biết A Hàm làm sao vậy, đột nhiên phát giận.
Khương Trăn Nguyệt vừa ăn hạt dưa vừa đá chân Trương Thiên: "Được rồi, cậu rốt cuộc cũng giúp A Hàm một phen."
Cái gì?
Trương Thiên ngây thơ nhìn Khương Trăn Nguyệt, nàng giúp ai? Nguyệt Nguyệt cười, nàng nâng lên bàn tay mảnh khảnh, "Bấm cho tỷ bài 《 Chờ một ngàn năm 》."
Mọi người:......
Nguyễn Y Hàm trực tiếp kéo Tiểu Hải đến ghế lô không có ai bên cạnh.
Cô bật đèn, bực bội nhìn Tiểu Hải, "Ai kêu chị tới?"
Tiểu Hải nhướng mày, gương mặt ửng hồng vì uống rượu, hai mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm hít sâu một hơi, "Chị không phải nên tìm lớp trưởng của chị học tập sao?"
Âm thanh của Tiểu Hải có chút khàn khàn, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Nguyễn Y Hàm: "Em làm gì hung dữ với tôi?"
Có lẽ nàng đã uống hơi nhiều, mặt còn có điểm hồng, trong mắt đều là lệ quang.
Nguyễn Y Hàm:......
Quả thực.
Cô bị Tiểu Hải tra tấn đến điên rồi.
Nguyễn Y Hàm: "Chị về nhà ngay đi, ngày mai còn có tiết học."
Cô không muốn Tiểu Hải ở kia hát hay vặn vẹo người gì cả, không muốn quá nhiều người nhìn nàng.
Tiểu Hải túm chặt vạt áo Nguyễn Y Hàm, "Em không quay về, tôi cũng không quay về."
Nguyễn Y Hàm nghe xong liền cười lạnh, cô xoay người nhìn Tiểu Hải: "Tần Hải Dao, chị đang nói cái gì vậy? Chị chính là một đứa trẻ phẩm học kiêm ưu, như thế nào có thể cùng tôi pha trộn ở bên nhau?"
Đã lâu không nghe A Hàm trực tiếp gọi tên mình, Tiểu Hải hai mắt đỏ lên vì tức giận, "Vậy thì tôi nên ở cùng ai đây?"
Điều này cần phải nói sao?
Nguyễn Y Hàm thực bực bội, tính tình xấu xa lại nổi lên, "Liền ở cạnh tiểu bạch kiểm da mặt giống như bức tường! Mặt dán mặt thảo luận lập trình!"
"Vậy còn em?" Tiểu Hải không quản Nguyễn Y Hàm ác liệt hình dung, nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, còn cô quay lại tìm Trương Thanh Thanh sao?
A Hàm thật sự phát tác tính tình, "Chị có thể khống chế tôi thích đi gặp ai sao? Nga, đúng rồi, quay đầu lại tôi cũng tìm một đại tỷ tỷ có chung chí hướng cùng nhau học tập, sau đó có thể vui vẻ, còn có thể cùng chị với tiểu bạch kiểm bồi dưỡng cảm tình ra tới."
Cô vốn không phải là người có tính tình tốt, ăn một lần dấm liền càng lửa giận bão táp.
"Ba mẹ nói rất đúng, người cả đời không thể đều thắt cổ trên cây, phải nhìn nhiều một chút, chị xem Trương Thiên bọn họ có bao nhiêu tiêu sái, lại có bao nhiêu bạn gái, nụ hôn đầu tiên của tôi vẫn còn, không chừng sau này bồi dưỡng ra tới tình cảm liền vừa vặn trao đi nụ hôn đầu tiên."
A Hàm một khi xúc động liền cái gì cũng có thể nói, hoàn toàn chỉ nói cho sướng cái miệng.
Nhưng lời này, lại kích thích đến Tiểu Hải.
Ở trước mặt Nguyễn Y Hàm, nàng vẫn luôn là nhu thuận, ẩn nhẫn, cần được bảo vệ.
Nhưng giờ phút này, nàng siết chặt cổ áo Nguyễn Y Hàm, cô kêu lên một tiếng, thân mình bị đẩy vào tường, Tiểu Hải gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt một mảnh lạnh lẽo: "Em muốn đem nụ hôn đầu tiên cho ai?"
Nguyễn Y Hàm hoảng sợ, cô chưa bao giờ nhìn thấy Tiểu Hải như vậy.
Bản năng chột dạ lúc sau lại là bực bội.
Cô đang sợ cái gì?
Các nàng đang cãi nhau, khí thế nhất định không thể thua!
Nguyễn Y Hàm phẫn nộ rít gào: "Tôi cũng phải đi tìm một tiểu bạch kiểm, làm sao vậy, không được sao?!" Cô xua tay, về phương diện thể lực, cô vẫn luôn tự tin vào bản thân, rốt cuộc trong khoảng thời gian này hay ôm Tiểu Hải, bắp tay của cô đều hiện ra rõ.
Nhưng giờ phút này, cô mới nhận ra mình quả thật rất ngây thơ.
Tiểu Hải ấn cô, liền như vậy ấn cô, đôi mắt ửng hồng đáng sợ, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô. Nguyễn Y Hàm giống như bị đinh đóng chặt, sau đó, dưới ánh mắt phẫn nộ của Nguyễn Y Hàm, Tiểu Hải đưa tay lên, bóp cằm cô rồi cường thế hôn cô thật mạnh.
Nguyễn Y Hàm:........................?????!!!!!
Mùi rượu thoang thoảng cùng với hương vị độc nhất vô nhị của Tiểu Hải, vốn đang giương nanh múa vuốt Nguyễn Y Hàm toàn bộ đông cứng lại, cơ hồ trong nháy mắt, chân liền không có sức lực.
Cảm giác đó như thế nào?
Người sớm chiều ở chung...... Đặt ở đầu quả tim hận không thể dùng toàn thế giới che chở...... Hôn cô.
Tuy rằng chỉ là chạm nhẹ vào môi, các nàng cái gì cũng không biết, nhưng chính là chạm nhẹ thôi, Nguyễn Y Hàm đã tê dại, cô mở to hai mắt nhìn Tiểu Hải.
Sau khi Tiểu Hải hôn cô, nước mắt chảy dài trên gò má xinh đẹp, nàng nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm, lạnh lùng nói với đôi môi đỏ mọng: "Nụ hôn đầu tiên của em là của tôi."
Cái rắm.
Cô dám hôn người khác thử xem.