Lã Bình nhìn thấy chỉ gật đầu với bà, không mấy thân thiện.
Phương Mai cũng không lấy làm lạ, so với chị dâu trước của bà thì Lã Bình có chút nhỏ nhen.
Chị dâu đã mất là người trong thôn của bọn họ, từ nhỏ đã quen biết nhau, làm người rất sảng khoái, chuyện gì nên nói thì nói, không giấu giếm trong lòng.
Lã Bình hiện tại là khi Phương Hải Đông đã giàu lên mới cưới, điều kiện trong nhà không tệ, có chuyện gì cũng không nói thẳng, chỉ nói bóng gió thế này thế kia, tuy Tần Phù chơi thân với Phương Vĩ thì bà vẫn không thể thích Lã Bình, theo lời của Tần Phù thì bà ta là người trong bụng đầy toan tính.
Nhưng lần này thái độ như vậy hẳn là ghim chuyện sinh nhật.
Hôm đó Tần Liệt Dương và Tần Phù bỏ đi giữa chừng, còn để lại câu chúc “Mỗi năm đều có ngày này, mỗi tuổi đều có hôm nay”, tuy lúc đó Lã Bình còn khách khí không nói gì, nhưng từ ngày đó trở đi, chỉ cần gặp riêng nhau là ả ta luôn thái độ này.
Phương Mai là bà chủ Tần thị, nói thật lòng thì bà vốn không thèm quan tâm Lã Bình nghĩ gì, dù sao tập đoàn Tần thị là của nhà họ Tần, Phương Hải Đông còn phải dựa vào Tần thị, tất nhiên là phải xem mặt bà mới đúng.
Nhưng mà, ai bảo bây giờ Phương Mai phải dựa hoàn toàn vào Phương Hải Đông mới được đây, cho nên thái độ với Lã Bình không khỏi khách khí hơn một chút.
Lã Bình chỉ nói đến rồi, Phương Mai không lập tức đi vào mà hỏi, “Ngọc Văn về rồi à.”
Hai ngày trước Trương Ngọc Văn dẫn con lên đây để học đại học, Phương Vĩ không có ở đây, Tần Liệt Dương và Tần Phù đều thấy gã chướng mắt, mọi chuyện đều do Phương Dương giúp đỡ.
Nếu như nói ả bị Tần Liệt Dương và Tần Phù làm cho tức nghẹn thì Trương Ngọc Văn chính là đầu sỏ gây nên chuyện này, Lã Bình có thể dễ chịu với gã sao?
Lã Bình thoải mái ha ha cười, sau đó nói, “Không ở đây thì ở đâu?! Gã làm gì lại quay về? Gã muốn ở lại Bắc Kinh đấy.”
Phương Mai lập tức giật mình.
Trương Ngọc Văn ở nhà của Phương Hải Đông, lại là đàn ông, cũng không thân thiết với bà như Phương Hải Đông, cho nên có nhiều chuyện gã ta không nói thì bà không biết được.
Lã Bình thấy bà giật mình mới hừ một tiếng, “Cái khoa nhỏ đó làm mai một tài năng của gã, gã muốn thử sức lập nghiệp ở Bắc Kinh một phen, còn bám theo Hải Đông kiếm một chức vị trong công ty cho gã, còn nói không cần vị trí gì cao lắm đâu, làm giám đốc là đủ rồi.
Đúng là người nhà họ Phương.” ả lại thì thầm thêm một câu, “Thật hay ho.”
Câu đúng là người nhà họ Phương hoàn toàn kích thích nội tâm đang căng như dây đàn của Phương Mai, khiến cho bà cực kỳ khó chịu, nhưng bà biết làm sao chứ, chỉ nghĩ vì mặt mũi của Phương Hải Đông mà nhẫn nhịn thôi, có điều câu này có là Phương Hải Đông cũng nghe không lọt tai, đáp trả thẳng thừng, “Chị không phải à?”
Lã Bình lại nghẹn muốn chết, nhưng có thể nói gì bây giờ.
