• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Liệt Dương xòe tay ra, rất không khách khí nói: “Đưa điện thoại tôi xem.”
Lê Dạ mặt kiểu tiêu rồi, tất nhiên không biết phải làm thế nào, Tiểu Châu quỷ tinh đã xách mông nhanh chóng trốn vào trong xe, hiện giờ một người để nói chen vào cũng không có.
Cuối cùng, Lê Dạ cố nặn ra nụ cười: “Nhìn điện thoại làm gì?”
Tần Liệt Dương lộ ra nụ cười nguy hiểm, “Nhìn thử xem video của thầy anh dạy cái gì trong đó? Nghe nói viết chữ vẽ tranh có thể rèn luyện tính tình, nếu tôi thấy hứng thú cũng muốn học thử.

Chưa kể anh cũng biết mà, hay anh dạy tôi đi?”
Lê Dạ dùng vẻ mặt bị người ta giẫm lên chân còn nghiến mấy lượt nhìn Tần Liệt Dương, sau đó là bằng mắt thường cũng thấy được, đỏ.

Hắn còn biết rào trước đón sau vậy sao, “Cái này không thích hợp đâu, đòi hỏi phải có kỹ xảo cơ bản, nếu cậu thích, anh kiếm bản vẽ nhập môn đưa cho cậu là được.”
Càng nghe càng đáng nghi.

Tần Liệt Dương không thèm phí lời nữa, trực tiếp chồm tới, Lê Dạ chưa kịp phản ứng, đưa tay chen vào giữa khe hở của lưng Lê Dạ và xe lăn, Lê Dạ không kịp phản kháng, dán sau lưng Lê Dạ, trượt tới eo, không chút do dự thẳng tới túi sau mông Lê Dạ, linh hoạt rút điện thoại ra.
Đã hơn mười năm, thói quen cất đồ vẫn không thay đổi, Tần Liệt Dương nghĩ người này quả thật bị thời gian bỏ quên.
Lê Dạ thấy điện thoại nằm trên tay hắn, không cướp lại được, hơn nữa càng không muốn lại càng thể hiện có vấn đề? Dù sao anh đã tắt website rồi, nên yên tâm ngồi yên không nói gì.
Tần Liệt Dương nhìn thoáng qua anh, rồi nhìn trước nhìn sau chiếc điện thoại samsung màu trắng, màn hình cảm ứng, không lớn lắm, nhỏ cỡ iPhone 4 mấy năm trước, nước sơn 4 góc đã tróc ít nhiều, nhìn có vẽ cũ kỹ.


Tần Liệt Dương dễ dàng đoán được, cái điện thoại này cho dù là cũ rồi, nhưng Lê Dạ cũng không có khả năng mua mới, tám phần là đồ cũ Lê Diệu không xài nữa, Lê Dạ nhặt lại dùng.
Cái này y như năm xưa, tướng mạo hai người con trai nhà họ Lê phân biệt giống cha mẹ, cho nên Lê Diệu so với Lê Dạ nhìn bự con hơn chút.

Mười mấy tuổi là khoảng thời gian phát triển nhanh nhất, quần áo chỉ mặc cỡ một quý đã chật, nhà bọn họ nghèo, Lê Dạ luôn mặc lại đồ cũ của Lê Diệu.

Thói quen này vẫn kéo dài đến giờ.
Thật ra gần đây hắn không để ý đến tin tức của Lê Diệu, có điều không đến tìm Lê Dạ nữa, hiển nhiên vẫn sống qua ngày được, tốt nhất là vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa.
Hắn ghét bỏ mở màn hình, rất thông thạo mở xem các ứng dụng trong điện thoại, phát hiện không có gì khả nghi, liền trực tiếp mở website lên xem, sau đó tra lịch sử hoạt động.

Vấn đề lớn nhất của Lê Dạ không phải là lên mạng, bởi thường ngày anh cũng ít khi lên mạng, lịch sử hoạt động chỉ lưu vài cái, địa chỉ website kia thật sự quá rõ ràng.
Tần Liệt Dương tiện tay mở lên, website tự động đăng nhập, vì vậy xuất hiện trước mắt hắn là một đống “Song X nhập P”, “Bạn cùng bàn quyến rũ”, Tần Liệt Dương đứng dưới ánh mặt trời chói chang, mặt không đổi sắc kéo xuống dưới nhìn, phát hiện quả nhiên bác đại tinh thâm, sau đó đóng điện thoại.

