Tôi nói với cậu ta là em đã kết hôn, đang chuẩn bị có con.
Tiểu Hải nói lời này thật sự là tương đối hợp tình hợp lý, thậm chí khí thế đương nhiên kia làm cho người ta căn bản nói không nên lời.
A Hàm há miệng thở dốc, cuối cùng lúng túng nói một câu: "Tôi còn trẻ như vậy."
Tiểu Hải nâng nâng mắt, mặt vô biểu tình nhìn cô: "Em còn có ý nghĩ gì khác sao?"
A Hàm:.........
Cô không có ý nghĩ gì, chỉ là bộ dáng ghen tuông của Tiểu Hải thật đáng yêu.
A Hàm nhịn không được tiến về phía trước một bước, trực tiếp kéo người lại, hôn lên môi.
Nụ hôn này căn bản không đủ.
Nguyễn Y Hàm giống như một đứa trẻ tham lam, eo mềm mại của Tiểu Hải phải chịu đựng cô, nàng nhắm mắt lại, tay vuốt tóc cô vô cùng ôn nhu. Đến cuối cùng, Nguyễn Y Hàm đem hơi thở ấm áp phun trên gương mặt nàng, nhẹ giọng nỉ non: "Về sau chúng ta sẽ có con sao?"
Tiểu Hải nở nụ cười, nàng cũng nghĩ về sau: "Chuyện nhỏ nghe tôi, chuyện lớn nghe em."
Nếu có con......
Hai thiếu nữ còn chưa đến 18 tuổi bắt đầu sóng vai ngồi trên giường nghĩ chuyện xa xôi.
"Nếu có con gọi là gì đây?"
"Họ Tần hay Nguyễn?"
"Ai nha, sinh hai đi, một đứa kêu Tần Nguyễn, một đứa kêu Nguyễn Tần được không?"
A Hàm chớp mắt nhìn Tiểu Hải, Tiểu Hải cúi đầu suy nghĩ một chút, nàng nhấp môi, bả vai nhẹ nhàng run rẩy.
Nếu là người khác, khẳng định không biết nàng có ý tứ gì, nhưng biểu tình này rơi vào trong mắt Nguyễn Y Hàm, cô quả thực là muốn lửa giận ngút trời, "Như thế nào, chị khinh thường họ của tôi sao?"
Tiểu Hải nhìn bộ dạng đỏ mặt của A Hàm nhịn không được bật cười.
Đúng vậy, nàng là kỳ thị.
Họ gì không tốt, lại họ Nguyễn.
Thật sự tốt...... Mềm...... Thật mềm mại......
Buổi tối.
Tố Vân sau khi trở về muốn nấu cơm cho hai đứa nhỏ, người giúp việc trong nhà, ngoại trừ hoàn cảnh đặc biệt, bình thường bà đều sẽ tự mình nấu cơm cho bọn nhỏ.
Tiểu Hải ở nhà hơn một năm, bà đã sớm đem nàng coi như con chính mình, thậm chí, có đôi lúc yêu thương nàng còn hơn cả A Hàm.
Hôm nay, bà tan tầm muộn một chút, thời điểm vội vã trở về, thấy hai đứa nhỏ đang nấu cơm trong phòng bếp.
Tiểu Hải đeo tạp dề, còn A Hàm nhà bà......
Cư nhiên còn không biết xấu hổ nhờ đầu bếp của công ty mang bộ đồ đầu bếp đặc biệt chuyên nghiệp đến, mũ đầu bếp cao cao màu trắng đội trên đầu, Nguyễn Y Hàm ra dáng ra hình ở đó chiên bò bít tết.
Tiểu Hải nhìn một chút, nhịn không được nói: "A Hàm, có phải thời gian hơi ngắn hay không."
Nguyễn Y Hàm nhướng mày, "Chị biết cái gì? Người ta ở nước ngoài đều ăn tái, như vậy mới ngon."
