"Cung thiếu đừng hung dữ vậy chứ, thật là làm người ta sợ quá đi"
Phi Phi ở một bên nhìn thấy Cung Lãnh không vui, lập tức giả vờ như bản thân thật sự rất yếu đuối.
Cô ta lại còn dùng giọng nói như đang kẹo mạch nha của mình, thật là làm cho người khác nghe thôi cũng đã đủ nổi hết cả da gà da vịt.
Thật ra đây chính là tuyệt chiêu để câu dẫn các nam nhân, hầu hết những cô gái phục vụ ở khu vực này đều như vậy.Tuy một số khác ban đầu luôn cần phải tập luyện và được hướng dẫn thêm, nhưng Phi Phi cô ta căn bản không cần phải học cũng đã có thừa khả năng này.
" Đúng đó Cung thiếu,anh đừng tức giận như vậy mà.Lỡ như tâm trạng không tốt, vậy chẳng phải sẽ làm ảnh hưởng đến chuyện vui tối nay của chúng ta hay sao?
Có biết là người ta đã đợi anh lâu lắm rồi không, thật là có chút mong chờ rồi nè "
Người ngồi ở một bên còn lại, cũng là người không biết xấu hổ đến mức mở miệng ra nói những lời này chính là Song Yến.Sau đó cô ta còn cố tình ưỡn ngực, đưa cặp tu.yết lê quá cỡ của mình dựa sát vào người Cung Lãnh.
Tưởng chừng như lúc này cả Phi Phi và Song Yến đều sắp không thể chịu nổi nữa, muốn dán cả cơ thể với ba vòng đồ sộ của mình lên người của Cung Lãnh luôn rồi.
" Thật là bổn thiếu gia đã doạ các mỹ nữ sợ rồi sao?"
Cung Lãnh bắt đầu giở giọng điệu trăng hoa của mình,tiện tay kéo cả Phi Phi và Song Yến ngã nhào vào lòng mình, hạ xuống mỗi người một nụ hôn lại còn cố tình đùa giỡn bằng sự dây dưa không dứt,đầy kí,ch thích.Những biểu cảm không vui vừa rồi lập tức đã bị Cung Lãnh ném sang một bên, dường như cũng đã quên hết sạch sành sanh.
" Cung thiếu thật là lưu manh quá đi "
" Đúng đó, Cung thiếu gia quá là háo sắc....!nhưng mà người ta lại thích nha"
Phi Phi và Song Yến cười một cách đầy ẩn ý, như đang cùng nhau song kiếm hợp bích.Người trước người sau,cử chỉ uốn éo không xương sống, giọng nói ẻo lả, ánh mắt không giấu được hết những ham muốn dục v.ọng ở trong lòng....!thật không còn biết dùng từ gì để diễn tả luôn rồi .
" Kaka....!Nếu như đã thích đến vậy,hay là chúng ta chơi trò cảm giác mạnh đi.
Ngay tại chỗ này, thế nào?
Có phải là càng trở nên rất kịch tính hay không."
Cung Lãnh cười đầy đắc ý, càng nói lời lẽ càng thiếu đứng đắn, khiến người khác chỉ nghĩ thôi cũng đã lập tức phải đỏ mặt.
Mà khi Cung Lãnh nói ra như vậy,anh cũng không hề để ý đến bốn người còn lại trong căn phòng này,dường như đều xem họ đã tàn hình cả rồi.
" Bốp"
Lời của Cung Lãnh vừa dứt, thì đã nghe thấy một âm thanh chói tai, có thể nhận ra người làm ra nó đã dùng một lực không hề nhỏ.Còn tưởng rằng mặt bàn từ kính chịu lực cứ như vậy mà cũng sẽ vỡ vụn thành ngàn mảnh.
" Các anh cứ tiếp tục ở đây mà vui vẻ tiếp đi,em phải về trước đây.
Thật là không thể nhìn tiếp nổi nữa "
Tô Sở ngồi đó xem ba ngườì Cung Lãnh,Phi Phi và Song Yến mặt dày lại vô liêm sỉ đến mức này, thì không thể giả vờ như mắt mình bị mù,tai thì bị điếc tiếp được nữa.
Cmn chứ!
Đúng là cẩu huyết,Tô Sở anh thật sự là muốn chửi thề luôn rồi.
Sau đó Tô Sở liền đứng lên, còn dùng sức lấy tay đập xuống bàn, nhìn ba người Mộ Trác Khải nói mấy câu, thật chỉ muốn đi khỏi chỗ này.
Mà sau âm thanh chấn động vừa rồi, lần này thật sự là làm cho Phi Phi và Song Yến có phần đã bị dọa.
Riêng Cung Lãnh tuy rằng không có phản ứng mạnh như vậy, nhưng nụ cười trên môi cũng đã nhạt đi không ít.
Ba người còn lại cũng không có biểu cảm thái quá nào hiện lên trên gương mặt cả.Đương nhiên họ cũng sẽ không có ai là đứng lên để ngăn Tô Sở lại.
Bởi vì họ biết bất kỳ ai nếu đặt trong trường hợp như thế này, nếu như không phải là tâm được rèn luyện đến độ bất biến,thì chắc chắn cũng sẽ nổi khùng nổi điên.Mà Tô Sở lại là người khả năng làm chủ cảm xúc rất kém, vậy nên phát hỏa đùng đùng như vậy cũng là chuyện đương nhiên.
Tô Sở nói là làm, không nói nhiều lập tức đứng lên muốn đi ra khỏi chỗ này.Chỉ là cửa phòng quán bar vừa được anh kéo ra, lập tức đã có một bóng đen lù lù ở đâu lại xuất hiện,cứ như vậy mà bất ngờ ngã nhào về phía anh.
Không ai khác người đó chính là Liêu Miu Tử, vừa rồi cô ở ngoài đang thập thò lén lút như một tên trộm.
Cố đưa tai dựa sát vào cánh cửa để nghe lén,xem rốt cuộc tình hình bên trong như thế nào, có động tĩnh gì hay không.
Chỉ là vừa nghe chưa được gì thì bất ngờ cửa phòng từ bên trong đã được đẩy ra.
Mà vì bất ngờ không kịp phản ứng, Liêu Miu Tử cứ như vậy cũng thuận thế ngã nhào về phía trước.Giây phút mà Liêu Miu Tử nghĩ mình sẽ té đến sấp mặt, lại nhìn thấy cái bóng đen cao lớn ở trong tầm mắt mình.
" Aaaaaaaa...." chỉ nghe thấy tiếng hét của Liêu Miu Tử.
Lần này cô tự cảm thấy mình quả thật là xong đời luôn rồi.
Nếu như ở cái thế này mà té xuống chắc chắn sẽ vô cùng khó côi.Mà vừa hay, những hành động nghe lén vừa rồi của cô cũng đã bị phạt hiện.
Xấu hổ!
Quả thật là xấu hổ!
Liêu Miu Tử cô đi chết đây!
Giây tiếp theo, không có gì bất ngờ xảy ra cả,Liêu Miu Tử cứ như vậy mà nằm sấp dài ra đất, lại ở trong tư thế vô cùng khó coi.
Liêu Miu Tử trở nên vô cùng tuyệt vọng, lại nhớ đến tình hình vừa rồi.
Chẳng phải theo lý mà nói thì bóng đen to lớn kia phải đỡ cô lại chứ.
Chẳng phải trong những câu truyện mà Liêu Thanh Dạ viết, đều sẽ có phân đoạn và kết cục là như vậy hay sao?.
Nếu như những lúc nữ chính khó khăn hay vấp ngã, chẳng phải đều xuất hiện một nam nhân tuyệt thế để ôm cô ta lại hay sao?
Vậy thì tình hình hiện tại là gì đây chứ,huhu.
Cô vậy mà chẳng phải là những nữ kia!
Nhục!
Đúng là nhục quá đi!.
Danh Sách Chương: