Chuyện hôm nay dù có chút kỳ cục nhưng Tần Phù không hối hận, nói sao thì cậu cũng là người nhà họ Tần, sao có thể để cho anh họ nói hưu nói vượn.
Chuyện này không liên quan gì tới việc giàu hay nghèo, cũng không liên quan gì tới việc bọn họ có giúp anh họ hay không, anh họ rõ ràng là xem thường nhà họ Tần, xem thường ba của cậu.
Cho dù so sánh thì cậu thân với mẹ hơn, cũng thân thiết với cậu Hai, nhưng thế nào cậu cũng là cậu ba nhà họ Tần, không phải là cậu ba nhà họ Phương, thời khắc mấu chốt, cậu tất nhiên sẽ đứng về phía nhà mình, bảo vệ người nhà.
Nghĩ đến đây cậu lại thấy buồn bực, mẹ cậu vĩnh viễn chỉ biết có nhà mẹ, vĩnh viễn không hiểu được điểm ấy, luôn khiến cậu thật khó xử.
Nhưng dù cậu có giận thế nào, cậu vẫn theo bước chân của anh hai, phá hỏng tiệc sinh nhật của mợ, với tư cách là con cháu trong nhà, hành xử của cậu nhìn sao cũng không đúng, cho nên cậu không thể về thẳng nhà mình, mà phải về nhà chính báo cáo lại cho ba cậu biết, sẵn chờ mẹ cậu về nổi giận.
Không ngờ lúc ra đến gara, cửa gara đã mở nhưng chiếc Mercedes-Benz của anh cậu còn chưa đi, mở cửa sổ dừng ở đó, anh cậu đang hút thuốc.
Gara tuy lớn nhưng khá kín, Đường Đỉnh Hân vừa tiến vào liền buông tay Tần Phù ra, nhíu mày nói với Tần Liệt Dương, “Khói quá, anh tắt đi.”
Tần Liệt Dương không nói gì, trực tiếp dập điếu thuốc, sau đó nghiêm túc nói, “Đi thôi, về nhà chính.”
Tuy hiện giờ Tần Phù có chút nghi ngờ Phương Hải Đông, bắt đầu từ từ chuyển hướng về phe anh hai cậu, nhưng hai người không trao đổi gì nhiều ngoại trừ lần đó đi theo anh hai cậu tham gia họp đối phó Báo Đô Thị, chưa kể khúc sau đó anh cậu rất không nể mặt đuổi cậu ra khỏi phòng họp, ý là không tin tưởng cậu.
Sau lần đó cậu có chút mất mặt, nói gì cậu cũng là cậu ba Tần thị nha! Tuy sau khi báo chí phát hành cậu còn đứng ra giải thích với mấy ông bà lão, nhưng chuyện đó và chuyện hôm nay không giống nhau, tóm lại là do cậu tự mình tức giận, cậu vì nhà họ Tần mà đấu tranh, mà không phải vì anh hai như này như kia.
Thật ra trong lòng cậu nghĩ dù cậu không đáng tin, anh cậu cũng không có gì đặc biệt hơn người, chẳng qua là kẹp chặt đuôi dựa lưng vào Tần thị nâng đỡ mới có thể kiếm tiền!
Bây giờ Tần Liệt Dương rõ ràng là ở lại gara chờ cậu? Tần Phù gặp Tần Liệt Dương giống như chuột thấy mèo, nhìn anh cậu nói, “Em là nghe anh ta nói xấu nhà họ Tần mới tức giận, anh đừng nghĩ tôi với anh một phe.”
Tần Liệt Dương ồ một tiếng, nói cậu “Tùy tiện.”, sau đó khởi động xe, đóng cửa sổ, đi thẳng.
Trong gara chỉ còn lại hai vợ chồng, Đường Đỉnh Hân bình thường luôn cường thế mà lúc này chỉ im lặng đứng nhìn hai anh em họ trao đổi.
Tần Phù không nghĩ anh cậu mới nói một câu không hợp ý là đi mất tiêu, lúc lên xe còn hỏi Đường Đỉnh Hân, “Ảnh vậy là sao?”
Đường Đỉnh Hân mới nói, “Thấy anh ngây thơ.”
Tần Phù thấy cậu gặp phải Tần Liệt Dương và Đường Đỉnh Hân, lửa giận thật khó nén, chẳng qua đang chuẩn bị gầm thét hai câu, đã nghe Đường Đỉnh Hân thản nhiên nói, “Nè, phía trước có người.” Sự chú ý của Tần Phù chuyển về trên xe.
Nhà họ Phương.
Không ai ngờ được, Tần Phù luôn là người nghe lời nhất ở đây lại không chừa mặt mũi cho người khác như vậy, nói đi là đi, còn bắt chước anh hai cậu nói những lời khiến người khác giận điên người.
Lữ Bình ôm ngực, nó nó nó cả buổi, tức giận cực kỳ, cuối cùng nói, “Đứa nhỏ này sao càng ngày càng không hiểu chuyện vậy chứ.”
Phương Mai cũng thấy rất xấu hổ, nói lời xin lỗi với Lữ Bình, “Lần này thật có lỗi với chị dâu, đứa con này từ sau khi cưới Đường Đỉnh Hân, càng ngày càng không thể tưởng tưởng nổi.”
Lữ Bình tuy không ưa Phương Mai, luôn cảm thấy Phương Mai là người không biết gì, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì không lộ ra, ả miệng méo mó cười, “Không có việc gì.
Đều còn nhỏ, không hiểu chuyện cũng bình thường.”
Lời này tuy khó nghe, Phương Mai vốn muốn thay Tần Phù biện bạch hai câu, có điều không biết nói gì mới tốt.
Phương Vĩ ở xa bận rộn đến mức chân không chạm đất, đợt này không có thời gian để về luôn, trong nhà chỉ còn mỗi Phương Dương, anh lúc nào cũng ra vẻ như không muốn người khác quan tâm tới việc của anh, mà anh cũng chẳng hề có ý muốn ra mặt giúp đỡ.
Thật ra Phương Hải Đông vốn có ý định nhấn mạnh lại những hành vi sai trái của Tần Phù trong lòng Phương Mai, ai ngờ anh họ Trương Ngọc Văn ra mặt làm thay lão, “Hai đứa nhỏ này là muốn làm ăn như vậy sao? Ây da!!! Làm ăn vốn phải dĩ hòa vi quý, tính tình kiểu này mà ra ngoài xã hội, ai thèm để ý tới chúng nó chứ.
Vậy không phải là muốn hỏng chuyện sao? Cháu là anh họ ruột, còn lớn hơn hắn mấy tuổi, cháu không để ý, nhưng ra ngoài xã hội người ta lại không phải cha mẹ thân thích gì hết, không phải ai cũng bao dung cho tụi nó.
Dượng gầy dựng cơ nghiệp không dễ!”
Anh ta tự cho rằng mình là người trong xã hội, cảm thấy thái độ của Tần Liệt Dương và Tần Phù như vậy không lên mặt bàn nổi, Phương Dương ngồi đó nghe muốn buồn nôn, lập tức chọt anh ta vài câu, “Anh họ, anh bây giờ vẫn còn là nhân viên trong khoa phải không? Nhiều năm vậy rồi vẫn chưa thăng chức hả? Có phải không được đồng nghiệp ưa thích không?”
Trương Ngọc Văn quê độ, trợn mắt nhìn Phương Dương.
Thằng nhãi Phương Dương này hoàn toàn không giống như Tần Liệt Dương và Tần Phù, Tần Liệt Dương là người điên, Tần Phù la thằng ngu, Phương Dương là người chính trực, cực kỳ đứng đắn.
Trương Ngọc Văn sao có thể nghĩ đến thằng nhãi này sẽ đâm một dao, câm nín không nói nên lời.
Dù sao là con mình, có không nghe lời thì sao, Phương Hải Đông liếc Phương Dương, sau đó hòa giải, “Được rồi đi ăn thôi, sau đó cắt bánh kem.”
Nhờ vậy bầu không khí mởi vui vẻ hơn chút, có điều được nửa chừng sau khi Phương Dương đi WC, con trai của Trương Ngọc Văn, cháu trai Trương Triết của bọn Tần Liệt Dương cũng đi theo anh ra ngoài, trong nhà vệ sinh xin lỗi Phương Dương, “Chú, thật xấu hổ, cha cháu là vậy, không có kiến thức, cháu thay mặt cha cháu xin lỗi chú.”
Phương Dương khá ngạc nhiên, không nghĩ gia đình đó lại nuôi được đứa con thế này.
Chưa kể anh còn là bậc cha chú, so đo với con cháu còn ra cái gì, gật đầu nói, “Không sao.”
Trương Triết nói lại, “Vậy còn chú Tần Liệt Dương và chú Tần Phù, chú biết làm sao để cháu xin lỗi không?”
Phương Dương vỗ vỗ vai cậu nhóc, “Sẽ có cơ hội, đều là người trong nhà, cháu không cần lo.”
Bên kia Tần Liệt Dương và Tần Phù về nhà chính, kể lại sự việc cho Tần Chấn, Tần Chấn cũng không xem trọng chuyện này, Trương Ngọc Văn là kiểu người gì, Tần Chấn còn hiểu hơn hai đứa con của mình, trước giờ chưa làm việc gì ra hồn, còn luôn luôn tự cho mình giỏi, thật sự là nâng đỡ không nổi, bằng không mà nói hai anh em nhà họ Phương đều giàu vậy, sao có thể mặc cho con trai của chị Cả trong nhà làm việc ở nhà văn hóa nho nhỏ?
Chuyện này ông có chút hiểu được, thái độ của Tần Liệt Dương không phải nhằm vào Trương Ngọc Văn, người anh họ chỉ tới chơi vài ngày, sao có thể không nhịn được chứ.
Mà là muốn nhằm vào Phương Hải Đông và Phương Mai, ông nhìn thoáng qua đứa con nhỏ, thấy có chút vui mừng, không còn ngớ ngẩn chạy theo cậu Hai mỗi ngày nữa, xong chuyện thì bảo cậu về nhà, giữ Tần Liệt Dương lại nói chuyện.
Hôm nay trăng rất đẹp, Tần Liệt Dương đẩy Tần Chấn lên sân thượng.
Tần Liệt Dương cứ cho rằng ông sẽ nói tới chuyện của cậu hắn, không ngờ câu nói đầu tiên của ông là, “Hai ngày nay làm tốt lắm, đối với người hắt nước bẩn lên mình, không thể nhân nhượng.
Xử lý rất tốt, lúc ta còn trẻ cũng hành xử y như con, có con ở đây, ta rất yên tâm.”
Ông còn vươn tay vỗ vỗ lên cánh tay Tần Liệt Dương.
Tần Liệt Dương thấy lòng mình ấm ấp hơn, ba của hắn luôn là người cha nghiêm khắc, ngoại trừ cái đêm khi hắn mới trở về nhà, cho tới bây giờ ba hắn chưa bao giờ an ủi hắn một câu nào, chỉ dẫn theo hắn tới công ty, tại thời điểm sức khỏe yếu nhất, kiên định giao công ty vào tay hắn.
Mà hôm nay, ông đã khẳng định hắn như vậy.
Tần Liệt Dương nhịn không được hỏi, “Ba cũng gặp phải chuyện tương tự sao?”
“Tất nhiên.” Tần Chấn rất ít khi có tâm trạng nói chuyện, hôm nay đột nhiên muốn tâm sự, “Khi bắt đầu sự nghiệp phát triển rất nhanh.
Con phát triển nhanh, phát triển mạnh, nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, luôn sẽ có những người không bằng con sẽ bắt đầu đỏ mắt.
Thủ đoạn gì cũng thử qua, còn liên hợp với nhau ép giá bán, con nghĩ xem các nhãn hàng cùng trong một khu, kiểu dáng giống nhau nhưng giá của bọn họ rẻ hơn một phần ba, làm sao có thể không bị ảnh hưởng? Cái này là còn nhẹ đó, khó khăn nhất chính là thời điểm chúng ta tăng cường gia công, đối thủ còn thuê đám lưu manh vô lại tới phóng hỏa kho hàng, số hàng đó là vải tổng hợp nhập khẩu, đốt một cái là hết, ta và chú, cậu của con giống như phát điên lên dẫn theo người đi kiếm đám người kia, còn cầm xẻng theo.”
Những chuyện cũ này Tần Liệt Dương không biết, trong ấn tượng của hắn, chú của hắn dáng người giữ gìn khá tốt, Phương Hải Đông và ba hắn thì có phần mập mạp, thoạt nhìn không giống người thích hoạt động.
“Cuối cùng thế nào?” Mặc dù biết chắc không sao, nhưng cái nhiệt huyết trong những câu chuyện cũ thế này, phải tự thân trải qua mới hiểu được.
“Bọn chúng có lưu manh cỡ nào thì cũng ham sống sợ chết.
Những thứ trong kho hàng chính là toàn bộ tài sản cả nhà đó, không còn gì thì phải húp gió tây bắc rồi, lúc đó Phương Dương mới bốn năm tuổi, con cũng còn nhỏ, còn chưa có Tần Phù.
Vì vợ con, có liều mạng cũng không thể cho bọn chúng như ý, kết quả là đám người kia bị dọa sợ, đánh được một nửa thì người đầy thương tích bỏ chạy.
Tất nhiên chúng ta cũng bị thương, chỉ là lúc đánh nhau thì không có cảm giác đau, dừng lại mới phát hiện, phía sau chú con bị người ta đập, chấn thương não, trên người cậu con và ta thì vết thương lỗ chỗ, cùng đi bệnh viện.”
Khi đó… khi đó mọi người đều thật tâm thật ý, hoàn toàn khác với bây giờ.
Tần Liệt Dương không hiểu ba hắn có ý gì, là muốn hắn chừa cho Phương Hải Đông một đường lui sao? Không ngờ Tần Chấn vỗ tay hắn nói, “Ý ta là có anh em thì an tâm hơn, em trai con đã có lòng hướng về con, giữ cho tốt.
Tần thị quá lớn, thế đơn lực bạc dù sao cũng không tốt lắm, con nên học là giúp đỡ lẫn nhau chứ không phải giữ khoảng cách.”
Tần Liệt Dương tự nhiên là đang mượn sức Tần Phù, hơn nữa hiện giờ quá trình tiến hành cũng ổn, Đường Đỉnh Hân là một đối tác thông minh, có điều hắn vẫn lẩm bẩm một câu, “Nhưng hiện giờ không phải cậu Hai đang dã tâm bừng bừng sao?”
Tần Chấn không hề kiêng dè, dựng râu nói, “Còn không phải lần đầu tiên làm ông chủ sao? Ông nội con cũng đâu có dạy ta cái này.
Cho nên nói trong gia đình nào cũng nên có ba đời, ta đây không phải đang chỉ lại kinh nghiệm cho con sao? Chờ sau này con của con cháu của ta, nó sẽ càng biết được nhiều hơn.”
Con cái sao, đề cập tới cái này thì Tần Liệt Dương có chút khó xử.
Hắn và Lê Dạ ở cùng một chỗ, hai người đàn ông làm sao có con được.
Còn về chuyện tìm phụ nữ mang thai dùm các kiểu, hắn thật sự không hề nghĩ đến, cho dù hiện giờ… Hắn cúi đầu nhìn ba mình, hình như hắn và ba sống với nhau cũng không tệ lắm, một tinh anh bề ngoài nghiêm túc đứng đắn như hắn, nhưng hắn tự mình hiểu rõ, thật ra bản thân hắn không hề thích hợp làm cha.
―― Với sự từng trải của hắn khiến hắn không thể nào tưởng tượng ra được có con thì sẽ thế nào? Làm sao để thương nó, làm sao để nuôi nó lớn, hắn đều không làm được.
Trên thực tế, đã có người nói với hắn, hắn là người khiếm khuyết tình cảm, hắn thấy thật đúng, hắn không phải chỉ có bề ngoài lạnh lùng, hắn là thật sự lạnh, hắn đóng cửa lòng mình, ngoại trừ Lê Dạ là vết thương cũ lâu năm ra, hắn không còn vết thương nào khác.
Nếu như… Nếu như Lê Dạ muốn có con, hắn sẽ đồng ý, nhưng còn hắn, Tần Liệt Dương tuyệt đối không muốn.