Tiểu Hải nghe xong, từ phía sau ôm eo cô, làm nũng: "Nhưng tôi muốn ăn chín, được không?"
Trong lòng Nguyễn Y Hàm rung động, cô mổ mổ môi Tiểu Hải, "Được, được ~" Cô suy nghĩ một chút, lật bít tết lên một cái, hỏi: "Tiểu Hải, tôi hỏi chị, chị thích bít tết hơn hay thích tôi hơn?"
Tiểu Hải:......
Tố Vân đứng ở cửa chà xát da gà trên cánh tay, xấu hổ vào nhà.
Tiểu Hải vừa nhìn thấy dì Tố Vân trở về, vội vàng đi hỗ trợ, nhận túi xách trong tay bà, lại pha cho bà một tách trà. Tố Vân nhìn Tiểu Hải đặc biệt vui mừng, Tiểu Hải hơi mỉm cười: "Dì, dì nghỉ ngơi một lát đi."
Nàng nhìn Tố Vân rửa tay xong vẫn luôn xoa xoa tay, liền chạy vào phòng lấy kem dưỡng da tay cho bà.
Tố Vân đứng lên muốn xem bữa cơm này con gái làm thế nào, Tiểu Hải nấu cơm bà còn có thể tin tưởng, A Hàm nấu hoàn toàn là một đống hỗn loạn. Bà vừa mới đến phòng bếp, Nguyễn Y Hàm liền vẫy vẫy cái xẻng: "Mẹ, mẹ mau ra ngoài đi, đừng làm chậm trễ chúng con hai nhỏ vô tư, ân ân ái ái."
Tố Vân:......
Bà rất muốn ném tách trà trong tay lên mặt con gái mình.
Ánh đèn trong phòng bếp chiếu lên mặt A Hàm, đem làn da của cô chiếu đến một chút lỗ chân lông cũng không có, môi cô hồng hồng, khóe miệng lộ ra nụ cười, cảm giác vui sướng của thiếu nữ hoài xuân.
Tố Vân nhìn chằm chằm trong chốc lát, con gái bà tuy rằng từ nhỏ vô ưu vô lự, nhưng vui vẻ cũng chưa từng thấy qua cô loại toàn thân đều chảy xuôi hạnh phúc này.
Tình yêu, thật là không giống nhau.
vietwriter.vn
Người mẹ già của cô, xem ra sẽ sớm bị ghét bỏ. "A Hàm, con cùng Tiểu Hải thật sự ở bên nhau?"
Bà rất muốn hỏi hai đứa nhỏ rốt cuộc đã phát triển đến bước nào.
Thân thể Nguyễn Y Hàm cứng đờ, cô giương mắt lên, thân thể Tiểu Hải đã đi đến khúc quẹo cũng cứng đờ, nàng nắm kem dưỡng da tay lập tức siết chặt.
Nguyễn Y Hàm nâng nâng mắt, "Vâng, đúng vậy, mẹ, mẹ không thấy dấu hôn trên cổ Tiểu Hải sao?"
Tính tình tốt của A Hàm cũng chỉ giới hạn ở Tiểu Hải.
Chính là đối với ba mẹ mình, một khi cô có tâm lý phản cảm cùng phòng bị, cả người đều sẽ nổi lên gai nhọn. Tố Vân bị con gái làm cho bất đắc dĩ, "Như thế nào, hiện tại cũng không cho mẹ hỏi một câu sao? Mẹ lại chưa nói sẽ phản đối hai đứa."
Nguyễn Y Hàm biết Tiểu Hải thích khẩu vị ngọt, cố ý bỏ thêm chút mật ong, cô nhàn nhạt: "Mẹ, con biết tụi con còn nhỏ, vô luận là các người hay dì Tần cùng chú Tần, có lẽ đối với tụi con đều có chút lo lắng, nhưng mẹ yên tâm, Tiểu Hải sẽ không lơ là học tập, con cũng sẽ không trở thành gánh nặng của chị ấy, con sẽ nỗ lực hết sức, biến thành cùng loại người với Tiểu Hải."
Tiểu Hải nghe vành mắt đều đỏ.
Tố Vân cũng có chút đau lòng, "Mẹ chưa nói con không tốt......... "
A Hàm nhà bà trước kia tùy tiện, như thế nào đề cập chuyện liên quan đến Tiểu Hải, cô lại mẫn cảm như vậy? Khiến cho thân làm mẹ như bà đều có điểm ghen ghét.
Hơn nữa làm sao có cha mẹ nhà ai sẽ cảm thấy con gái mình không tốt.
Nguyễn Y Hàm tắt lửa, cô xoa xoa tay, nghiêm túc nhìn Tố Vân: "Dù sao mẹ, nếu mẹ trách thì trách con là được rồi, là con động tâm trước quyến rũ Tiểu Hải."
Tố Vân:......
Thật sự coi bà là địch nhân mà phòng bị.
Thời điểm ăn cơm.
Hai đứa nhỏ vẫn như cũ.
Đặc biệt là Tiểu Hải, nàng ngày thường cùng Nguyễn Y Hàm dính nhau đều là lén đóng cửa lại, hôm nay, nàng liền như vậy dựa vào Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm cũng không hưởng thụ nhiều, cô giống như trước kia lúc Tiểu Hải bị thương đi đút cơm vào trong miệng nàng. Nguyễn Niên vụng trộm nhìn Tố Vân, dùng ánh mắt hỏi bà.
—— Làm sao vậy? Hai đứa nhỏ lên giường rồi sao?
Tố Vân:......
Không hổ là lão công của bà, thật sự là cùng bà suy nghĩ giống nhau.
Những ngày như thế này thật quá tốt đẹp.
Vẫn luôn liên tục cho đến khi học kỳ tiếp theo của cao nhị, Tiểu Hải muốn đi Thượng Hải để tham gia vào một hệ thống lập trình cấp cao.
Trận đấu này ở trong nước rất nổi danh, nghe được tin tức, Tần Hải Khôn và Tần Thấm còn cố ý trở về một lần.
Chu kỳ thi đấu hơi dài, chia làm vòng bảng, vòng ngoài, vòng vây, vòng chung kết.
Còn phải cân nhắc học hành, trước sau cộng lại, phải mất hơn thời gian một tháng.
— Mọi người đều ngồi cùng một chỗ.
Tần Thấm nhìn Tiểu Hải đặc biệt kiêu ngạo, bà nâng chén, lần đầu tiên nói với Tiểu Hải: "Mẹ có con là niềm kiêu ngạo."
Con gái thật sự đã trưởng thành.
Trước kia, kỹ năng gì đó, đều là bà buộc phải đi học, mà lập trình máy tính này, là do Tiểu Hải tự mình muốn học.
Tiểu Hải thấy mẹ mình vẫn theo bản năng khẩn trương, nàng cúi đầu cắn môi không lên tiếng, Tần Hải Khôn đã lâu không trở về, lôi kéo Nguyễn Niên và em trai Hải Long uống một trận say mèm, căn bản không để ý đến tâm tư nhỏ của con gái.
Nguyễn Y Hàm biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, cô nắm tay nàng từ dưới gầm bàn.
Bàn tay Tiểu Hải lạnh lẽo.
A Hàm biết nàng luyến tiếc, không muốn rời đi.
Trước kia, khi chưa từng nếm qua tư vị tình yêu, Tiểu Hải bôn ba khắp nơi đều đã quen, không có chuyện gì, đối với nàng mà nói, vô luận là trong nước hay nước ngoài, có một nơi có thể ngủ có thể nghỉ ngơi là tốt rồi.
Nhưng hiện giờ...... Nàng một phút một giây cũng không muốn rời khỏi A Hàm.
Cái gì mà thi đấu, là đạo sư tự tiện chủ trương trực tiếp gọi điện cho Tần Thấm, nói với bà cơ hội lần này có bao nhiêu khó có được, rất có thể cùng cao tam đại học cử đi móc nối.
Người khác còn đang suy nghĩ cao nhị, Tiểu Hải đã suy xét tới chuyện đại học.
Tần Thấm ở điểm này cùng Tần Hải Khôn ý kiến rất nhất trí, bọn họ cảm giác trạng thái của con gái tốt hơn rất nhiều, có thể đi ra nước ngoài học đại học, hun đúc không khí, sau khi trở về cũng dần dần tiếp nhận công ty.
Hai huynh đệ Tần gia trò chuyện, cũng tranh thủ hỏi ý kiến của Nguyễn nãi nãi, tiểu bối Tần gia đều là con gái.
Tần Di từ nhỏ đã không thích công ty những chuyện này, hơn nữa nàng nói với ba mình rất rõ ràng, sau này nàng phải làm ca sĩ, kinh doanh công ty một chút hứng thú cũng không có.
Trong nhà cũng chỉ có Tiểu Hải, nàng cường đại rồi, cũng sẽ bảo hộ muội muội, tương lai đối với toàn bộ gia tộc Tần gia đều là chuyện tốt. Tiểu Hải ngồi ở trên bàn cơm, sắc mặt nàng có chút tái nhợt nghe lão nhân hai nhà nói về tương lai của nàng, nói về ngày mai của nàng. Tâm nàng chìm xuống từng chút một.
Nàng đã sắp 18 tuổi.
Nhưng vẫn giống như khi còn bé, không ai trưng cầu ý kiến của nàng.
Qua hồi lâu.
Ngay thời điểm tất cả mọi người đều vui vẻ chuẩn bị uống ly cuối cùng, Tiểu Hải hít sâu một hơi, nàng nhìn Tần Thấm: "Mẹ, con không tham gia thi đấu, cũng không muốn xuất ngoại du học."
Tần Thấm tươi cười đột nhiên dừng lại, bà nhìn Tiểu Hải, còn tưởng rằng mình nghe lầm, "Con nói cái gì?"
Tiểu Hải nhìn vào mắt bà, lặp lại: "Con không tham gia thi đấu, cũng không muốn xuất ngoại du học."
— Một câu nói.
Sắc mặt Tần Thấm đều thay đổi, bà lập tức đứng dậy, hai tay đặt trên bàn từ trên cao nhìn xuống Tiểu Hải: "Con có biết con đang nói cái gì không?"
Bà uống rượu xong, hiện giờ, cơn giận phát tác hai mắt đều là tơ máu, so với ngày thường càng lộ ra vẻ thô bạo.
Tiểu Hải cắn môi không nói một lời.
Nàng không muốn tham gia thi đấu.
Không nghĩ muốn cùng A Hàm tách ra.
Càng không nghĩ xuất ngoại du học.
Bà nội đã lớn tuổi, A Hàm từng nói với nàng không chỉ một lần, cô sẽ không lựa chọn đại học nước ngoài, muốn ở nhà bồi bà nội.
Người cả đời này, cá nhân theo đuổi không giống nhau, thế giới quan không giống nhau.
Ở trong lòng A Hàm, không có gì quan trọng hơn cha mẹ và người thân.
Nhưng Tần Thấm hiển nhiên không nhìn chuyện này như vậy, bà nhìn chằm chằm Tiểu Hải hung tợn trong chốc lát, chỉ vào nàng: "Con theo ta vào đây."
Tiểu Hải rũ đầu đứng dậy, nhớ lại chuyện cũ, Nguyễn Y Hàm vẫn luôn trầm mặc bên cạnh lập tức đứng lên, cô nắm lấy cánh tay Tiểu Hải, túm chặt nàng, bình tĩnh nhìn Tần Thấm, "Dì, con không cho phép dì đánh chị ấy."