Phương Mai không thèm để ý tới ả nữa, bỏ đi vào phòng sách, Phương Hải Đông quả nhiên ở bên trong, không ngờ bên trong có thêm một người quen, Trương Ngọc Văn.
Trương Ngọc Văn thấy bà thì chào dì nhỏ, người đã hơn bốn mươi tuổi, thấy bà giống như nhặt được vàng, “Dì nhỏ tới rồi, đúng lúc cậu nói có chuyện cậu không quyết định được, dì nhỏ giúp cháu đi, cháu không muốn làm việc ở dưới quê nữa.
Đàn ông thì nên có sự nghiệp, Bắc Kinh tốt như vậy, cháu phải đến xông xáo chứ.”
Phương Mai nhìn Phương Hải Đông, mặt anh bà phải nói là khó coi, tất nhiên rồi, nên nói đều đã nói, e là Trương Ngọc Văn không chịu nghe.
Nếu lúc nãy Lã Bình không nói câu đó, việc này Phương Mai thật là không muốn lo, chị cả cũng không mong Trương Ngọc Văn ở Bắc Kinh, chưa kể gã cũng không phải viên ngọc tốt.
Còn hiện giờ trong lòng bà đúng là nghẹn một hơi, Đường Đỉnh Hân bà còn có thể nhét vào phòng thiết kế, huống hồ là cháu trai? Nói thẳng, “Không phải muốn vào Tần thị sao? Chuyện này thì có gì khó.
Cháu lớn nhà mình, muốn xếp vào đâu mà không được, cháu yên tâm, chuyện này để dì lo.”
Trương Ngọc Văn lập tức vui vẻ.
Cảm ơn mấy lần mới đi ra.
Phương Hải Đông nhíu máy, “Liệt Dương sẽ không đồng ý.”
Phương Mai mới nói, “Anh họ, có gì mà đồng ý hay không.
Với lại không được thì cho qua chỗ A Phù, công ty ảnh thị vẫn do nó làm chủ.” Bà đã nói vậy thì Phương Hải Đông tự nhiên không lo nữa, sau đó đổi chủ đề, “Sao lại đến vào giờ này? Có chuyện gấp?”
Bấy giờ Phương Mai mới nhớ ra mục đích mình tới đây, vội vàng nói, “Tưởng Thụy Lâm vừa tới nhà của em.
Ông ấy tới muốn nhắc tới chuyện kết hôn, với Tần Liệt Dương.”
Câu đầu tiên còn đỡ, câu thứ hai khiến nét mặt Phương Hải Đông cũng nghiêm túc hơn.
Ở điểm này lập trường của Phương Hải Đông và Phương Mai hoàn toàn giống nhau, bọn họ sẽ không cho phép Tần Liệt Dương có một nhà vợ vô cùng lớn mạnh như vậy, bằng không hai người bọn họ có ba đầu sáu tay cũng không còn đất dụng võ.
Phương Hải Đông cau mày, nói, “Em chắc không? Là muốn kết hôn với Tưởng Vũ Văn?” Lão cũng tự hiểu Phương Mai đích thân tới đây nói thì chuyện này phải chắc chắn rồi, hỏi câu này chẳng qua là hỏi lại theo bản năng thôi, sau nói thêm, “Theo lý thì không nên.
Tưởng Vũ Văn từng yêu đương với Tần Phù, còn bị từ hôn, chuyện này nhà họ Tưởng rất tức giận, sao có thể lại suy nghĩ đến nhà họ Tần.
Còn nữa, cho dù là coi trọng, cũng không thể không để ý mặt mũi mà tự mình tới như vậy chứ, ít ra cũng phải có người trung gian.”
Mấy lời này nói với Phương Mai thì có tác dụng gì, bà trả lời, “Người cũng đã tới, em chính tai nghe thấy.
Có phải là Tần Liệt Dương tự mình tranh thủ không? Có khi nó cũng nhắm tới nhà họ Tưởng.”
Phương Hải Đông lắc đầu, “Không có khả năng.
