• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Liệt Dương ăn cơm xong thì đi công ty, Phương Vĩ bị ba hắn gõ một gậy tới Sơn Đông, đây tuyệt đối là tin tốt.
Nếu để Tần Liệt Dương nói thì ảnh hưởng của Phương Mai đến từ những lời thủ thỉ lặp đi lặp lại của phụ nữ, còn Phương Hải Đông thông qua Phương Vĩ để thuần phục Tần Phù, người này chính là cái máy truyền lời của Phương Hải Đông, nhìn chằm chằm Tần Phù từng giây từng phút, muốn khống chế suy nghĩ của Tần Phù, thiếu nó bên cạnh Tần Phù, tương đương bớt đi một tai họa lớn.
Hắn biết vậy nhưng lại không tiện ra tay.

Dù sao nó là anh em họ, tuy ngày thường hắn ở Hội đồng quản trị có chút điên nhưng vẫn chưa thật sự trở mặt.

Hơn nữa đều là người lớn cả rồi, dù bên trong ghét nhau cỡ nào thì vẫn phải giữ vẻ hòa hảo ngoài mặt, không thể để người ngoài cười nhạo được.

Không nói đến chuyện Phương Vĩ luôn thể hiện vẻ anh em tình thâm với Tần Phù, khiến hắn càng thêm không đủ lý do.
Bây giờ Phương Vĩ bị điều đi chi nhánh, Tần Liệt Dương vừa tới phòng làm việc lập tức nói cho Ninh Trạch Huy, muốn thời gian khảo sát hai cửa hàng tinh phẩm ở Sơn Đông bắt đầu sớm hơn và kéo dài thêm thời gian, để Phương Vĩ phải đi lập tức.

Sau đó, phải đổi lại nhân viên điều tới công ty ảnh thị, ban đầu còn Phương Vĩ, vì để đối phó với nó Tần Liệt Dương đã chọn Chu Phương Vũ tính cách không nhân nhượng một ai, nhưng bây giờ Phương Vĩ đi rồi, Tần Phù đấu không lại Đường Đỉnh Hân, người có quyền quyết định đổi thành Đường Đỉnh Hân.

Vậy người điều qua đó nhật định phải khôn khéo, có tác dụng điều hòa mọi việc.
Chuyện nhân sự thoạt nhìn là chuyện nhỏ, nhưng thật ra lại rất quan trọng.

Tần Liệt Dương và Ninh Trạch Huy chọn lọc người trong tay mình một lần, cuối cùng quyết định chọn Quách Vũ Lâm.

Người này khá tròn trịa, vẻ ngoài rất thật thà, nhưng EQ cực kỳ cao, Đường Đỉnh Hân không phải phụ nữ bình thường, Tần Liệt Dương chưa bao giờ nghĩ muốn áp chế cô, hắn chỉ cần chỉ dẫn cô đi con đường đúng đắn là được.

Cho tới giờ người này vẫn thể hiện thích hợp.
Khi mọi chuyện quyết định xong cũng gần tới giờ tan ca.

Không dễ được rãnh rỗi, Tần Liệt Dương lập tức nhớ tới đống video dạy học trong điện thoại của Lê Dạ, mấy thứ đó thật quá sức kích thích, Tần Liệt Dương đoán Lê Dạ còn chưa mở ra coi, cho dù mở lên coi cũng không cầm cự quá một giây.

Để Lê Dạ khai sáng cần thứ thích hợp hơn, lần trước người này mượn cũng không ít.
Hắn quay sang hỏi Ninh Trạch Huy đang dọn đồ: “Phim sex lần trước còn đó không?”

“Anh cần làm gì?” Ninh Trạch Huy siêu cấp vô địch nhiều chuyện lập tức ngẩng đầu, “Anh cần?”
“Đưa hết cho tôi đi, tôi đã hứa cho bạn mượn.” Tần Liệt Dương mới không thừa nhận.

Ninh Trạch Huy vốn không nghĩ đến phương diện kia, trong mắt gã thì Lê Dạ là một người bảo thủ nhất trên đời, không có khả năng này xảy ra.

Gã vừa dọn hết tài liệu vào cặp vừa nói: “Tôi không giữ, ở nhà Trác Á Minh hết rồi.”
Vừa nghe người này, Tần Liệt Dương ồ một tiếng, tình trạng say xỉn của người kia ngày hôm đó thật sự để lại ấn tượng quá mức khắc sâu, sau một nụ hôn lại bàn chuyện yêu đương thật lòng cả đêm, là người đều nhịn không được, hắn hỏi: “Có tiến triển không?”
Ninh Trạch Huy cười khổ: “Tiến triển mẹ nó đó.”
Từ lần trước Ninh Trạch Huy hôn Trác Á Minh ở quán bar tới giờ, hai người đã bắt đầu quan hệ lại lần nữa.

Có điều người chủ động vẫn là gã, hắn phát hiện tên tiểu yêu tinh Trác Á Minh, thật sự là chuyên gia trong việc quyến rũ người khác, tình cảm này gã không nỡ từ bỏ, thân thể của y gã cũng không nỡ.

Hôm đó chăm sóc y cả đêm, hôm sau nữa y phải trực đêm, gã lại cắm đầu chạy tới.
Hai ngày gần đây bề bộn nhiều việc, lần này như cũ cả đêm không nghỉ, lúc nào rãnh rỗi cũng hơn nửa đêm, ý tưởng của Ninh Trạch Huy là, hầu hạ tổ tông này ăn cơm xong, gã sẽ tìm khách sạn gần đó ngủ, dù sao hôm sau còn phải đi làm.

Chưa kể, không phải tổ tông này đã nói sẽ ngủ ở ký túc xá sao?
Ai ngờ đợi gã hâm nóng đồ ăn xong chợt nghe Trác Á Minh lại nói: “Tôi bận đi trực ca, mọi người đi nghỉ đi.”
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Người kia chờ gã vào thì khóa cửa, không biết từ đâu lấy ra tờ báo che cửa sổ lại, triệt để che lại không cho bên ngoài nhìn thấy.
Gã vô cùng ngạc nhiên: “Làm gì?”
Trác Á Minh lại lần nửa ngã ra ghế dựa, nhìn gã nói: “Chờ anh đút ăn.”
“Anh bị nghiện à?” Ninh Trạch Huy tức giận nói, “Không có tay à.”
Trác Á Minh không trả lời, vẫn nhìn gã bày ra dáng vẻ mệt mỏi, còn ngáp dài, bộ dạng chỉ hận không thể lập tức đi ngủ.

Ninh Trạch Huy đứng tại chỗ liếc, vành mắt y thật sự đen, với lại mấy tiếng trước y bận rộn không phải gã không biết, đành cam chịu cầm cái muỗng, xách cái ghế lại gần hầu hạ ông lớn.
Vẫn là lẩu cay, cũng do Trác Á Minh thường ngày ở bệnh viện có hình tượng quá cứng nhắc, ra ngoài ăn cũng toàn đi chỗ này, nên Ninh Trạch Huy thật sự không biết Trác Á Minh còn thích ăn cái gì khác.
Trác Á Minh thành thật ăn một ngụm cơm một ngụm rau ăn vài lần, sau đó bắt đầu ghét bỏ: “Anh cho rằng chỉ chỗ này bán, chưa thử chỗ khác sao?”

Ăn đồ mình mua rồi còn kiếm chuyện, Ninh Trạch Huy đút nguyên muỗng to vào miệng y, Trác Á Minh giống như sóc không mở miệng nói chuyện được nữa.

Lúc này Ninh Trạch Huy mới trả lời: “Ai biết anh ăn cái gì.

Tôi nghe ngóng được cái này là tốt lắm rồi.”
“Thịt.” Trác Á Minh đã nhai nuốt xong, nhìn gã cười mỉm xong nhấn mạnh lần nữa, “Thịt.”
Rõ ràng đang nói về đồ ăn, không hiểu sao Ninh Trạch Huy chợt thấy mặt đỏ tim đập, có cảm giác Trác Á Minh muốn nói cái khác.

Nhưng rất nhanh, gã không cần đoán nữa, Trác Á Minh đã nói: “Ai, anh có muốn nếm thử cơm có vị gì không?”
Ninh Trạch Huy chưa kịp phản ứng, vạt áo trước ngực đã bị Trác Á Minh một tay kéo xuống.

Ách… đã tới mức này, Ninh Trạch Huy phải thừa nhận kỹ thuật hôn của Trác Á Minh quả thật là giỏi cực kỳ, đương nhiên kỹ thuật cởi đồ cũng rất lưu loát, nhưng gã ý chí kiên định, ngay lúc Trác Á Minh không chút do dự vươn tay sờ mông gã, giữ tay y lại.
Nhưng một khi đã bắt đầu rồi thì nhịn sao nổi nữa, không chơi súng thật đạn thật được, có điều gặp phải yêu tinh quyến rũ này gã cũng tình nguyện.

Vì vậy, sau cái đêm đầu tiên từ khi gã bắt đầu ở lại bệnh viện, gã đã tiện tay đem hết phim xxx đến chỗ Trác Á Minh.

Bên kia có cái máy DVD cũ từ đời nào, hai người bọn họ lại không thể ngủ, đành phải dựa vào nó để giết thời gian.
Tần Liệt Dương cần đĩa phim, gã đã nói hai ngày nữa đưa.

Tần Liệt Dương thấy dáng dấp phát xuân của gã nên vung tay lên cho gã tan ca sớm đi gặp người yêu.

Ninh Trạch Huy không phụ sự mong đợi, ông chủ vừa cho đi lập tức đi thẳng không chút do dự.
Tần Liệt Dương cười mắng một tiếng rồi thu dọn đồ đạc ra thang máy.

Không hiểu sao hắn cảm thấy mình tốt hơn gã nhiều, nhìn Ninh Trạch Huy vội vội vàng vàng đi, còn chưa biết lúc nào mới ăn được người ta, còn người của hắn đang chờ hắn ở nhà.
Lê Dạ quả thật ở nhà chờ hắn.


Sau khi ăn anh được Tiểu Châu đưa về nhà, do không thấy mệt nên tập vẽ một tiếng, sau khi Tiểu Châu đi, anh tranh thủ chợp mắt, chủ yếu vì đêm qua ngủ không ngon.
Tần Liệt Dương nằm kế bên anh, lúc mới đầu hai người nằm thẳng song song trên giường, mỗi người thành thật chiếm một mảnh đất.

Tần Liệt Dương không nói chuyện với anh, cầm điện thoại xem gì đó khiến anh khẩn trương, nhắm mắt mở mắt đều là tối hôm qua, hình ảnh Tần Liệt Dương có mùi rượu nghiêng đầu hôn anh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Hôm qua anh mất ngủ cả đêm, cũng không căng thẳng như vậy, có lẽ do Tần Liệt Dương nằm kế bên anh, cứ nghĩ đến Tần Liệt Dương có thể nhào qua bất cứ lúc nào.
Sợ? Ghét? Hình như không phải.
Tuy anh biết đến khế huynh đệ, nhưng lại không biết chuyện hôn môi giữa đàn ông với nhau.

Anh nghiêm túc suy nghĩ, nếu là người đàn ông khác cúi người hôn anh như vậy, cho dù là người đối xử rất tốt với anh như bác sĩ Trác, đều cảm thấy không được.

Anh sẽ buồn nôn, sẽ đẩy ra, nhưng Tần Liệt Dương không giống.

Hình như, người này làm gì, anh đều không ghét nổi.
Nhưng cũng không chờ mong, không hi vọng điều gì.
Anh len lén nhìn Tần Liệt Dương, dưới ánh sáng của màn hình điện thoại, góc cạnh gương mặt hắn hiện lên rõ ràng.

Mọi người đều nghĩ anh không thích nói chuyện, có vẻ vô cùng ngây thơ.

Thật ra không phải vậy.

Anh lăn lộn sinh tồn ở tầng đáy xã hội đã hơn mười năm, đã nhìn quen các loại sinh ly tử biệt, đủ loại chuyện xảy ra trên đời.

Người với người khác nhau, có người ngày càng trở nên sắc sảo, còn anh thì ngày càng điềm tĩnh, giống như gặp chuyện gì cũng chậm chạp, đó chỉ là một cách thích ứng mà thôi.
Không phải anh không thấy được Tần Liệt Dương nghiêm túc, người này không phải người tùy tiện, hắn trước giờ nói được làm được.

Nhưng anh hiểu rất rõ, người này đã cách anh rất xa, hắn không còn là cậu nhóc không ai cần lưu lạc trước kia, không còn là cậu nhóc mỗi ngày đi theo anh nghĩ cách kiếm tiền, hắn cách xa anh giống như ngôi sao trên bầu trời vậy, xa đến không đo được.

Ngoại trừ ngạc nhiên, lo lắng thế tục, anh không cảm thấy đây là chuyện gì lớn.
Dưới mâu thuẫn như vậy, anh không biết mình tiến vào mộng đẹp từ lúc nào, sau đó trong mơ cảm giác mình bị rắn quấn chặt, không thở nổi, lúc giật mình tỉnh giấc mới phát hiện là Tần Liệt Dương.

Người này lúc ngủ vẫn không thành thật như hồi nhỏ, anh nằm dựa tường, Tần Liệt Dương thì dán hết lên người anh, tay chân lúc nào cũng cuốn lấy anh, mặt thì rút vào vai anh, đang ngủ say.

Anh không nhúc nhích được, cũng không có không gian để cử động.

Chỉ khẽ đẩy cánh tay Tần Liệt Dương để hắn nới lỏng một chút.

Nhưng chưa đẩy ra được chút nào, người này đã xoay người một cái, trực tiếp nằm thẳng lại trên giường, cánh tay mạnh mẽ lại duỗi ra ôm lấy eo anh, kéo anh vào lòng.
Anh muốn nhích ra, tên kia lại xoa xoa đầu anh nói, “Của tôi.”
Mắt Lê Dạ trừng lớn trong màn đêm tối đen, nào ngủ được, cả đêm nằm trong lòng hắn nghe tiếng tim đập.
Lúc Tần Liệt Dương về nhà, Lê Dạ đã dừng bút, đang bận bịu với người giúp việc trong nhà bếp.

Tiếng máy hút khói và tivi đang mở quá lớn nên hai người không nghe tiếng hắn mở cửa.

Tần Liệt Dương đi về hướng hai người, dựa tường nhà bếp nghe hai người nói chuyện.
Hình như đang nói chuyện nấu ăn.

Người giúp việc lải nhải không dứt: “Cậu xem sợi máu ngay xương cá này nên bỏ đi.

Rất dễ, ngay đầu cá nhấn một cái, từ mang cá kéo một dao thẳng xuống đuôi cá, bên kia kéo một đường từ đuôi cá lên ngược lại, cậu xem…” Đại khái cô làm gì Lê Dạ cũng nhướn người lên nhìn, “Thấy chỗ trắng trắng này không? Dùng móng tay khựi ra là được.

Có điều đi chậm thôi, tốt nhất là đi một đường dọc thân cá, mới có thể tách ra hai miếng phi lê cá hoàn chỉnh.”
Chắc đã cắt ra được một miếng phi lê, người giúp việc quay sang nói với Lê Dạ: “Còn một bên, cậu thử đi.”
Lê Dạ rất phấn khởi ―― Anh gần đây có thể đi vài bước, có thể đứng một lúc, nhưng đứng lâu chân sẽ đau nên chủ yếu vẫn ngồi xe lăn.

Người giúp việc lui lại mấy bước, đúng lúc thấy được Tần Liệt Dương đằng sau, cô định lên tiếng chào, Tần Liệt Dương ra hiệu ngăn lại.

Chợt nghe Lê Dạ đang cúi đầu nói, “Tìm được rồi…”
Hắn lắc đầu rồi về phòng mình thay đồ, hắn biết Lê Dạ không biết làm cá, không ai dạy bọn họ, thỉnh thoảng bắt được cá từ sông, lần nào cũng hấp y chang nhau, xem ra mấy năm nay Lê Dạ không tiến bộ hơn.

Có điều mấy cái này không quan trọng, là hắn thích ăn cá.

Vừa nghĩ đến đó, ngay cả Tưởng Vũ Văn tùy tiện gọi điện yêu cầu gặp mặt, cũng không làm hắn khó chịu nữa..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK