Buổi chiều hôm sau đi vẽ thực vật, Lê Dạ nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại không lưu trong danh bạ.
Nhưng số này thật sự rất quen thuộc, những năm sống ở Bắc Kinh anh luôn trò chuyện với số điện thoại này hàng tuần, cần tiền cần đồ gì cũng thông qua số điện thoại này, cho dù anh xóa số rồi vẫn không thể nào quên được.
Là Lê Diệu.
Từ lần đó, sau khi Từ Mông Mông chất vấn anh ở bệnh viện, lần đầu tiên anh với Lê Diệu lại có liên hệ với nhau.
Nhưng đây không phải là điều anh chờ đợi.
Lê Dạ là người thế nào? Anh bề ngoài nhu nhược, nhưng tuyệt không yếu lòng, thật ra tính anh hết sức quyết đoán đấy.
Năm xưa lúc cha mẹ gặp chuyện không may, anh quyết đoán bán đi nhà ở để trả nợ, năm đó anh mới mười lăm tuổi, người không đồng xu, nếu anh chơi xấu không chịu bán nhà, ngay cả tòa án cũng không thể cưỡng chế anh chấp hành, nhưng anh vẫn làm.
Còn chuyện đưa Tần Liệt Dương đi, chẳng lẽ anh muốn sao? Nhất là sau khi đến Bắc Kinh, vốn anh còn giữ số điện thoại trong tay nên có rất nhiều cơ hội, nhưng anh không gọi.
Trong lòng anh có một đường ranh, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, rất rõ ràng.
Mà đối với Lê Diệu, ranh giới của anh, hai người là người có máu mũ gần nhất.
Trên huyết thống bọn họ là anh em, bởi vậy anh không có khả năng trả thù gã, nhưng anh không cách nào đối diện với tên vong ân bội nghĩa do mình nuôi lớn được, anh cảm thấy không liên hệ là tốt nhất.
Cú điện thoại này gọi tới, phản ứng đầu tiên của Lê Dạ chính là gã lại gặp phiền toái chứ gì.
Nếu là trước kia, anh sẽ không chút do dự nghe máy, sau đó cho dù bản thân có đang khó khăn cỡ nào, sẽ không chút do dự lấy hết tiền hết đồ đưa cho gã, cho dù có đôi khi tiền còn lại còn không đủ cho anh ăn cơm.
Nhưng bây giờ sẽ không bao giờ nữa, Lê Dạ mặc kệ tiếng chuông vang từng hồi, mà anh đang ngồi trên cái đồi nhỏ sau thôn, nhìn xuống toàn bộ thôn xóm, từng nét bút vẽ lại thế giới trong mắt anh.
Chuông điện thoại vang rồi ngừng, ngừng rồi vang, không biết gọi tới bao nhiêu lần mới chịu ngừng hẳn.
Lê Dạ vẽ xong, liền dẫn theo Tiểu Châu trở về, không ngờ về tới nhà thì phát hiện một tin nhắn không biết được gửi từ lúc nào, nội dung hiển thị khá là mẫn cảm, “Anh, em là Từ Mông Mông, Tần Liệt Dương hiện tại bị bao vây tấn công, em có biện pháp có thể giúp được cho hắn.”
Hôm đó, sau khi nhờ Đại Hùng tìm hiểu sự kiện Aldehyde, anh đã hỏi Tiểu Châu chuyện này có phải rất khó giải quyết hay không.
Anh cũng biết rồi, Tiểu Châu không thể lại lừa gạt anh, nên nói thật hết với anh, “Không phải chuyện gì tốt, nếu xử lý không thỏa đáng, nó sẽ thành vết nhơ.” Lê Dạ luôn để trong lòng, đáng tiếc anh lại không thể giúp gì được.
Bây giờ thấy tin nhắn này, Lê Dạ tất nhiên sẽ coi trọng.
Chỉ là đối với hai người kia, Lê Dạ vẫn thấy nghi ngờ, nhân phẩm bọn họ thật sự không ra gì, ai biết có phải mượn cơ hội này để dán lên lần nữa hay không.
Không phải Lê Dạ xem thường bọn họ, chẳng qua lúc trước khi nói chuyện với Trác Á Minh y đã từng nói với anh, Lê Diệu bằng cấp rất tốt, có điều đã từng được trường học giữ lại, Bắc Kinh cạnh tranh khốc liệt, hiện giờ muốn tìm một công việc tốt rất khó khăn, lại còn trả góp nhà, cuộc sống nhất định không dễ dàng.
Lê Diệu chưa từng chịu khổ đó, khi anh được Tần Liệt Dương rước về nhà, đã từng nghĩ có một ngày gã có lẽ sẽ tìm mình.
Hiện tại, anh muốn xác minh trước, suy nghĩ một lúc, Lê Dạ gửi tin nhắn trả lời, “Giúp thế nào?”
Có lẽ đối phương luôn chờ đợi anh, Lê Dạ nhắn tin chưa tới hai phút, Từ Mông Mông đã trả lời, “Em làm việc ở XX Tài Kinh, viết đề báo đã được chọn, có thể phỏng vấn Tần Liệt Dương, làm một kỳ chuyên đề tích cực về hắn.
Trước mắt Báo Đô Thị hỏa lực cứng rắn, Tần Liệt Dương cả con đường lên tiếng cũng không có, hắn cần một nơi như vậy đề tuyên truyền.
Chưa kể, Lê Diệu hiện đang làm việc ở công ty thứ ba làm kiểm trắc, anh ấy có thể bày tỏ thái độ.”
Lê Dạ cẩn thận nhìn tin nhắn, hiểu được hai ý, một là Từ Mông Mông có thể hỗ trợ vãn hồi hình tượng trên báo chí, hai là Lê Diệu là người ở phòng thí nghiệm, có thể hỗ trợ.
Nhưng giúp đỡ thế nào, Lê Dạ cũng không biết.
Có điều biết rõ những điểm này là được rồi, anh nhanh chóng gọi điện cho Tần Liệt Dương.
Tần Liệt Dương lúc đó đang tại phòng họp, mọi người cũng nhau thảo luận nội dung trang đầu ngày mai, nhất định phải ngắn gọn đanh thép, từng người phòng quan hệ xã hội nói đến văng nước miếng tùm lum, kỳ tư diệu tưởng, khiến cho em trai Tần Phù bạch liên hoa chính hiệu ngồi một chỗ chỉ biết ngơ ngác lắng nghe.
Nhìn thấy Lê Dạ gọi điện, hắn lập tức rời khỏi phòng họp.
Lê Dạ ở bên kia nói mọi chuyện cho hắn, “Thật ra anh không muốn tiếp xúc với bọn Lê Diệu, nhưng nghe thấy cũng có ích, nếu có thể em không cần để ý đến anh, nên làm thế nào cứ làm thế đó.”
Tần Liệt Dương vốn không nghĩ ở thời điểm này Lê Diệu và Từ Mông Mông còn có thể nhảy ra, có điều nếu Lê Diệu làm việc ở bên thứ ba làm kiểm trắc, vậy đây có thể là một cửa để đột phá, hắn đặc biệt khích lệ thêm cảm ơn Lê Dạ, “Hữu dụng, vẫn là anh tốt nhất.” Trong giọng nói mệt mỏi của hắn mang theo nhẹ nhõm, hiển nhiên cùng Lê Dạ nói chuyện rất thả lỏng, hoàn toàn khác nhau với cảm xúc kích động mới nãy.
Sau đó hắn bắt đầu giở bản tính, “Lê Dạ à, em hiện giờ rất mệt.”
Giọng nói Lê Dạ tràn đầy quan tâm, “Có phải tối qua em lại không nghỉ ngơi đàng hoàng, về sớm nghỉ ngơi đi, anh muốn trở về mấy lần mà Tiểu Châu không cho, hay là anh quay về.”
Sự tình chưa giải quyết xong, Tần Liệt Dương sao dám để anh trở về theo hắn lo lắng mỗi ngày chứ.
Hơn nữa, hắn vốn không phải có ý này, “Không cần, chờ em giải quyết xong xuôi sẽ đi đón anh.
Em nghỉ ngơi rất tốt, chỉ là gần đây cảm thấy dùng não quá độ, hình như có chút thiếu DHA.”
Lê Dạ sao hiểu được, mờ mịt nói lời quan tâm, “Vậy phải bổ sung thế nào, phải mua thuốc sao?”
“Không,” Tần Liệt Dương không nhịn được nhếch khóe môi, bắt đầu nghiêm trang đùa giỡn nói, “Thật ra có thể ăn để bổ sung, ví dụ như… hàm lượng trong cá có rất nhiều.”
Nghe thấy bên kia Lê Dạ không lên tiếng, Tần Liệt Dương không ngừng cố gắng, “Cũng không cần nhiều, mỗi ngày một cái là được.”
“Hôn em.” Lê Dạ đột nhiên nói.
Tần Liệt Dương lập tức sửng sốt, hắn không nghĩ Lê Dạ là người có thể nói ra lời này, còn muốn trêu chọc anh.
Có lẽ do hắn không lên tiếng, Lê Dạ lại nói một câu, “Hôn em.
Chờ trở về bù lại cho em.”
Bởi vì cái này, tâm tình Tần Liệt Dương từ không tệ, ngay cả nhìn thấy tin nhắn của Từ Mông Mông do Lê Dạ chuyển tiếp qua, cũng thấy thuận mắt hơn một ít.
Hắn vào phòng liền đưa tin nhắn cho Ninh Trạch Huy xem, “Cậu đi nói chuyện với ả ta, trước khi chúng ta phản kích vào sáng mai, phải đào ra hết những gì ả ta biết.” Tần Liệt Dương cũng không muốn gặp lại hai người kia, hơn nữa hắn là ông chủ, dựa vào cái gì muốn gặp là gặp.
Ninh Trạch Huy luôn là người tài trong phương diện này, lấy Từ Mông Mông như vậy vốn không phải đối thủ của Ninh Trạch Huy.
――――――
Lê Diệu ăn trưa xong quay về làm, Từ Mông Mông không cần quay lại tòa soạn, tìm quán cà phê ngồi chờ.
Chờ kim đồng hồ điểm bốn giờ, Từ Mông Mông đợi đến lúc không còn kiên nhẫn nữa thì điện thoại của ả có động tĩnh rồi, là một số lạ từ Bắc Kinh, Từ Mông Mông gần như muốn bắt máy ngay lập tức, nhưng rất nhanh đã kiềm chế lại tâm trạng, muốn chờ thêm một chút, không muốn biểu hiện vồn vã như vậy.
Ai ngờ chuông điện thoại vang được năm tiếng, Từ Mông Mông quyết định bắt máy thì chuông ngừng.
Chưa kể quan trọng nhất là, không có người nghe, sau đó, một phút, năm phút, mười phút, nửa tiếng, số đó vậy mà không hề gọi lại.
Nếu là Tần Liệt Dương thì sao đây? Từ Mông Mông chỉ cần nghĩ tới đã tốn rất nhiều công sức như vậy lại công cốc, ả làm sao chấp nhận được.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý, rốt cuộc ả cũng bấm gọi lại, kết quả lại nghe được giọng nữ có phong cách lễ tân, chỉ mặt gọi tên nói, “Xin hỏi có phải cô Từ Mông Mông không, chỗ này là Tập đoàn Tần thị.
Trợ lý Ninh Trạch Huy vừa nãy có gọi điện cho cô, muốn hẹn cô buổi tối gặp mặt, không biết cô có thời gian hay không?”
Làm ở báo Tài Kinh, cộng thêm hai lần tới bệnh viện đều có mặt Ninh Trạch Huy, Từ Mông Mông sao có thể không biết Ninh Trạch Huy là cánh tay đắc lực của Tần Liệt Dương, tuy không phải Tần Liệt Dương hay Lê Dạ tự mình gặp ả, có chút không đủ phân lượng, có điều Từ Mông Mông hiểu rõ, đây là cơ hội duy nhất rồi, “Được, cô nói thời gian địa điểm đi, tôi sẽ tới đó đúng giờ.”
――――――
Tần Phù mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi trở về nhà chính của nhà họ Tần, lúc về đến nhà Đường Đỉnh Hân đang đi dạo trong vườn hoa, nhìn thấy cậu nên đi qua.
Đường Đỉnh Hân cỡ nào nhạy bén, nhìn nét mặt của cậu lập tức hỏi, “Anh bị làm sao thế?”
Sau khi nhìn gần nửa ngày thì nội tâm Tần Phù có vô số suy nghĩ, cuối cùng tập hợp hết từ ngữ lại phun ra câu, “Thì ra con người còn có thể sống kiêu ngạo như vậy.” Cảm giác tùy ý như vậy thật tốt, tùy ý như vậy còn có người đi theo cảm giác lại càng tốt.
Đương nhiên, nếu có thể kiêu ngạo đến mức nói trực tiếp cho cậu biết cơ mật sau đó mà không phải đuổi cậu ra ngoài, vậy thì càng tốt hơn.
Đường Đỉnh Hân phán một câu, “Bầu trời của hùng ưng thì gà con mãi mãi cũng không tưởng tượng được đâu, cho dù con gà đó có sống trong căn phòng khảm đầy đá quý.”.