Lời này.
Mấy nam nhân đang uống rượu bên kia bị chấn động đều tỉnh lại.
Tố Vân nhẹ nhàng thở dài, Tần Thấm không thể tưởng tượng nhìn Nguyễn Y Hàm, Nguyễn Y Hàm nhìn thẳng vào mắt bà, không tránh không né.
Vành mắt Tiểu Hải đỏ lên, nàng nắm tay A Hàm, "Không có việc gì, A Hàm, tôi không có việc gì......"
Trong một tình huống bất ngờ như vậy.
Quan hệ của hai người bị người Tần gia biết, cũng bất ngờ không kịp đề phòng.
Tuy rằng lúc đầu Tần Hải Khôn còn nảy sinh ý niệm này, nhưng không nghĩ tới hai đứa nhỏ lại thật sự ở cùng một chỗ nhanh như vậy.
Hắn còn rất vui vẻ, lôi kéo Tần Thấm đến phòng khách hạ thấp giọng: "Đây không phải là rất tốt sao? Trước kia em vẫn luôn nói Tiểu Hải cô đơn không có người bồi, A Hàm cùng con bé ở bên nhau, em có cái gì không yên tâm?"
Tần Thấm mím môi, còn chưa nói gì, Tần Hải Khôn đi trước bà một bước: "Em đừng nói cái này cái kia, mấy năm nay nếu không phải lão thái thái giúp đỡ chúng ta, chúng ta có thể có ngày hôm nay sao? Lão bà, năm đó em khuyên anh buông bỏ tất cả, anh đều buông xuống, tại sao em không thể buông xuống?"
Nói về năm đó.
Thân thể Tần Thấm lơi lỏng, bà nắm lấy tay Tần Hải Khôn: "Hải Khôn, em biết tâm tình của anh, nhưng Tiểu Hải và A Hàm còn nhỏ, anh xem xã hội hiện tại, có mấy đoạn tình cảm có thể một dạ đến già, con bé không thể bởi vì tình yêu tuổi trẻ liền thật sự phấn đấu quên mình, về sau đều không chịu nỗ lực gầy dựng sự nghiệp, cuộc sống của bọn trẻ còn dài, chỉ có càng ưu tú hai người mới có thể đi xa hơn."
Tần Thấm nói lời này, Tần Hải Khôn thật sự không thể nói một câu nào nữa.
Thật vậy, tư vị tình yêu ai không muốn hưởng qua.
Nhưng cuộc sống còn dài, không phải chỉ cần tình cảm là có thể thực sự thuận lợi đi xuống, phía trước gập ghềnh quá nhiều.
Vào ban đêm.
Tần Thấm lần đầu tiên nói chuyện phiếm với Tiểu Hải, lúc vào thư phòng, đôi mắt đỏ thẫm của Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm vào dáng vẻ của nàng, làm Tần Thấm vừa ấm áp lại muốn cười.
Đến cuối cùng, vẫn là Tiểu Hải đi qua, nàng cũng không băn khoăn mẹ nàng ở hiện trường, trực tiếp ôm eo Nguyễn Y Hàm: "Không có việc gì, em yên tâm, liền ở bên ngoài chờ tôi, được không?"
Trong mắt Nguyễn Y Hàm đều là tơ máu, cũng không biết cô lấy địch ý lớn như vậy từ đâu ra.
Đến cuối cùng, dưới sự khuyên nhủ nhiều lần của Tiểu Hải, Nguyễn Y Hàm lúc này mới mang một cái ghế ngồi ở cửa thư phòng chờ nàng ra tới. Đóng cửa lại.
Tần Thấm nhìn con gái nói lời thấm thía: "Tiểu Hải, mẹ năm đó cũng là ái mộ ba con như vậy, năm đó, nhà của chúng ta trải qua bao nhiêu biến động con cũng biết, nếu như không phải thời niên thiếu mẹ cố gắng phấn đấu vươn lên, ở thời điểm cực khổ nhất, cùng ba con sóng vai chống đỡ gia đình này, chúng ta còn không biết thế nào...... "
Tiểu Hải là một đứa trẻ thông minh, một điểm liền thấu.
Tần Thấm cũng biết tính cách của con gái, trước kia nàng, giống như một tảng đá, lạnh như băng phục tùng không có nhược điểm, cũng không có chủ kiến gì.
Nhưng hiện giờ, bởi vì tình yêu, nàng muốn chính mình trở nên càng cường đại.
Đó là — một loại chủ quan tích cực, mạnh mẽ hơn nhiều so với đẩy sau lưng nàng.
Huống chi, thời gian hơn một tháng cũng không nhiều, hiện tại công nghệ cao phát triển nhanh như vậy, WeChat video nói chuyện phiếm không phải là được sao?
Tiểu Hải trầm mặc trong chốc lát, lông mi nhẹ nhàng chớp động, "Mẹ, nếu con đi, lấy được thứ hạng, mẹ có thể cho con và A Hàm học cùng trường đại học hay không."
Tần Thấm nhìn Tiểu Hải liền nở nụ cười, "Con trưởng thành rồi, còn học được cách cùng mẹ đàm phán." Tuy rằng Tiểu Hải đang nói điều kiện với bà.
Thế nhưng Tần Thấm lúc này đây cũng không có tức giận, mà là ngược lại vui mừng cảm khái.
Bà có thể tưởng tượng, nếu có một ngày, con gái thật sự tiếp nhận Nam Dương, bà cố gắng nhiều năm như vậy sẽ thật sự nở rộ ra đóa hoa chói mắt đi.
Thời điểm Tiểu Hải cùng mẹ nàng nói chuyện xong ra tới, A Hàm đang ngồi cùng anh vũ giống như tiểu cẩu ở cửa. Cô không biết làm sao vậy, còn cố ý đem anh vũ Hàm Dao trong thư phòng ra ngoài.
Vừa thấy Tiểu Hải đi ra, Nguyễn Y Hàm liền cầm tay nàng khẩn trương hỏi: "Không có việc gì chứ?"
Tiểu Hải lắc lắc đầu, nàng nắm tay A Hàm, nghi hoặc nhìn anh vũ.
A Hàm mang Hàm Dao tới đây làm gì?
Tần Thấm cũng không muốn cùng Nguyễn Y Hàm cứng ngắc như vậy, đứa nhỏ này tính tình quá không tốt, bà phải dỗ dành. Không đợi bà nói chuyện.
Anh vũ Hàm Dao nhìn bà, bắt đầu ríu rít.
—— Đánh Tiểu Hải đều phải bị kéo ra khỏi lồng heo ngâm dấm.
Đánh Tiểu Hải đều phải bị kéo ra khỏi lồng heo ngâm dấm.
Đánh Tiểu Hải đều phải bị kéo ra khỏi lồng heo ngâm dấm!
......
Tần Thấm:............
Đến cuối cùng, vẫn là Tố Vân kéo Tần Thấm đi, mấy người gom lại thành một bàn mạt chược.
Nguyễn Y Hàm ─ vào nhà đóng cửa lại ôm lấy Tiểu Hải, cô nhìn Tiểu Hải nước mắt liền chảy xuống.
Nội tâm cô đã tự trình diễn tiết mục Romeo and Juliet.
Tiểu Hải......
Dì Tần có phải muốn chia rẽ các nàng hay không?
A Hàm cực kỳ thống khổ, trong đầu cô là một ngày mưa to, Tiểu Hải bị Tần Thấm bắt lấy, cô ở bên ngoài điên cuồng gõ cửa.
—— Mở cửa, mở cửa, đừng chia rẽ bọn con!
Tiểu Hải cũng khóc đến mặt đầy nước mắt, "Không cần, đừng tách bọn con ra."
Ô ô ô.
"Em suy nghĩ cái gì?"
Tiểu Hải sờ sờ mặt Nguyễn Y Hàm, sao lại giống như muốn khóc.
Nguyễn Y Hàm hít hít cái mũi, nhìn nàng, "Nói thế nào?"
Tiểu Hải thở dài, nàng ngồi trên đùi Nguyễn Y Hàm, "A Hàm, tôi vẫn phải tham gia thi đấu."
"Ừm."
Nguyễn Y Hàm hít hít cái mũi, đây là kết quả cô dự liệu được, kỳ thật từ tâm lý mà nói, tuy rằng cô luyến tiếc Tiểu Hải, nhưng cũng hy vọng nàng đi tham gia thi đấu.
Cô biết, Tiểu Hải của cô có bao nhiêu lợi hại.
Hơn nữa cử đi học, nếu thật sự lấy thứ hạng, không cần tham gia thi đại học, đến lúc đó cao tam liền nhẹ nhàng đỡ vất vả biết bao.
Chỉ là hơn một tháng......
Tiểu Hải ôm cô, hôn lên trán Nguyễn Y Hàm: "Em phải làm tôi yên tâm."
Nguyễn Y Hàm nhìn Tiểu Hải, "Vậy còn chị, chị có thể làm cho tôi yên tâm sao?"
Tiểu Hải xem cô như vậy biết cô từ trong lòng đã đáp ứng rồi, nàng ôm cô, "Tôi phải làm sao em mới yên tâm đây?" Nguyễn Y Hàm nở nụ cười, cô giống như trước kia lúc Tiểu Hải bị thương, đem nàng ôm lên ném trên giường.
Mặt Tiểu Hải lập tức đỏ lên, "Em làm gì vậy? Ba mẹ đều còn ở bên ngoài!"
Nguyễn Y Hàm nhào xuống người nàng, "Lại không cởi quần áo, chị gấp cái gì, tôi nghe nói dấu hôn có thể kéo dài trên người hai tuần, tôi muốn hôn khắp người chị, sau đó hai tuần sau đi thăm chị, lại đánh dấu."
Nữ nhân, không nói về tuổi tác, đều là động vật sống theo cảm xúc.
Tiểu Hải bị câu nói này của Nguyễn Y Hàm kích thích thân thể lập tức mềm nhũn xuống, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm, phóng túng tất cả. A Hàm ngốc nhà nàng, đôi khi lời nói, thật sự là lãng mạn đến mức làm cho người ta nhũn ra.
Mà anh vũ Hàm Dao vừa mới lập công đứng trong lồng sắt, nhìn hai người trên giường, hưng phấn học nói.
—— Dấu hôn, đánh dấu.
Dấu hôn, đánh dấu!
......
Chỉ chốc lát sau.
Ngoài cửa chơi mạt chược uống trà Tần Hải Khôn nhìn Tố Vân một chút, "Đệ muội, nhà em còn nuôi mèo sao? Như thế nào lại có tiếng meo meo không rõ."
Mọi người:......
Ngày đưa Tiểu Hải đến nhà ga.
Nguyễn Y Hàm không đi, Tiểu Hải chính mình cũng không đi được, ánh mắt khóc như một quả đào. Tố Vân làm tài xế, nhìn bộ dạng hai đứa nhỏ ôm nhau giống như sinh ly tử biệt thực bất đắc dĩ.
A Hàm ôm lấy Tiểu Hải, nước mắt chảy về phía cổ nàng, "Chị phải cố lên."
Tiểu Hải dùng sức ôm cô, ngửi hơi thở trên người cô, "Ừm, chờ tôi." Đó thật sự là khóc lóc đến nước chảy dài Kim Sơn Tự.
