Hạt giống tình yêu vừa chớm nở, mỗi ngày nhìn Lê Dạ giống như búp bê nhân sâm riêng của mình, vô cùng trân quý, nhưng cứ lần lữa không biết ra tay làm sao.
Tam Đại Gia và chú Lục tựa như người mở ra cánh cửa của thế giới mới cho hắn, hắn cũng không muốn nhìn lén, nhưng lòng hiếu kỳ cứ dằn vặt không cho hắn ngủ yên, hắn thật sự không nhịn được.
Chỉ là hắn luôn cho rằng mình làm việc rất kín đáo, mỗi ngày đều canh Lê Dạ ngủ, bước ra rất nhẹ nhàng, không dám gây ra chút tiếng động nào, không ngờ được người ta cái gì cũng biết.
Vừa nghĩ tới Tam Đại Gia và chú Lục rất khó khăn mới tìm được một chỗ yên tĩnh, lại bị hắn nhìn trộm, hắn thật sự thấy có lỗi.
Có điều nếu bây giờ xin lỗi cũng kỳ kỳ…
Có lẽ đợi lâu quá không thấy hắn vào, Lê Dạ đi ra tìm.
Nhìn thấy hắn ngồi chồm hổm hút thuốc, Lê Dạ cũng ngồi xuống kế bên, hỏi hắn, “Mệt hả, mọi người đã lâu không gặp, có lẽ sẽ ồn ào hơi lâu, bọn họ đều rất nhớ cậu.”
Tần Liệt Dương rút khăn tay trong túi áo ra trải dưới đất cho Lê Dạ, “Đừng ngồi chồm hổm, ngồi xuống đi.” Chờ Lê Dạ ngồi xuống xong, mới trả lời anh, “Không phiền, tôi cũng rất vui, tôi thích ở đây.”
Hắn nói xong nhìn về phía trước, thôn làng hôm nay đã không còn yên tĩnh như lúc trước, đèn đường sáng rực, hai bên đường là nhiều quán nhỏ, người đến người đi rất nhộn nhịp.
Có điều nơi này vẫn khiến hắn có cảm giác an tâm, tuy ngẩng đầu không còn nhìn thấy bầu trời đầy sao nữa, nhưng nhìn thẳng về phía trước, hay nhìn lại về phía sau, đều có thể thấy khói lửa nhân gian, hắn nghĩ nơi này mà so với ngôi nhà nhìn thì xa hoa nhưng thật ra rất lạnh lẽo của hắn, cảm giác tốt hơn nhiều.
“Tôi thích náo nhiệt thế này, tiếng người ồn ào, anh lấy dùm tôi đôi đũa, tôi gắp đồ ăn cho anh, luôn sợ anh ăn không no, luôn sợ anh ăn không đủ.
Hai bên có thể tùy ý đùa giỡn, hỏi anh vấn đề bọn họ quan tâm, hỏi anh công việc thế nào, một người quản lý nhiều như vậy có mệt không, còn khuyên anh nên nghỉ ngơi nhiều, sức khỏe mới quan trọng nhất.
Tôi thích như vậy, rất ấm áp.”
Hắn nói, Lê Dạ nghe.
Khu vườn này, bọn họ đã bỏ lỡ mười lăm năm.
Ngay cả một lần nữa về ngủ chung trên một cái giường, có thêm nhiều tiếp xúc thân mật, nhưng thật ra Lê Dạ cũng không chắc anh hoàn toàn thấu hiểu Tần Liệt Dương.
Cái anh dựa vào, cái anh tín nhiệm, cái anh duy trì, chỉ là dựa vào trực giác đối với Tần Liệt Dương.
Anh sẵn lòng tin tưởng bên dưới gương mặt lạnh lùng đó, vẫn là chú chó săn nhỏ trước kia, bề ngoài hung hãn, không sợ khổ không sợ mệt, cho dù có xảy ra chuyện gì vẫn nhảy ra bảo vệ anh đầu tiên.
Nhưng dù sao cái đó chỉ là sống trong quá khứ, trong hiện thực Tần Liệt Dương tính khí thay đổi thất thường, khi anh nằm bệnh viện Tần Liệt Dương không có tới, gửi WeChat hắn cũng không trả lời, anh rõ ràng nghe được ý tứ của Ninh Trạch Huy là sau khi anh xuất viện phải tự lo cho mình, không ngờ lại rước anh về sống chung nhà.
Một ngày trước hắn còn rất tức giận nói anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa, vậy mà hôm sau lại hôn mình.