Nếu là Tần Liệt Dương tranh thủ thì phải do nó chủ động nói ra mới đúng, để nhà em đi dạm hỏi, cáo già như Tưởng Thụy Lâm, chuyện chui chỗ trống như này, với hắn cũng không tốn tới 10 phần lực, chuyện này không liên quan tới Liệt Dương.
Chưa kể, gần đây hắn rất bận làm gì có thời gian đi lo mấy chuyện này?”
Nhắc tới chuyện bận rộn của Tần Liệt Dương, Phương Mai bĩu môi, “Bận rộn con khỉ, bận rộn mà còn lái xe suốt đêm đi Nam Thành năm lần bảy lượt.
Chẳng hiểu nó nghĩ gì trong đầu, hết chuyện rồi lại đi yêu đương với đàn ông, từ nhỏ đã không nghe lời, lớn rồi vẫn khiến người khác lo lắng.”
Có một suy đoán không tốt mơ hồ hiện lên trong lòng Phương Hải Đông, chẳng lẽ Tưởng Thụy Lâm vừa ý Tần Liệt Dương rồi.
Vậy thì không dễ xử lý, địa vị hai nhà ngang nhau, con trai con gái đều xuất sắc, coi như hai bên không có tình yêu thì vì sự nghiệp ngày càng đi lên, rất có thể liên kết thành thông gia.
Lão nghe Phương Mai cằn nhằn, nhíu mày nói, “Chuyện này không thể thành được.”
Phương Mai lập tức gật đầu, “Nhất định không thể thành được, nếu không em gấp gáp tìm anh làm gì.”
Phương Hải Đông mới nói, “Chuyện di chúc sao rồi?”
Chuyện di chúc là do Tần Chấn đề xuất, lúc ấy là sau khi Tần Liệt Dương và Phương Mai trở mặt.
Phương Mai không phản đối, nhưng theo ý kiến của Phương Hải Đông đề nghị thêm một điều kiện, Tần Liệt Dương muốn thừa kế Tần thị, nhất định phải có con.
Lý do còn rất đường hoàng, không thể để Tần thị rơi vào tay người ngoài được.
Tần Chấn cũng thấy điều này không phải vấn đề gì lớn, Phương Mai còn nói thêm Tần Liệt Dương không chịu yêu đương như vậy không biết bao giờ mới có cháu, Tần Chấn cũng nghĩ vậy nên đồng ý, với lại lấy điều kiện này khích lệ hắn sớm ngày cưới vợ sinh con.
Sau khi hai người thỏa thuận xong đã tìm luật sư công chứng.
Có điều gần đây sức khỏe Tần Chấn rất tốt nên không có công bố di chúc, muốn chờ qua năm mới có thời gian thì nói.
Phương Mai gật đầu, “Đã xong rồi.”
Phương Hải Đông nghe xong thì yên lòng, “Chuyện Lê Dạ nên truyền ra ngoài thôi.”
Phương Mai ngạc nhiên a một tiếng.
Phương Hải Đông hỏi bà, “Sao nào, bây giờ không lan truyền tin này ra ngoài, đợi chuyện Tưởng Thụy Lâm xong rồi, A Phù lập tức không còn chỗ dung thân.
Em tự suy nghĩ đi, Tưởng Vũ Văn từng bị A Phù cho rơi đó, Đường Đỉnh Hân cướp bạn trai trong tay cô nàng, đợi vào cửa rồi Tưởng Vũ Văn còn để cho hai đứa nó sống yên?”
Phương Mai phất phất tay, “Không phải, em chỉ lo lão Tần không chịu nổi.
Sức khỏe của ảnh không còn tốt như xưa, lỡ bị chọc giận thì làm sao?”
Phương Hải Đông lập tức tiếp lời, “Vậy thì em suy nghĩ đi, đây là biện pháp duy nhất rồi đó.”
Phương Mai sợ nhất là dáng vẻ của Phương Hải Đông mỗi lần nói để cho bà tự quyết định, những năm gần đây bà đều xem Phương Hải Đông như là người đáng tin cậy nhất, nhất là sau khi Tần Chấn ngoại tình, bà bị bắt cóc, bà càng cảm thấy chỉ có người nhà mẹ đẻ mới đáng tin.