Mắt thấy Tiểu Hải bị Tố Vân dẫn đi rồi, Nguyễn Y Hàm khóc ủy khuất khó có thể tự mình ngưng lại, cô ngồi xổm xuống tiếp tục khóc, khóc mệt mỏi liền nằm trên mặt đất khóc.
Nguyễn Niên đi ra nhìn con gái nằm sấp trên mặt đất, một tay còn duỗi về phía cửa, nước mũi đều muốn chảy ra tới. "Con...... Đứng lên, làm gì vậy?" "
Nguyễn Y Hàm thật khổ sở, cô nhìn Nguyễn Niên: "Đều tại ba, đều tại ba."
Nguyễn Niên:???
Nguyễn Y Hàm — tay vỗ đất, khóc lóc thảm thiết: "Mẹ con thông minh như vậy, vì cái gì con không được, nếu con là nam nhân, chỉ số thông minh tất cả đều theo một mình mẹ, con đến nỗi bị bỏ lại sao? Con còn không thể cùng Tiểu Hải thi đấu? Ô ô, con hận ba."
Nguyễn Niên:.........
Quả thực quá đáng!!!
Là khi dễ hắn lão nhân sẽ không tức giận sao?!
Nguyễn Y Hàm vỗ sàn nhà, "Không được, ba ba, con muốn hẹn phi cơ riêng hai tuần sau của ba, con muốn đi xem Tiểu Hải, ba muốn hay không cũng phải đáp ứng! Ai nha, còn cho con một cái họ lép vế như vậy, ai nha, con thật đáng thương! Con phải tìm ai để nói lý lẽ đây?"
Nguyễn Niên:............
Tiểu Hải ngồi trên xe cũng len lén rớt nước mắt, Tố Vân nhìn nàng qua gương phản quang, mỉm cười an ủi: "Được rồi, Tiểu Hải, chỉ đi vài ngày thôi, bên kia dì đều cho người chuẩn bị tốt rồi, không cần lo lắng, được không?"
Tiểu Hải gật đầu, cho dù nàng có luyến tiếc cũng phải nhịn, dù sao mẹ nàng cũng đã nhượng bộ.
"Dì, A Hàm...... "
Tiểu Hải sợ A Hàm quá khó chịu, nghĩ đến đôi mắt đỏ bừng của cô liền đau lòng, Tố Vân ngược lại mỉm cười: "Tiểu Hải, nói thật, lúc này đây, A Hàm rất làm dì giật mình cùng vui vẻ."
Vì cái gì nói như vậy?
Tiểu Hải đỏ mắt nhìn Tố Vân.
Tố Vân: "Các con, còn quá nhỏ, con biết không? Tiểu Hải, nếu con không xuất hiện, hiện tại A Hàm đại khái vẫn là từng ngày thức dậy liền chỉ biết ăn uống ngoạn nhạc ăn chơi trác táng."
Này không phải bà xem thường con gái mình, mà là sự thật đã kéo dài trước đó.
Tiểu Hải nhìn ánh mắt Tố Vân, Tố Vân khẽ nói: "Ngày hôm qua mẹ con tới, gọi con vào thư phòng, con có biết A Hàm nói gì với dì không?"
Giọng nói của Tiểu Hải có chút run rẩy: "Nói cái gì?"
Tố Vân nhìn ánh mắt nàng: "Nó nói cho dì, tới 20 tuổi liền phải cưới con, một ngày cũng không thể chờ, như vậy, có người khi dễ con, vô luận là ai cho dù là mẹ con, nó đều có thể bảo vệ con với tư cách là vợ, nó muốn cho con một ngôi nhà của riêng mình, không cho con phụ thuộc với bất luận kẻ nào."
Trong nháy mắt kia lệ rơi đầy mặt, Tiểu Hải cúi đầu, hai tay ôm chính mình, trong lòng cảm động không cách nào hình dung.
A Hàm, A Hàm, A Hàm......
A Hàm của nàng.
A Hàm......... yêu nàng.