Lê Dạ thấy rất thấp thỏm không yên, vô cùng hoang mang, anh cũng không dám để lộ ra quá nhiều tính cách thật của bản thân, anh cố gắng để mình không quá khác với Lê Dạ lúc mười bảy tuổi khi hai người xa nhau, trong mối quan hệ này thoạt nhìn thì anh có lợi nhiều thứ nhưng thật ra anh không khác gì đi trên băng mỏng.
Anh không thể đoán được một phút sau Tần Liệt Dương sẽ thế nào?
Thẳng đến lúc này, ngồi trước sân, nghe Tần Liệt Dương nói hắn thích ở đây, tảng đá trong lòng anh mới bỏ xuống được.
Hai người bọn họ ngồi bên ngoài một lúc, không được bao lâu thì Bàn Tử đã uống hơi nhiều chạy ra tìm được, trời nóng nên Bàn Tử không thèm quan tâm bề ngoài, để lưng trần, cái bụng bia nhấp nhô nhấp nhô, cầm ly bia cũng nhấp nhô theo, lôi kéo Tần Liệt Dương nói, “Tiểu Lục, lần này là cậu sai, bạn thân đang chờ cậu uống rượu chung, vậy mà cậu lại chạy ra đây núp là sao, đi!”
Sẵn tiện trách móc Lê Dạ một phen, “Từ nhỏ anh luôn che chở hắn, sao bây giờ vẫn còn che chở hắn là sao!”
Lê Dạ cũng hết cách, nhìn Tần Liệt Dương hào phóng muốn cùng Bàn Tử đại chiến ba trăm hiệp, chỉ đành lụm khăn rồi theo vào.
Tam Đại Gia và chú Lục thì say muốn bất tỉnh nhân sự nên phải đi về trước, chú Lục còn nói Tần Liệt Dương rãnh rỗi qua uống rượu chơi, Tần Liệt Dương đồng ý, chú Lý thì trực tiếp tham gia vào đội ngũ đấu rượu của hai người, thím Lý thì cũng Lê Dạ lải nhải những chuyện xảy ra mấy năm gần đây.
Hồi xưa Bàn Tử cũng học lái xe chở hàng, còn theo anh chạy xe.
Có điều mấy năm nay anh không ở đây, Bàn Tử đã đổi nghề.
Thím Lý nói cậu đi làm công nhân xây dựng, sau này thì lập riêng đội ngũ của chính mình, bây giờ đã lập công ty xây dựng.
Thím Lý rất vui vẻ tán dóc với Lê Dạ, “Từ lúc làm cái này thím mới không phải lo lắng nữa.
Chở hàng quá nguy hiểm, mấy năm nay thấy tai nạn liên tục, bây giờ chú Lý của cháu đã về hưu, nó thì đổi nghề, thím sống cả đời thấp thỏm lo âu giờ mới được giải phóng.”
Thím Lý là người rất tốt, bà vui vẻ Lê Dạ cũng vui theo, cả đêm cười muốn liệt miệng.
Năm xưa anh em của ba nhiều như vậy, không phải không nghĩ cách giúp anh, nhưng khi đó trong nhà không có dư, đại đa số đều bị vợ phản đối, dần dần không còn lui tới, ví dụ như chú hai Quan.
Anh không hận, nhưng vô cùng biết ơn thím Lý, nếu không phải bà là người khoan dung độ lượng, e là anh không thể chống đỡ cái nhà này rồi.
Chờ mọi người uống xong đã nửa đêm.
Vốn Lê Dạ còn cho rằng hai người chú Lý và Bàn Tử hợp tác đối phó Tần Liệt Dương, khẳng định là tất thắng không thể nghi ngờ, ai ngờ lúc kết thúc, hai người kia đã nằm sấp, còn Tần Liệt Dương vẫn rất tỉnh táo, quay qua nói với thím Lý, “Thím lên xe đi, cháu và Tiểu Châu chở mọi người về.”
Sau khi mọi người đi Lê Dạ ở lại thu dọn, sẵn tiện mở cửa phòng của Lê Diệu, chuẩn bị dọn dẹp chỗ cho Tiểu Châu ngủ, phòng của anh thật sự không thể ở ba người.
Nhưng không ngờ Tần Liệt Dương chỉ trở về một mình, hắn thành thạo mở cửa đi vào, còn tiện tay khóa luôn cửa, Lê Dạ tò mò nhìn sau lưng hắn, “Tiểu Châu đâu!”
“Đi khách sạn rồi, Nam Thành lớn như vậy, lái xe đi đâu mà tìm không được.” Tần Liệt Dương đẩy anh vào trong, “Muộn lắm rồi, tắm rửa thôi.” Trong nhà không có phòng tắm, tất nhiên chỉ có thể giống như mười lăm năm trước ra ngoài giếng tắm thôi, Tần Liệt Dương còn cười hỏi anh, “Hay là hai ta tắm chung đi.”
Lê Dạ trực tiếp vào phòng đóng cửa.
Chờ hai người đều chuẩn bị xong, tắt đèn nằm lên giường, đã một giờ sáng.
Tần Liệt Dương xoay người ôm anh, tuy trong phòng không có điều hòa, nhưng vừa tắm nước giếng nên cơ thể rất lạnh, hai người nằm ôm sát cũng không thấy nóng, chỉ là cảm giác là lạ.
Dù sao đang ngủ hay tỉnh thì cảm giác không giống nhau.
Giống như chủ động với vô ý thức không giống nhau.
Tần Liệt Dương như vậy, hoặc là một đêm ngủ ở nhà cũ thế này, khiến Lê Dạ vô thức nhớ lại mười lăm năm trước.
Hầu như cùng lúc, anh nghe Tần Liệt Dương ghé vào lỗ tai anh nói, “Anh còn nhớ cái đêm trước khi tôi đi không?”
Lê Dạ tất nhiên nhớ rõ.
Bởi vì tình trạng nhà thật sự tệ, hôm đó Phương Mai vốn muốn dẫn hắn đi ở khách sạn, Tần Liệt Dương nhất quyết không chịu, chỉ nói một câu, “Ở hai năm, đã sớm quen rồi.”
Lê Dạ thấy Tần Chấn lúc đó cũng dễ chịu, ông không cưỡng cầu, trực tiếp đồng ý, “Vậy thì ở lại đi.
Lê Dạ, làm phiền cháu chăm sóc nó.”
Lê Dạ không biết người nhà họ Tần ở đâu xuất hiện, bọn họ làm sao tìm được nhà của anh? Hơn nữa khi nghe những lời này anh vẫn còn giống như trong mộng chưa tỉnh.
Anh nhìn thoáng qua vẻ mặt vô cùng khó ở của Tần Liệt Dương, gật đầu, nói ngài cứ an tâm.
Nhìn Tần Liệt Dương giống như không hề thích bọn họ, bọn họ còn chưa đi, hắn đóng sập cửa lại rồi vào nhà.
Lê Dạ tiễn người đi xong vào thấy hắn nằm trên giường, trùm chăn kín người.
Anh tới gần chọt chọt hắn, “Ba mẹ em đi rồi, bỏ xuống đi.”
Tần Liệt Dương ở trong mền tức giận không hé răng, Lê Dạ bó tay, chỉ đành tắt đèn sớm rồi leo lên giường, muốn tâm sự với hắn, không ngờ hắn đột nhiên quay qua, ôm chặt anh.
Tần Liệt Dương trước giờ chưa bao giờ ôm anh như vậy, hai người đều là con trai, cơ thể khỏe mạnh không sợ lạnh, mùa hè cơ thể rất nóng, mùa đông cơ thể ấm áp, cho nên vốn chưa từng như vậy.
Lê Dạ thật sự không biết làm sao, anh cứng ngắc nằm ở đó, nghe tiếng hít thở của Tần Liệt Dương từ nặng nề thành nghẹn ngào, vai của anh ướt đẫm, đây là lần đầu tiên anh thấy Tần Liệt Dương khóc.
Cho dù năm đó đứa nhỏ này ăn mặc rách rưới, ngay cả giày cũng không có, chân xước đầy máu, hắn không hề khóc.
Cho dù năm đó hắn suýt nữa thì bị đám buôn người bắt đi, hắn không hề khóc.
Cho dù mấy năm nay bọn họ sống khổ cỡ nào, đứa nhỏ này chưa từng khóc.
Lê Dạ trong lòng không phải không thấy cảm xúc ngổn ngang, tay anh chậm rãi vỗ vỗ lên lưng hắn giúp hắn thuận khí, một hồi lâu sau hắn mới dần ngưng, hắn giống như con khỉ lấy tay chân quấn lên người Lê Dạ, cố gắng duỗi tay chân thật dài ôm vòng hết người anh.
Hắn nói, “Em không đi, anh không thể để em đi.
Nếu anh không cần em nữa, em sẽ hận anh cả đời, vĩnh viễn không tha thứ cho anh, không gặp lại anh.”
Nhưng Lê Dạ làm sao đồng ý đây! Hồi chiều lúc Tần Chấn và Phương Mai vây quanh Tần Liệt Dương, chủ tịch thôn đã kéo anh ra nói chuyện ―― Ông nhìn thấy Tần Liệt Dương sống ở nhà họ Lê hai năm qua thế nào, có lẽ do ông là người có tuổi, có thể thấu hiểu sự đời nhiều hơn, ông dặn Lê Dạ, “Đứa nhỏ là con nhà người ta đi lạc, bất kể Tần Liệt Dương không muốn trở về thế nào, cháu cũng không cản được đâu, làm gì có đứa nào nào không theo ba mẹ.
Hơn nữa, người nhà này không đắc tội được đâu,” ông nghiêm túc nói, “Cháu không nhìn thấy những thứ kia sao? Mấy người đó đều là nhân vật lớn, chúng ta chỗ này không đụng vào nổi đâu.”
Lê Dạ không cảm thấy như vậy thì sao, dù sao anh sống dựa vào chính mình, từ trước đến giờ phía chính quyền chưa từng giúp đỡ cho anh dù chỉ một chén cơm nào, nhưng anh không lên tiếng.
Nhưng điều chính thức làm anh phải suy nghĩ chính là lúc Tần Liệt Dương đóng sầm cửa rồi vào nhà, anh tiễn người ra ngoài cửa, Tần Chấn đã nói với anh, “Chú thấy Liệt Dương rất thích ở đây, còn không chịu đi, chắc chắn hai năm qua cháu đối tốt với nó lắm, cảm ơn cháu.”
Lê Dạ định xua tay, nhưng Tần Chấn nói tiếp, “Nhưng chú nói thật, hoàn cảnh ở đây quá kém, không thích hợp cho Liệt Dương phát triển sau này.
Nó là con trưởng của chú, sau này nó sẽ thừa kế mọi thứ.
Từ lúc nó sinh ra thì đã định trước là nằm trong nhóm 1% người giàu có, cần nhiều tài sản để củng cố.
Nhưng không phải do nó sinh ra là người nhà họ Tần mà có, nó cần phải có năng lực xứng đáng mới được, cũng cần được đến trường, nó đã bỏ học hai năm, nghe nói cháu vẫn nuôi em trai đi học, cháu hắn là biết tri thức quan trọng thế nào.”
“Đừng nói nó không muốn đi, Lê Dạ, xã hội này không dễ dàng với những thanh niên không có văn hóa, chỉ dựa vào sức lao động tay chân cực khổ kiếm sống cả đời, đương nhiên, trên thế giới này không phải có người mù chữ làm nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, ít nhất thời đại của chú có nhiều người đã thành công như vậy, nhưng bây giờ có thể sao? Ngày trước bọn chú có thể mua đi bán lại, mở nhà xưởng may mặc, chỉ dựa vào thời đó tin tức không lưu thông và giá nhân công rẻ, cháu làm chở hàng hẳn là hiểu rõ, ngày nay còn có khả năng không? Cháu nhìn thử xem bây giờ xây dựng một xí nghiệp, toàn là công nghệ cao, không có tri thức thì sau này nó cả đời có thể lăn lộn sản xuất trong đó đã may lắm rồi.”
“Lê Dạ, không cần chú nói thì chú tin cháu cũng biết sự cách biệt của việc trở về hay không trở về.
Là chú thua thiệt đứa nhỏ này, nó hiện tại cảm thấy ở với cháu mới vui vẻ, nó không muốn trở về.
Cái này là lỗi của người làm ba như chú, nhưng có nhiều việc không thể cho nó làm chủ, làm ba mẹ làm sai thì bồi thường cho nó, nhưng không phải vì áy náy mà để mặc nó muốn gì cũng được.
Nó cần phải về nhà, nhất định phải trở về.
Cháu là đứa trẻ ngoan, cháu giúp chú khuyên nó được không? Nó sẽ chịu nghe lời của cháu.”
Đêm hôm đó Lê Dạ không hề ngủ, anh để cho Tần Liệt Dương tùy ý ôm mình, không khác gì cân tiểu ly lắc lư trong lòng hắn, cuối cùng vẫn đẩy hắn đi, anh cuối cùng không giữ người lại.
Tần Liệt Dương nhỏ giọng nói với anh, “Anh biết không? Hôm đó tôi giống như con chó con bị vứt bỏ, không còn nhà nữa.”
Cơ thể Lê Dạ cứng ngắc hồi lâu, sau đó mới từ từ thả lỏng, tay anh chầm chậm nâng lên, cuối cùng đặt trên lưng Tần Liệt Dương.
Da dẻ người trẻ tuổi thì săn chắc còn đàn hồi rất tốt, đốt nóng lòng bàn tay của anh, cuối cùng Lê Dạ mở miệng, “Xin lỗi.”.