Chồng rốt cuộc chỉ là người ngoài thôi.
Bà biết anh trai bà nói lời giữ lời, đã nói cho bà tự suy nghĩ sẽ cho bà tự suy nghĩ, sẽ không ra tay giúp đỡ.
Bà do dự cả buổi, cuối cùng vẫn đồng ý, “Có thể nhẹ nhàng một chút không? Đừng để lão Tần tức giận quá độ.”
Phương Hải Đông nói, “Cứ để anh lo.”
Tuy Tần Liệt Dương gặp mặt Tống Hoành Ly rồi, nhưng chỉ một lần nói chuyện đàn áp hắn cũng không hề hi vọng lão ấy sẽ lạc đường biết quay đầu, dù sao tư duy bình thường của một người, đều sẽ lựa chọn tin tưởng Phương Hải Đông sẽ cho người đó tương lai càng tốt hơn, người đó lại càng khó tỉnh lại.
Ngày hôm sau đúng y như những gì Tần Liệt Dương nghĩ, những trang đầu báo chí do bọn họ đặt trước chỉ in “Hai”, Báo Đô Thị không có bất kỳ phản ứng hay thái độ nào.
Trái lại Lưu Thành bên Công ty Kiểm Trắc Á Uy đã có tin, ban đầu gã còn không chịu thừa nhận, nhưng chuyện này nhất định phải có người sai khiến, sau đó cảnh sát điều tra được tài khoản ngân hàng hai tháng gần đây của lão phát hiện có vài dòng tiền bất thường chảy vào, mỗi lần khoảng 150,000 tệ, tổng cộng bốn lần, lão không trả lời được nguồn gốc của số tiền này.
Tần Liệt Dương đương nhiên biết rõ, nguồn gốc số tiền này nhất định là tới từ chỗ Phương Hải Đông, chỉ không biết ở giữa rẽ bao nhiêu lối thôi.
Trước mắt thì ảnh hưởng từ sự kiện Formaldehyde đối với QUEEN đã dần qua đi, chuyện sau đó chỉ cần kết thúc ba ngày là có thể giải quyết, trạng thái đi làm của Tần Liệt Dương cũng từ khẩn cấp tăng ca đã biến thành đi làm thường ngày, có thể xin nghỉ phép.
Giống như sáng hôm nay, đã nói sẽ dẫn Lê Dạ tới chỗ đại sư Ninh, vì vậy Tần Liệt Dương và Ninh Trạch Huy trốn việc tập thể.
Sáng sớm vừa tỉnh dậy Lê Dạ đã tranh thủ nấu đồ ăn sáng, thuận tiện chăm sóc Tướng Quân, con chim này thật sự thông minh, Lê Dạ cho nó đồ ăn nó lập tức nói cảm ơn với anh, Lê Dạ rất vui, lại cho nó thêm nửa cái lòng đỏ trứng gà, nó lập tức ca ngợi Lê Dạ, “Anh rất đẹp trai.
I love you.”
Tần Liệt Dương rời giường, vừa vặn nghe được câu đó, hừ với nó, “Các người không phải đồng loại, yêu đương cũng vô dụng.”
Sau khi ăn xong, hai người lái xe tới chỗ hẹn với Ninh Trạch Huy, đi thẳng tới một thôn ở vùng ngoại thành.
Nơi này rất khác với nơi thành phố đô thị hóa như Bắc Kinh, tuy đường đất đã đổi thành đường nhựa, nhà ở xung quanh xây dựng rất đẹp, nhưng vẫn có những chỗ quen thuộc với Lê Dạ, ví dụ như hàng cây bắp phơi nắng chung quanh tường, trên đường có mấy con chó đang chạy giỡn, còn có mấy con chó con chạy đua với nhau.
Lê Dạ hâm mộ nói, “Ở Bắc Kinh mà tìm được nơi này thật tốt.”
Ninh Trạch Huy nói với anh, “Ông cậu của tôi rất thích ở đây, chỗ này là ông mua mười mấy năm trước rồi, có điều khi đó Bắc Kinh vẫn chưa phát triển quy mô lớn như bây giờ, nơi này giá cũng rẻ.
Chẳng phải hai năm trước Bắc Kinh mở rộng nên không cho mua bán đất thổ cư ở nông thôn nữa hay sao? Người nhà kia còn tới kiếm chuyện suốt, may mà ông cậu có chút tiếng tăm nên mới có thể thương lượng xong, anh cứ tới xem sẽ biết.”
Nhà của ông cậu Ninh Trạch Huy ở khu vực sâu nhất trong thôn, nằm sát bên núi.
Nhìn sơ qua thì ngôi nhà đó không khác mấy với những nhà còn lại trong thôn, chỉ cao lớn hơn một chút.
Ninh Trạch Huy rất quen thuộc đi vào, vươn tay qua cổng vòm chọt chọt gì đó, sau đó đẩy cửa ra, “Vào giờ này thì tám phần là ổng không có nhà, nếu không có trong phòng làm việc thì là đi lang thang trong thôn tám chuyện với mấy người già, hoặc là đi dạo trên núi.”
Vừa nói vừa dẫn hai người vào nhà.
Nhưng vừa đi vào nhìn kiến trúc bên trong thì đến Tần Liệt Dương cũng lấy làm kinh hãi.
Một sân vườn nhà nông bình thường, bên trong không đến mức lộng lẫy như đình đài lầu các, nhưng cầu nhỏ quanh co nước chảy uốn lượn thật sự là có phong cách, từng viên gạch từng miếng ngói đều hết sức đẹp.
Ninh Trạch Huy cười híp mắt, “Để xây dựng chỗ này được như hôm nay rất không dễ dàng, cậu nhỏ của tôi đã phí rất nhiều công sức, tất nhiên người trong nhà cũng bị kéo qua đây làm lao động tay chân miễn phí, tôi cũng có ra sức đó.”
Ninh Trạch Huy vừa nói vừa dẫn bọn họ vào trong nhà, phòng khách nhà này theo lối kiến trúc mở, sàn nhà bên trong lát hoàn toàn bằng gỗ, có gió lùa qua, vừa mát mẻ lại vừa phong nhã, Ninh Trạch Huy nói mọi người cởi giày rồi vào trong ngồi.
Sau đó Ninh Trạch Huy nói, “Ngồi chơi đi, tôi đi pha trà.”
Dù nói là đại sư sơn mài nhưng trong phòng khách lại không có bất kỳ đồ vật gì liên quan đến sơn mài, mà bày biện không ít đồ cổ, Lê Dạ lặng lẽ ngắm nghía một phen, anh vốn là muốn nhìn qua mấy món sơn mài, phát hiện không thấy nên không nhìn xung quanh nữa, thành thật ngồi yên.
Ở đằng sau, Ninh Trạch Huy trợn mắt nhìn ông cậu, “Ông làm vậy cũng quá xấu tính rồi, ông cậu, thời buổi này còn ai làm vậy nữa? Chưa kể Lê Dạ gãy xương toàn thân vừa mới lành, cơ thể anh ấy không làm việc nặng được đâu.”
Ninh Thành Sơn tuổi cao, quả thật có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc trắng để lại ấn tượng đặc biệt, ông nắm râu dựng mày trừng mắt Ninh Trạch Huy, “Có làm được hay không là một chuyện, thái độ lại là chuyện khác, ra ngoài làm theo là được.”
Ninh Trạch Huy nói không lại ông, thật ra thì trong nhà chả ai nói lại Ninh Thành Sơn, lão già gàn dở này thật sự là bảo vật trong nhà.
Chỉ có thể đồng ý, “Dạ dạ dạ, thiệt là, lớn tuổi vậy rồi mà chả có chút chững chạc nào hết, có phải gần đây ông lại coi được phim gì mới lạ không?”
Ninh Thành Sơn hừ một tiếng, “Không có.”
Ninh Trạch Huy nhíu mày hỏi, “ ‘Thiên Không Thành’? ‘Thanh Vân Chí’? Hay là ông đang chơi game online ‘Phàm Nhân Tu Tiên’?”
Ninh Thành Sơn lập tức quát, “Biến đi.”
Ông cậu đã dặn dò Ninh Trạch Huy không dám không nghe, chỉ đành miễn cưỡng đi vào phòng khách, nói với Lê Dạ, “Lê Dạ, không có nước, nhà bếp ở đây tôi không biết xài, anh vào giúp tôi chút được không?”
Vậy nhất định là bếp củi kiểu cũ rồi.
Lê Dạ nhanh chóng đứng dậy, thật ra Tần Liệt Dương cũng biết xài, hồi đó ở nhà Lê Dạ hắn tứng nhóm lửa nấu cơm, còn làm thường xuyên.
Tần Liệt Dương cũng đứng dậy theo.
Ninh Trạch Huy thấy vậy liền nói với hắn, “Anh ngồi đi, Lê Dạ giúp tôi là được rồi.”
Tần Liệt Dương là người thông minh cỡ nào chứ, khi còn nhỏ cũng hay xem phim kiếm hiệp lắm nha.
Mới ồ một tiếng, tiện tay kéo Lê Dạ nói một câu, “Sao nút áo cũng không cài cẩn thận thế này?” Sau đó mới nói nhỏ vào tai Lê Dạ, “Kêu anh làm gì anh cứ làm, là khảo nghiệm thôi.”
Chờ dặn dò xong mới thả người đi.
Ninh Trạch Huy nhìn quần áo của Lê Dạ, áo thun quần jeans, chỗ nào có nút để cài??? Nhưng gã thông minh không lên tiếng, dẫn Lê Dạ xuống dưới nhà.
So sánh với cảnh đẹp phía trước nhà, phía sau nhà giống như nhà cho con ghẻ, phải nói là bình thường không chút đặc biệt.
Ninh Trạch Huy chỉ vào bếp lò, “Cái này phải làm sao đây?”
Lê Dạ nhìn nhìn, “Cái này cũng rất dễ sử dụng, có điều củi đốt đâu? Có mỗi rơm thôi không được, làm mồi lửa cháy không được bao lâu.”
Ninh Trạch Huy nhẹ nhàng thở ra, gã đang không biết phải làm sao mở lời dẫn tới chỗ này, lập tức chỉ ra đằng sau nhà bếp, “Có, có điều chưa có chẻ.”
Lê Dạ vốn là người chịu khó, lại được Tần Liệt Dương dặn trước, sau đó nói, “Vậy để tôi đi chẻ củi cho.”
Nói xong thì nhanh chóng đứng dậy.
Anh quen làm việc nhà nông, mấy chuyện này làm rất thành thạo, đi ôm một bó củi qua rồi kiếm rìu, anh thử vài cái cho thuận tay, xong thoải mái chặt chặt không dứt, không lâu sau đã chặt được mười mấy cây củi, thấy ổn anh mới xách vào trong bếp, bắt đầu châm lửa nấu nước, sau đó lại ra ngoài tiếp tục chặt củi.
Chờ bổ hết củi thì nước trong bếp cũng sôi, Ninh Trạch Huy dẫn Lê Dạ đi rửa tay, vào phòng khách châm trà, Tần Liệt Dương vẫn ngồi ở đó chờ, Tướng Quân ở bên cạnh nói chuyện với hắn nhưng hắn không thèm để ý, Tướng Quân tức giận mà không làm gì được, đậu đó bắt đầu ca hát không ngừng, có điều không phải học theo Tần Liệt Dương, mà học theo Dương Khôn, cảm giác giọng hát kia giống như hết hơi cứ ngắt quãng hoài, Tần Liệt Dương nghe mà bực mình.
Thấy Lê Dạ hắn mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi anh có mệt không.
Sức khỏe Lê Dạ được Tần Liệt Dương chăm sóc rất tốt, chưa kể lúc đó hắn đã cố kiềm chế không sử dụng quá nhiều sức, hẳn là không có việc gì.
Còn về phần Ninh Trạch Huy, sau khi pha trà xong lập tức đi ra nhà sau kiếm Ninh Thành Sơn, “Ông thấy sao?”
Ninh Thành Sơn nắm râu nói, “Coi như tạm được.”
Ninh Trạch Huy hỏi, “Vậy ông mau đi từ cửa sau vòng ra cửa trước đi, từ cửa chính tiến vào, đừng để người ta biết đại sư như ông còn chơi mấy trò này, thật mất mặt.”
Ninh Thành Sơn vẫn còn tỏ vẻ thần bí gật gù đắc ý, “Chờ thêm chút đi.”
Ninh Trạch Huy đành hỏi ông, “Ông cậu à, tranh vẽ đưa ông rồi, nền tảng ra sao ông nắm được rồi, thử thách người ta xong, ông thấy cái người lớn lên giống xã hội đen đi chung không? Người ta là ông chủ trực tiếp của cháu đó, chọc giận hắn thì cháu trai ông có nguy cơ phải ra đứng đường đó.
Nhà góp xe góp thẻ tín dụng của cháu vẫn chưa có trả xong đâu! Nếu lưu lạc đầu đường biết phải làm sao?”
Ninh Thành Sơn liếc gã, “Vậy cứ tới đây, chỗ này dù sao vẫn thiếu con sen đốt lửa, dù mày là thằng nhóc thì ông mày cũng miễn cưỡng nhận.
Yên tâm đi, cơm ăn không thiếu.”
Ninh Trạch Huy từ nhỏ giờ chưa bao giờ chơi xấu lại ông cậu của gã, chỉ có thể thở dài, “Muốn chờ tới chừng nào?”
Ninh Thành Sơn trả lời, “Ai biết được chứ, ây da, đau lưng quá, đi ngủ một giấc đây, chẳng biết hôm qua bị cái gì, con chó nhà họ Trương ở cửa đông đầu thôn sủa cả đêm, ngủ chả ngon gì cả.”
Ninh Trạch Huy trợn mắt há mồm nhìn ông cậu bỏ đi, gã cũng không dám khuyên, đành cam chịu số phận, chờ thôi.
Trương Ngọc Văn sau khi có được lời hứa của Phương Mai, vừa rạng sáng ngày hôm sau lập tức thay đổi quần áo, đi cao ốc Tần thị.
Nhưng Tần Liệt Dương và Ninh Trạch Huy đều xin phép nghỉ không có mặt ở công ty, gã là cháu trai của Phương Mai, nhân sự không dám tùy tiện quyết định nên đổ trách nhiệm lên người Tần Phù.
Tần Phù trừng mắt nhìn Trương Ngọc Văn, cậu nhỏ hơn người anh họ này mấy tuổi, thường ngày cũng không mấy khi qua lại, hơn nữa lần trước ở nhà cậu hai, người anh họ này nói chuyện thật khó nghe làm cậu cũng chẳng muốn tiếp xúc nhiều.
Cậu không tiện biểu hiện bản thân không chào đón người ta, chỉ hỏi, “Anh họ, ai nói anh tới đây?”
Trương Ngọc Văn chướng mắt Tần Liệt Dương thuần túy là do hai anh em Phương Hải Đông và Phương Mai tiêm nhiễm, nhưng lại rất thích Tần Phù, tươi cười nói, “Dì nhỏ kêu anh tới, anh cứ ở tại thị trấn nhỏ thật là nghẹn khuất, không phát huy được bản lĩnh, giờ cháu em đã lên đại học rồi, anh cũng nên nỗ lực kiếm tiền rồi.”
Nhưng mà anh kiếm tiền chính là tới nhà của tôi kiếm tiền.
Tần Phù ở trong lòng thầm móc mỉa, nhưng ngoài mặt vẫn phải chừa mặt mũi cho mẹ cậu, dù sao ở Tần thị cũng hơn hai mươi ngàn người làm công, nuôi một người ăn không ngồi rồi vẫn có thể.
Cậu suy nghĩ một hồi, cảm thấy nếu xếp gã ta vào mấy chỗ như bộ phận thiết kế, PR thì dễ xảy ra sai lầm, tìm một chỗ không thể gây sóng gió nhét vào, “Phòng nhân sự gần đây thiếu một vị trí chuyên viên, anh họ làm việc nhiều năm ở ngành giáo dục, hẳn là nhìn người rất chuẩn, có lẽ thích hợp với anh đó.”
Phòng nhân sự không phải không quan trọng, nhưng được cái gã ta không có quyền quyết định, dù cho gã ta đồng ý cho qua thì vẫn còn phỏng vấn vòng 2 vòng 3, coi như tìm người kém chút thì vào vòng trong loại là được.
Tần Phù cảm thấy xử lý thế này là cách tốt nhất, không ngờ Trương Ngọc Văn cười nói, “Em họ, anh nghe nói Phương Vĩ đi Sơn Đông, còn làm quản lý cấp cao hai cửa hàng thời trang của QUEEN?” Tần Phù không biết gã ta muốn nói gì nên gật đầu.
Trương Ngọc Văn tiếp tục nói, “Còn có Phương Dương và Tần Lộ đều làm quản lý, em xem, trong mấy anh em nhà họ Phương anh lớn nhất, để anh đi làm lính quèn thì làm gì còn mặt mũi nữa, chưa nói nếu để người ta biết được còn không cho rằng người nhà em chướng mắt người thân thích này sao.”
Nghe xong lời này, Tần Phù cảm thấy câm nín, cậu buông bút trong tay xuống, hỏi Trương Ngọc Văn, “Vậy thì anh họ, anh thấy vị trì nào phù hợp với anh?”
Trương Ngọc Văn cười híp mắt nói, “Anh nói với dì nhỏ muốn làm giám đốc, dì nhỏ đồng ý rồi.”
Tần Phù tức giận gần chết, hiện giờ hận vô cùng, tại sao mình không phải người miệng lưỡi cay độc.
Nếu có anh hai như người điên của cậu ở đây, không cần, coi như vợ cậu ở đây thôi cũng đủ cho thằng khùng này bị nói đến cút khỏi đây.
Hiện giờ chỉ có mỗi Tần Phù ở đây, cậu cả ngày chỉ quen làm cậu ấm thôi, ít khi gặp phải tình huống khó xử nhường này, cho dù nói lời châm chọc cũng không có mấy sức sát thương.
Cậu chỉ biết nói một câu, “Ai đồng ý với anh thì đi tìm người đó đi.”
Ai dè Trương Ngọc Văn không chịu đi, Tần Phù bất đắc dĩ, mẹ cậu khẳng định là không được, gọi điện thoại cho bà biết đâu còn bị bà thúc giục cậu sắp xếp chức giám đốc một công ty chi nhành nào đó, Tần thị cho dù tài đại khí thô cậu cũng không thể để cho người ta chà đạp như vậy.
Nhưng Tần Liệt Dương lại quá hung dữ, hai anh em quan hệ không được tốt lắm, cậu chỉ có thể cầu cứu Đường Đỉnh Hân.
Cậu ra ngoài gọi điện thoại, ai ngờ nghe xong chuyện khiến cho cậu buồn bực vô cùng, Đường Đỉnh Hân chỉ nhẹ nhàng nói, “Chuyện này còn không phải quá đơn giản, anh làm đúng rồi.
Ai hứa thì kêu gã ta đi tìm người đó, mẹ không có đây nhưng cậu hai còn đây mà, không phải cậu hai thiếu trợ lý sao? Làm trợ lý chấp thành hội đồng quản trị, tuyệt đối là cấp cao có quyền lực, cho anh họ đi làm đi.
Một tháng cho gã hai mươi ngàn, vừa có tiền, hai người bọn họ là cậu cháu ruột, không phải nói cậu là thân nhất sao? Cậu hai nhất định vui vẻ.”
Tần Phù trợn mắt há mồm đi giải quyết vấn đề đơn giản này, Phương Hải Đông cho người gửi ra hàng đống hình theo dõi riêng tư của Tần Liệt Dương và Lê Dạ, Trương Ngọc Văn vui vẻ trở lại nhà Phương Hải Đông….