Mặc dù đêm mùa hè, nhưng mới vừa có mưa xong, trời cũng chuyển lạnh, Tần Chấn thấy Tần Liệt Dương không lên tiếng, chỉ nghĩ hắn không được tự nhiên hay nghĩ chưa thông, vỗ vỗ tay khuyên hắn, “Dưới gầm trời này làm gì có người không thay đổi, con có cố chấp thêm hai mươi năm nữa thì thế nào, vậy thì ai cũng không thể tin, cái gì cũng không thể làm rồi.
Con cứ suy nghĩ, vào nhà thôi.”
Nói xong Tần Liệt Dương đẩy ba hắn về phòng rồi về phòng mình.
Hắn cũng không ngủ, không phải vì Tần Phù, hắn có thể cưới Đường Đỉnh Hân về chính là có ý muốn chia rẽ quan hệ Phương Hải Đông và Tần Phù, hiện giờ Tần Phù đã tin tưởng hắn, chuyện này không có gì để lo lắng nữa.
Mà vì chuyện con cái.
Hắn cứ lăn qua lăn lại suy nghĩ, cảm thấy trong lòng thật khó chịu.
Phòng của hắn ở tầng một, thậm chí lúc Phương Mai về nhà hắn còn nghe được bà hỏi thăm bọn họ về nhà sao rồi, sau đó vẫn nằm trằn trọc mãi, gọi điện thoại cho Lê Dạ, anh lúc này đã ngủ rồi, tiếp điện thoại còn ngáp ngắn ngáp dài, trong giọng nói mang theo sự lười biếng, thấy có chút đáng yêu, “Liệt Dương? Đã khuya rồi còn không ngủ?”
“À, Lê Dạ.” Tần Liệt Dương không hề muốn Lê Dạ lo lắng vì hắn, chẳng qua là hắn thấy cô đơn, muốn anh bầu bạn với hắn, “Em không ngủ được, anh nói chuyện với em một lát đi.
Hôm nay anh với mọi người chỗ Tam Đại Gia đã nói chuyện gì?”
Cả ngày dài nói đủ thứ trên trời dưới đất, ví dụ như sinh lão bệnh tử.
Tiền của Tam Đại Gia được cất giữ cẩn thận nhưng lão cố ý nói mình quên rồi, tránh cho người tiêu xài hoang phí chú Lục xài bậy hết tiền, lão để giành sau này có tiền xài.
Tam Đại Gia nói sức khỏe chú Lục không tốt, lão cũng bảy mươi rồi, không con không cái, hai năm trước đóng được bù bảo hiểm xã hội, duy nhất một lần ba mươi ngàn, mỗi tháng được phát bốn trăm.
Nhà lão không đủ tiền để đóng cho hai người nên chỉ nộp bù cho một mình chú Lục, hiện giờ cũng đủ tiền ăn hàng tháng.
Tam Đại Gia còn nói, cháu xem chú Lục hay ốm đau bệnh tật vậy thôi chứ sức khỏe thật ra vẫn tốt, bệnh ung thư cũng không tái phát, lão chăm kỹ lắm, ngược lại là lão hồi còn trẻ toàn làm việc nặng, may mà vượt qua được, lại lớn hơn ông ấy năm tuổi, hẳn là sẽ đi trước, đến lúc đó ổng cũng còn tiền qua ngày.
Tam Đại Gia còn nói, Lưu Tam Đao kia đúng là tên vô lại, đều tại gã hại không thể chuyển nhà, nếu không lão đã có thể dẫn theo chú Lục sống những ngày tốt lành.
Cuối cùng Tam Đại Gia nói, nghĩa địa trong thôn đã hết chỗ, không được chôn cất, sau này muốn được hỏa thiêu, nếu lão đi trước, anh nhớ ở cùng với chú Lục phút cuối đời, đến lúc đó có thể thiêu, dặn anh nhớ kỹ, không cần mua quan tài, lão đặc biệt mua hũ cốt còn đem đi cúng mấy năm rồi, nhắc nhở Lê Dạ sau này lo dùm hậu sự, cứ để tro cốt hai người ở chung trong cái bình đó, hai người làm bạn sẽ không cô đơn.
Những chuyện này nghe thật nặng nề, nhưng Lê Dạ lại vô cùng ôn hòa nói từng câu từng câu với Tần Liệt Dương, cuối cùng tổng kết, “Bọn họ thật là tốt.”
Tần Liệt Dương trái lại nhìn thoáng hơn, nhìn xem, không có con không phải rất tốt sao, hắn nói đùa với Lê Dạ, “Vậy giờ em tìm cái hũ, mai mốt hai chúng ta cũng cùng một chỗ.”
Hắn cứ cho rằng Lê Dạ sẽ bảo hắn đừng đùa, không ngờ Lê Dạ lại nói, “Được.”
Sáng hôm sau các sạp báo vẫn là chiến trường chém giết như cũ.
Báo Đô Thị và QUEEN đã đánh lôi đài hai ngày nay, bây giờ là ngày thứ ba.
Nếu như nói ngày đầu tiên mọi người còn chưa biết gì, thì hôm sau mọi người đã bắt đầu vây xem, ngày thứ ba là không ngại bận rộn vẫn chạy tới xem náo nhiệt, sáng sớm mọi người đã tụ tập ở sạp báo.
Bán báo cũng là người tinh ranh, xếp Báo Đô Thị lên trên cùng, lúc này nó là tin tức nặng ký nhất đó nha, tiêu đề trang đầu lại thêm màu đỏ, ngoài ra còn có hình ảnh chất lượng cao, viết mấy chữ to đùng “Tốn tiền triệu mua bệnh vào người, bà Vương ở trước cao ốc Tần thị xé đồ”, còn nói rõ là chuyện sáng hôm qua, bên trong miêu tả cực kỳ tỉ mỉ hoàn cảnh của bà Vương lúc đó, còn có một vài số liệu làm người xem sợ hãi, ví dụ như nói bà Vương là khách hàng trung thành của QUEEN, mỗi quý đều tốn mấy trăm ngàn, kết quả sức khỏe ngày càng yếu bệnh cũng nhiều hơn.
Sau đó miêu tả chi tiết việc Tần Liệt Dương bị bà Vương đối mặt chỉ trích lại không có một câu an ủi, còn trực tiếp báo cảnh sát, phương pháp xử lý đơn giản thô bạo, vốn không hề giống thái độ thể hiện trên báo.
Các độc giả nhìn trước ngó sau không khỏi lắc đầu, nhao nhao nói, “Còn tưởng rằng QUEEN thật tốt, ra cũng như vậy, che mờ lương tâm.” Có người còn chỉ vào ảnh chụp của Tần Liệt Dương, ―― Hình được chụp từ bên hông, bà Vương đang xé quần áo, Tần Liệt Dương bàng quan đứng nhìn, có cảnh sát đi về phía bà Vương, hình ảnh này quả rất tuyệt, “Nhìn mặt như vậy xem ra cũng không phải người tốt, có khác gì đại ca xã hội đen đâu, trước giờ chỉ giỏi gạt người.”
Không ít người xem xong thì bỏ đi, ngược lại ông chủ sạp báo rất biết cách lôi kéo khách, nói với vào đám đông, “Nè nè nè, đừng chỉ coi một nhà chứ, ở đây còn nhiều nhà khác đăng tin mà.
Chưa kể, đầu đề mấy nhà khác hôm nay mới thực sự là bùng nổ đó.
Cũng là về chuyện này đấy.”
Ông chủ sạp báo nói xong khiến mọi người dừng chân, lật mấy tờ báo khác lên xem, sau đó phát hiện, khá lắm, hôm nay QUEEN không chơi nền trắng đầy chữ đỏ nữa, biến thành một bài báo cáo tin tức, vô cùng đơn giản, “Cấp báo tin mừng: Kỹ sư công ty Á Uy làm kiểm trắc cho QUEEN bị bắt”, đây quả thật giống như thư chuyển phát nhanh, quá đơn giản rõ ràng, bên trên có thêm hình Lê Diệu bị còng tay, không chút giả dối, có thế nào viết thế đó, còn viết việc này đang trong quá trình điều tra, Tần thị tuyệt đối không buông tha bất cứ kẻ xấu nào có ý đồ thông qua việc bôi nhọ để hủy diệt xí nghiệp tư nhân Trung Quốc.
Nói cách khác, từ lúc bắt đầu xảy ra sự việc món đồ của QUEEN có vấn đề tới giờ, tất cả đều là dựng chuyện, QUEEN là vô tội.
Cũng là nói, chuyện này là có người sai khiến, vậy người đó là ai? Báo Đô Thị tất nhiên là đối tượng trúng đạn đầu tiên, cho dù không có quan hệ lợi ích trực tiếp, có nhiều nhà truyền thông như vậy, chỉ mình ngươi cắn chặt không buông, đừng nói ngươi vì lợi ích của công chúng nha, trước giờ vốn không có chuyện này, sau lưng nhà này nhất định có giao dịch, bất cứ ai cũng có thể đoán được.
Mọi người ai có thể nghĩ ra còn có thể luân chuyển đến mức độ này, phải biết tin này vừa đưa ra, Báo Đô Thị bị giày vò thành trò cười, những cái gọi là lý luận kia giờ phút này không còn đứng vững nữa.
Nhất là bài viết về “Bà Vương” ở trang đầu ngày hôm nay, các tờ báo khác cũng tiến hành đưa tin, chuyện vốn không phải như Báo Đô Thị nói, bản lĩnh kiểm chứng của các phóng viên vốn vô cùng lợi hại, cộng thêm được Tần thị đặc biệt quan tâm cho phép, bọn họ chẳng những khám phá ra được người được xưng là quý bà mỗi quý xài mấy trăm ngàn mua hàng của QUEEN, hiện chỉ đeo cài áo trân châu nước ngọt đáng giá năm mươi đồng, toàn thân quần áo giầy cộng lại cũng không hơn ba ngàn.
Tất nhiên, lấy quần áo trên người để nói là không thuyết phục, cái có vấn đề ở đây là hoàn cảnh của bà ta, bà nói bà có tiền mua đồ còn là khách hàng trung thành, nhưng lại không phù hợp, nhìn cách bà ăn mặc với quần áo của QUEEN là không cùng đẳng cấp.
Không lâu sau, có người tra ra được xí nghiệp của bà Vương năm kia đã phá sản rồi, nhà bọn họ sa sút, trong vòng hai năm làm sao có đủ kinh tế để mua sắm hàng của QUEEN.
Sau đó, kiểm tra hội viên của QUEEN cho thấy, cho dù là lúc bà ta chưa phá sản thì một năm bà ta cũng tiêu xài ở QUEEN chỉ hơn mười ngàn, so với lời bà ta nói mỗi quý tiêu tốn ở QUEEN hơn mấy trăm ngàn, hai con số này thật sự quá chênh lệch khiến người ta thấy khó tin.
Quan trọng nhất là, người phát ngôn của QUEEN lúc tiếp nhận phỏng vấn còn cố ý nói đến một điểm, “Tuy rằng quần áo bà ta cắt có một phần là thiết kế cũ, nhưng trong đó cũng có một số là thiết kế trong hai năm gần đây, bà ta không hề có ghi chép mua sắm cũng như tài lực, cái này nhất định không phải đồ của bà ta, là có người sai bà ta đến gây sự.”
Vị phát ngôn này thật sự là thừa hưởng gần như hoàn toàn tính cách tốt đẹp của Tần Liệt Dương, vô cùng sắc bén chất vấn, “Tôi sẵn tiện mượn sân khấu của quý vị, hướng tới phóng viên Tống Thành Thành, Chủ nhiệm phóng viên Lưu Siêu, Tổng biên tập Tống Hoằng Ly của Báo Đô Thị hỏi một câu, người tiêu dùng tiếp nhận phỏng vấn lúc ấy là ai? Mời các vị cung cấp thông tin cho cảnh sát! Ngoài ra, thông qua quan sát chúng tôi thấy được phóng viên các vị đã theo chân trước sau khi bà Vương kia đến Tần thị, từ đầu đến cuối thấy rõ trò hề bỉ ổi đó, xin hỏi, các người đã sớm nhận được tin tức từ đâu, xin đưa nguồn gốc tin tức đó cho cảnh sát.
Nếu không phải, chúng tôi chỉ có thể tin rằng, các người đang cố tình thao túng, mưu toan thông chế tạo dư luận muốn qua vu cáo hãm hại, đang phỉ báng chúng tôi, không đè chết Tần thị không từ bỏ!”
Vì vậy, sau khi trận đọ sức vào sáng sớm hôm nay kết thúc, dù không có người tuyên án, thì Báo Đô Thị trong trận ngày hôm qua đã có xu thế bị thua hôm nay đã thua triệt để, Báo Đô Thị không có bất kỳ chỗ nào để đưa ra giải thích hợp lý, nó đã định phải thua.
Ngoài ra trên mạng có người ghét bỏ ngoại hình cũng như hành xử giống xã hội đen của Tần Liệt Dương, đang tiến hành công kích, có điều cái này không đáng ngại, rất nhanh đã có quần chúng tự phát đứng ra bênh vực, “Chả lẽ bị vu oan còn phải chịu đựng? Lớn lên giống xã hội đen thì nhịn được sao?”
Nhìn thấy câu nói đằng sau, Tần Liệt Dương cũng có chút bất đắc dĩ.
Tần Phù mới sáng sớm đã rời giường đi coi báo, nói sao cậu vẫn là người nhà họ Tần, là đàn ông, nhìn thấy oan nhà mình chẳng những được rửa sạch, còn có thể treo đối phương lên đánh, sao có thể không kích động.
Có điều đang cầm báo rất hưng phấn, chạy bộ trở về thì đụng phải Tần Liệt Dương, Tần Phù thấy rất xấu hổ, mới hôm qua còn tỏ thái độ tôi với anh không cùng một phe đâu đó.
Tần Liệt Dương chỉ làm như không thấy, gật đầu chào rồi vào phòng thay đồ.
Trái lại vào lúc ăn sáng, Đường Đỉnh Hân so với cậu phóng khoáng hơn, trực tiếp hỏi Tần Liệt Dương, “Phía sau anh chuẩn bị làm thế nào?”
“Khiến họ…” Tần Liệt Dương nói một nửa, nhìn thấy đối diện Tần Phù đang ngừng đũa, bộ dạng nghe ngóng, vừa vặn cùng cậu mặt đối mặt, Tần Phù xấu hổ, vội vàng cúi đầu, Tần Liệt Dương mặc kệ, nói thẳng, “Xin lỗi.
Phải xin lỗi, trang đầu.
Họ vu oan chúng ta mấy ngày, bắt bọn họ xin lỗi chừng đấy ngày.”
“Chuyện này rất khó nha.” Đường Đỉnh Hân thay Tần Phù hỏi xong.
Tần Liệt Dương cười, “Đối với tôi không khó.” Sau khi nói xong còn nhìn Tần Phù, Tần Phù tự động não bổ, cái này là đang nói đối với cậu thì rất khó? Cậu còn chưa nói gì, Đường Đỉnh Hân đã hỏi tiếp, “Còn có cái gì cần giúp không? A Phù rất quan tâm chuyện này đó, thế nhưng không giúp được gì, trong lòng rất sốt ruột, bên công ty ảnh thị anh ấy cũng không giúp được gì, bên anh nếu cần thì để anh ấy tham dự chút đi, dù sao cũng là công ty nhà họ Tần, sao ảnh có thể mặc kệ không lo được?”
Không đợi Tần Phù phản đối, Tần Liệt Dương vô cùng nhanh nhẹn nói, “Có một manh mối đằng sau Lê Diệu cần được điều tra, nhìn xem ai mới thật sự là người đứng sau, đây mới là chuyện quan trọng nhất, chúng ta không có khả năng vĩnh viễn bị động phản kích.
Tần Phù đồng ý không?”
Chuyện này rất quan trọng.
Tần Phù gần như không kịp suy nghĩ đã trả lời, “Được.” Đợi nói xong liền thấy có gì đó sai sai, còn không phải Đường Đỉnh Hân và Tần Liệt Dương hợp tác đào hố cho cậu rớt chứ, sao trùng hợp quá vậy.
Chẳng qua có quan trọng không? Tần Liệt Dương ăn xong đã đi thẳng, còn Đường Đỉnh Hân… cậu vốn không dám hỏi đến nửa câu..