Dưới ánh mắt chăm chú của Lê Dạ, thuận lợi bỏ vào túi của mình, đẩy anh đi về phía trước.
Lê Dạ bị hắn làm cho không biết làm sao, anh thăm dò, “Trả điện thoại cho anh.”
Tần Liệt Dương giống như không có việc gì nói: “Điện thoại cũ rồi, của Lê Diệu đi, đồ của nó giữ làm gì? Đợi chút nữa mua cho anh cái khác.”
Lê Dạ vừa nghe không phải chuyện hình ảnh gì đó, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hành trình hôm nay Tần Liệt Dương sắp xếp không ngắn, đầu tiên là đi khu thương mại mua điện thoại cho Lê Dạ, sau đó là đi các cửa hàng quần áo hắn thường ghé mua một đống quần áo có thể chôn luôn Lê Dạ, dưới sự phản đối của Lê Dạ đi tính tiền, tiếp đó dẫn anh tới một nơi được trang trí đặc biệt xa hoa, lão nông dân Lê Dạ ngồi một chỗ ăn uống, cuối cùng là tiệm cắt tóc.

Anh cắt tóc khoảng ba mươi tuổi, mặc tây trang giày da, trang phục giống như Tần Liệt Dương mỗi ngày đi làm.

Trực tiếp đẩy Lê Dạ đến trước gương, đưa ý kiến thảo luận với Tần Liệt Dương.

Lê Dạ lớn lên giống mẹ, thanh tú da sáng, đường nét cũng không góc cạnh như Tần Liệt Dương.

Tần Liệt Dương vuốt tóc Lê Dạ nói: “Trán ảnh rất đẹp, không cần để tóc mái dài, không cần che trán, chẻ ngôi một bên là được.” Tần Liệt Dương lúc này nhìn cũng không nhìn, “Sáu bốn thích hợp nhất.

Đúng rồi, tóc ảnh rất mềm, lúc cắt nhớ chú ý, đừng cắt sát da đầu.”
Anh cắt tóc rõ ràng rất quen thuộc với hắn, còn nói giỡn: “Tóc của mình cậu còn không hiểu rõ như vậy nha,” Anh bĩu môi, “Đây là ai nha?”.

Xin ủng hộ chúng tôi tại { T r u m T r u y e n.

n e t }
Tần Liệt Dương không để ý nói, “Bạn trai tôi.”

Lê Dạ vừa tới đã bị quăng cho tờ tạp chí ngồi xem không cần lên tiếng, gần như vô thức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Tần Liệt Dương.

Anh thợ cắt tóc cũng có chút hết hồn, Tần Liệt Dương thế nhưng là kim cương vương lão ngũ chạm vào bỏng tay nha, khách hàng của anh đều là người trong giới kinh doanh giống Tần Liệt Dương, bao nhiêu cô gái muốn gả cho hắn làm vợ chứ? Hắn thích đàn ông? Tin tức này thật quá sức kích thích.
Có điều anh mở tiệm làm ăn, tự nhiên biết mấy chuyện này thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, liền cười nói: “Đúng là bạn trai.

Chúng ta cũng là bạn trai mà.”
Tần Liệt Dương thật sự không nghĩ che giấu, hắn muốn công khai thì công khai thôi, còn mâu thuẫn bên trong của Lê Dạ từ từ giải quyết, người trong lòng hắn đã chọn rồi, đã như vậy thì cần gì giấu giếm? Còn nhà của hắn, Tần Liệt Dương hắn dựa vào bản lĩnh điều hành Tần thị, cũng không phải dựa vào cái danh con ông cháu cha đến làm.

Hắn tuyệt đối không thấy có vấn đề gì với chuyện này.
Anh cắt tóc đại khái cảm thấy Lê Dạ là quả bom hẹn giờ, giúp anh chỉnh sửa vừa nhanh vừa đẹp, rất nhanh cắt xong.

Lê Dạ nhìn mình trong gương, quả thật là kỳ diệu.
Anh quả thật chưa từng nhìn kỹ mình, mỗi ngày đánh răng rửa mặt cũng không quá để ý, anh là một tên tài xế thô lỗ mà.

Cho nên, đây gần như là lần đầu tiên sau tai nạn anh nhìn mình chăm chú như thế, hơn nữa còn là dưới ánh đèn sáng đến thế.

Người trong gương mặc sơmi trắng, da trắng nõn, lộ ra cái trán đẹp, có tinh thần vô cùng, đừng nói ba mươi tuổi, nói hai mươi lăm tuổi cũng có người tin.

Nhìn như vậy rất giống nhân viên văn phòng, đó là đối tượng anh từng ao ước.

Tần Liệt Dương tất nhiên rất thỏa mãn, đứng trước gương nhìn nửa ngày, còn bảo Lê Dạ ngẩng đầu để hắn nhìn.

Trong mắt anh thợ cắt tóc cái này là diễn ân ái, anh đành cắn môi cúi đầu, xem như không thấy.
Chờ Tần Liệt Dương dẫn Lê Dạ rời khỏi, anh thợ cắt tóc liền thấy thoải mái như vừa tống được ôn thần, thậm chí còn đứng ngay cửa nhỏ giọng: “Ngài yên tâm, hoan nghênh ngài và bạn ngài trở lại lần nữa.” Lúc nói hai chữ bạn ngài đặc biệt nhấn mạnh, hiển nhiên ý tứ là tôi chỉ xem hai người là bạn bè bình thường nha.
Chờ ra khỏi cửa, Lê Dạ nhịn không được nói: “Anh ta bị hù rồi, những chuyện này sao có thể tùy tiện nói?”
Tần Liệt Dương nhìn anh: “Anh ba mươi chứ không phải sáu mươi, sao lại bảo thủ như vậy?” Sau đó không phản ứng với anh, gọi điện thoại kêu Tiểu Châu, chờ người tới, hắn đẩy xe cho Tiểu Châu, sau đó nhìn Lê Dạ nói, “Xòe tay ra.” Lê Dạ khó hiểu hỏi hắn, “Làm gì?” Tần Liệt Dương không lên tiếng, dứt khoát nắm tay Lê Dạ, “Chuyện Tần Liệt Dương tôi làm chưa bao giờ phải lén lút, anh làm sai cái gì sao? Co rút cái gì? Chúng ta như vậy có lỗi với ai sao?” Nói xong, hắn đúng là không thèm che giấu, nắm tay anh đi dạo trong khu thương mại.
Con mắt Tiểu Châu muốn rớt ra ngoài, miệng có thể nhét một quả trứng gà, bước chân không tự chủ duy trì khoảng cách nhất định với Tần Liệt Dương, để hai người đi thoải mái.
Lê Dạ đúng là có chút giật mình, hắn chính là cái dạng này.

Năm đó, lúc Lê Diệu cứ lằng nhằng đòi mua máy MP3, nói trong lớp ai cũng có chỉ mình nó không có, càng có vẻ nhà nghèo khiến người ta khinh thường.

Tần Liệt Dương cứ vậy hỏi nó: “Mày nghèo thì sai sao? Mày có lỗi với ai không? Mày gạt tiền người ta ăn cơm người ta không? Nếu là dựa vào chính mình, mày vì sao phải tự ti.”
Không biết là Lê Dạ thấy Tần Liệt Dương nói có lý, hay sợ Tần Liệt Dương nắm tay, nói chung không nói nữa.
Nghĩ tới những điều này, Lê Dạ nhìn bàn tay nắm chặt tay của mình, ấm mà vững chắc, không cho anh tránh thoát, không thể nói không cảm động, ít nhất là một loại thái độ.

Nhưng hôm nay lại không thích hợp.

Cũng may chỉ đi vài bước, chuông điện thoại Tần Liệt Dương vang lên, tiếp theo nghe hắn gọi ba, sau đó gương mặt vốn ấm áp bắt đầu biến đổi khiến người khác đoán không ra, không bao lâu hắn tắt cuộc gọi, nhìn Lê Dạ nói: “Trong nhà có chuyện, tôi quay về xem, Tiểu Châu dẫn anh đi ăn xong về nhà.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK